9
Không điều tra ra hung thủ, nhưng lại tra ra là người Tề quốc.
Mộ Dung Hạo sáng sớm liền tới đây hưng sư vấn tội, nhưng vì e ngại ta nên hắn chỉ đứng canh ở ngoài lều chờ con thỏ Đông Phương Từ.
Sau khi ta tỉnh lại, sờ bên cạnh thấy trống rỗng, ta liền biết đã xảy ra chuyện.
Thời điểm ta tìm được Đông Phương Từ, hắn đang bị tam ca của ta túm cổ áo, gò má tái nhợt đã dính máu, môi dưới rách da.
Ta thờ ơ lạnh nhạt, muốn nhìn thấy sự phản kháng của Đông Phương Từ, nhưng không có, hắn vẫn vô dụng như mọi khi!
Chờ Mộ Dung Hạo nguôi giận, ta mới đi qua: “Tam ca, giờ này tới khu vực săn bắn có phải quá sớm rồi không?”
“Tứ muội, ta hoài nghi hôm qua có người động tay động chân với ngựa của muội, tiểu tử này không thể thoát khỏi liên quan!” Trước giờ tam ca chỉ toàn nói chuyện bằng suy đoán, chẳng có chút chứng cứ nào.
Huống hồ, nếu thật sự là Đông Phương Từ làm, vì sao hắn lại cứu ta?
Ta không thèm để ý mà cười lạnh: “Hắn làm gì có cái gan này?”
“Tứ muội, muội thà tin tiểu tử này cũng không tin ta?” Mộ Dung Hạo có chút buồn bực, tiếp tục nói: “Hôm qua muội còn chưa đi, người của ta đã nhìn thấy hắn và lão nhị tranh chấp ở trại nuôi ngựa! Muội để một kẻ lòng muông dạ thú như vậy ở bên người, thật sự không sợ ban đêm hắn sẽ đâm muội một đao sao?”
Ta càng cảm thấy tam ca nói chuyện giật gân, nếu hắn thật sự lòng muông dạ thú, vậy cũng bớt việc.
“Tam ca, huynh đến khu vực săn bắn trước đi, hôm nay ta sẽ không tha cho hắn.”
Ta cười khanh khách tiễn Mộ Dung Hạo đi rồi nhanh chóng nghiêm mặt, có lẽ hắn cho rằng ta sẽ vì ôn tồn đêm qua mà nói thay hắn mấy câu, nhưng hiển nhiên ta sẽ chỉ cùng những người khác sỉ nhục hắn.
“Nói! Hôm qua ngươi chọc giận nhị ca của ta như thế nào? Giỏi cho cái đồ giả mù sa mưa, nhọc cho ta còn tưởng ngươi xảy ra chuyện gì.”
Đông Phương Từ mím môi: “Ta không hề làm gì.”
“Một câu không làm liền phủi sạch sẽ? Ngươi đang muốn trả thù! Người Tề quốc các ngươi xuất hiện ở khu vực săn bắn, ý đồ của các ngươi là gì? Hay là ngươi…… Thật sự muốn giết bổn cung?” Ta cười lạnh: “Cũng phải, động tác của ngươi lặng lẽ không có một tiếng động, sáng nay bổn cung không nghe thấy động tĩnh gì. Ngươi muốn làm chuyện khác cũng dễ như trở bàn tay.”
Ta căn bản không cho hắn cơ hội phản bác, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, muốn nhìn thấy sự tức giận trên gương mặt hắn, muốn nhìn thấy sự phản kháng của hắn.
Nhưng hắn lại chỉ trầm ngâm một chút rồi lên tiếng: “Ta sợ…… Đánh thức điện hạ. Tam hoàng tử nói chuyện…… Hơi lớn tiếng.”
Hắn nói đến cực kỳ thong thả, cực kỳ dịu dàng.
Những lời của ta như đánh một quyền vào bông, ta đối xử với hắn như vậy, vì sao lúc nào hắn cũng muốn nghĩ cho ta?
Đúng là đồ ngốc! Đáng bị người ta ức hiếp!
“Ngươi đừng tưởng rằng tối qua bổn cung đối tốt với ngươi một chút, ngươi liền được đằng chân lân đằng đầu! Bổn cung…… Ta……” Ta vậy mà không mắng được!
Ta cảm thấy lo lắng, vì sao hắn phải đối tốt với ta? Người này thật sự không biết tức giận sao!
Hắn chớp mắt, lời nói trong trẻo như mưa xuân: “Ta sẽ không bao giờ làm điện hạ khó xử.”
Đúng là đồ ngốc!
10
“Chất tử đâu?” Ta vội vàng đuổi theo một con hươu, xông vào rừng sâu, ta không thấy bóng dáng Đông Phương Từ đâu nữa.
Hoàng tử đi săn có thể không mang theo thị vệ, nhưng công chúa dù sao cũng là nữ tử, thể lực có hạn, vì bảo đảm an toàn, thị vệ sẽ luôn theo sát ta.
Đông Phương Từ từ trước đến nay đều là ngôi sao lập lòe trong biển sao bao la, hắn ở đó, nhưng cảm giác tồn tại cực thấp.
Ở nơi rừng sâu có thú dữ thường xuyên lui tới, ta rất lo hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Ta hy vọng hắn có thể tránh được những nguy hiểm không cần thiết.
Thị vệ nhận lệnh của ta đi tìm, rất nhanh đã phi ngựa trở lại, cuống đến độ mồ hôi nhễ nhại: “Chất tử làm…… làm Nhị hoàng tử…… bị thương!”
Hắn làm nhị ca của ta bị thương?
Không thể nào! Đây là suy nghĩ đầu tiên của ta.
Tính tình hắn nhu mì, sao có thể chạy tới đả thương người khác. Ngày trước hắn bị sỉ nhục, cũng chưa từng thấy hắn rên một tiếng.
Không cần phải nghĩ, nhất định là Mộ Dung Thước khiêu khích hắn, nhưng không nghĩ bản thân lại trúng chiêu.
Nhưng ngay sau đó ta biết mình phán đoán sai rồi.
Nam chính có hào quang, cho dù đây là lần đầu tiên Đông Phương Từ giương cung bắn tên thì mũi tên vẫn đâm thẳng vào tim Mộ Dung Thước.
Khi ta đến, hắn đã bị thị vệ đè x uống, quỳ rạp trước mặt phụ hoàng ta.
Lục muội Mộ Dung Y nói thẳng muốn hung thủ lòng muông dạ thú này giết người đền mạng, phụ hoàng hình như cũng có ý này. Suýt chút nữa con trai ruột của ông chết, nếu mẫu phi của Mộ Dung Thước có ở đây, có thể đã thẳng tay chém Đông Phương Từ.
Ta trấn định lại, hiện giờ việc này đã ầm ĩ lớn, nhưng ta dám khẳng định không phải Đông Phương Từ chủ động ra tay.
“Phụ hoàng, đây dù sao cũng là phò mã của nhi thần, nhi thần nguyện cùng hắn gánh vác trách nhiệm.” Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ta tiếp tục nói: “Không có nhiều người có mặt khi xảy ra chuyện lắm, nhi thần cảm thấy có điểm kỳ lạ, nếu thật sự là hắn làm, nhi thần sẽ tự tay kết liễu hắn!”
Tam ca gần như muốn phát điên, tất cả mọi người đều nhìn ra phụ hoàng không muốn để Đông Phương Từ sống tiếp: “Tứ muội, sao muội còn nói giúp hắn?”
“Ta không nói giúp ai cả, ta chỉ muốn tìm công lý mà thôi.” Đầu óc ta rối bời, ta không biết làm cách nào để cứu hắn.
Đông Phương Từ không thể chết được!
“Thỉnh phụ hoàng ân chuẩn!” Ta quỳ gối dập mạnh đầu xuống đất.
Phụ hoàng trước giờ luôn sủng ái ta, nhưng việc này…… Ông cũng phải xem ý của mọi người, ông cho ta hai ngày để điều tra rõ.
Lúc này ta mới đi gặp Đông Phương Từ, ta vẫn chưa hết tức giận: “Không phải ngươi nói sẽ không làm bổn cung khó xử sao? Hiện tại ngươi đang làm gì?”
Đông Phương Từ từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo trước đây bây giờ lại ửng đỏ đầy sát khí.
Ta bất giác lùi lại một bước, không phải vì sợ hãi, mà vì…… mục đích của ta dường như đã tiến thêm một bước. Nhưng ta nhìn tiến trình này lại không hề vui vẻ.
Đông Phương Từ bị đeo xiềng xích, trong mắt mọi người hiện giờ hắn là phạm nhân.
“Người…… là ta giết.” Giọng điệu hắn lạnh lùng, có vẻ ánh trăng tối nay lạnh hơn mọi ngày.
Ta nhất thời xúc động, hắn thừa nhận dễ dàng như vậy, ta nên làm thế nào để cứu mạng hắn đây! Ta giơ tay tát hắn một cái: “Ngươi liên lụy bổn cung, bổn cung coi nhẹ ngươi quá rồi!”
Đông Phương Từ đến tột cùng có đầu óc hay không? Hắn không sợ chết sao?
Ánh mắt Đông Phương Từ lúc này mới dịu đi một chút: “Là Nhị hoàng tử hạ dược cho ngựa. Xin điện hạ cẩn thận.”
Mộ Dung Thước đã nhặt về một mạng, nhưng mũi tên kia xuyên qua cánh tay hắn cắm thẳng vào tim, cánh tay kia về sau có thể sẽ vô dụng.
Hơn nữa còn là tay phải.
“Bổn cung không cần ngươi phải nhọc lòng, ngươi cho rằng chỉ bằng một hai lời nói của ngươi là có thể ly gián cảm tình huynh muội bọn ta sao? Đông Phương Từ, ngươi cũng không nhìn xem dáng vẻ tù nhân hiện giờ của mình. Nếu hai ngày sau ta không cứu được ngươi, ngươi cứ tự sinh tự diệt đi!”
Ta muốn tách đầu hắn, đổ nước bên trong ra ngoài. Cho dù là người khác muốn hại ta, ta sẽ tự mình đi báo thù, cần gì đến hắn!
Huống hồ…… vì sao nhị ca phải hại ta?
Làm sao Đông Phương Từ lại biết được?
“Ngươi nghe những điều này từ đâu?” Vô số phỏng đoán hiện lên trong đầu ta, có một cái ta thấy khó tin nhất, tranh trữ, vậy mà chiến hỏa đã đốt tới chỗ ta rồi.
Sắc mặt của phụ hoàng tối nay đã nói lên tất cả.
Ông hy vọng ta có thể được mọi người tin phục, chứ không phải đi thiên vị chất tử của địch quốc.
“Ta sẽ không làm điện hạ khó xử.”
Đầu mùa xuân, xiềng xích trên tay hắn ước chừng nặng hai mươi cân, lạnh thấu xương, giọng nói của hắn đang run rẩy: “Nếu thật sự tới bước kia, ta có thể…… cầu điện hạ đừng tự tay giết ta hay không?”
“Đừng có cầu ta, ngươi tự giải quyết cho tốt.” Trong lòng ta phiền muộn khó nói, tên ngốc này lại tự nguyện trở thành cây đao trong tay người khác.
Mà người được lợi từ cây đao này, là ta.
Những việc hắn làm hôm nay là có người gợi ý, mà người này chính là phụ hoàng của ta.
Nhưng phụ hoàng, bao gồm tất cả mọi người không ngờ rằng, ta sẽ ra tay giúp hắn.
Ngốc tử, đồ ngu xuẩn nhất trên đời, chẳng lẽ không biết suy nghĩ cho mình sao?