1
Ta là một công chúa, đồng thời cũng là một nữ phụ độc ác.
Ta xuyên thư, nhưng thú vị chính là trước khi xuyên thư, ta là nữ phụ độc ác trong một quyển sách khác. Ta làm những chuyện ác độc này chẳng cố sức chút nào.
Tác giả hứa hẹn với ta, chỉ cần ta dùng nhân thiết của mình để hoàn thành mạch truyện trong quyển tiểu thuyết còn dang dở của nàng, để nam chính lên làm thiên tử, câu chuyện viên mãn, sẽ cho ta một kết cục tốt.
Ta đồng ý.
“Chất tử chết rồi sao?” Ta ở trong phòng ôm lò sưởi, gọi nô bộc tới lơ đãng hỏi.
“Sắp rồi.” Liên Hương cung kính trả lời, còn lộ ra vài phần thương hại, ấp a ấp úng: “Chất tử điện hạ không ổn lắm, có phải hơi quá đáng rồi không……”
Môi ta cong lên một nụ cười, một nô tài còn dám nhúng tay vào việc của chủ tử. Ta ngẩng đầu nhìn cái thứ ăn cây táo rào cây sung kia: “Ngươi cảm thấy hắn đáng thương, vậy bổn cung cho các ngươi làm một đôi uyên ương mệnh khổ được không?”
Hiện giờ hai nước đang giao chiến, cho dù ta kéo Đông Phương Từ đến trước trận gi3t chết, cũng không có ai dám chỉ trích một câu, trái lại còn làm tăng thể diện cho Yến quốc chúng ta.
Nhưng ta sẽ không làm điều đó, Đông Phương Từ cũng không chết dễ dàng như thế.
Liên Hương quỳ rạp xuống, cơ hồ muốn khóc nói: “Chất tử là phu quân của điện hạ, nô tỳ không dám!”
Ta cảm thấy nàng thật kỳ lạ! Ngoài miệng và trong lòng hoàn toàn bất nhất, khổ nỗi cốt truyện vẫn cần nàng, ta nâng cằm nàng lên: “Cho ngươi một cơ hội, đỡ bổn cung đi ra ngoài, đêm nay ta sẽ ban ngươi cho hắn.”
“Nô tỳ thật sự không dám.” Dưới ánh mắt của ta, Liên Hương không dám nói nữa.
Đông Phương Từ trông rất đẹp, hắn quỳ trong tuyết giống như một người bằng ngọc, gần như hòa làm một với tuyết.
Hắn nhìn thấy ta cũng không run bần bật, bởi vì hắn đã lạnh đến không động đậy nổi.
Tác giả thiết lập nhân vật không tốt chút nào, một quân vương mà viết ôn ôn nhu nhu, do dự thiếu quyết đoán, chẳng trách phải bỏ dở. Nhân thiết của hắn là cần phải sát phạt quyết đoán! Đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!
Ta muốn hắn có thù hận trong lòng, có dã tâm muốn bước lên địa vị cao kia, trong lòng chỉ có giang sơn xã tắc, không bao giờ bị tình cảm gì đó ảnh hưởng.
“Đông Phương Từ, biết sai chưa?” Ta cười nói.
“Điện hạ, ta…… Biết sai rồi.” Hắn rũ mắt, dáng vẻ yếu đuối dễ bắt nạt, ta không muốn nhìn nhất là cái dáng vẻ này của hắn.
“Sai ở đâu?” Ta từ trên cao nhìn hắn, không có chút tình cảm nào, thậm chí không cho hắn cơ hội đứng lên.
Hắn run giọng nói: “Ta không nên có xung đột với huynh đệ tỷ muội của điện hạ, ta sẽ không như vậy nữa.”
Ta quất một roi trên người hắn: “Sai rồi!”
Tại sao hắn vẫn trông vô dụng như vậy?! Lãng phí tâm huyết mấy ngày nay của ta, thật là một phế vật, không bằng để tác giả đổi nam chính, ai cũng mạnh mẽ hơn người này nhiều!
Hắn cắn môi không nói gì.
Người hầu bưng ghế tới cho ta, ta ngồi trên ghế khép mắt lại, nói chuyện rời rạc: “Ngươi không hận bọn họ sao? Bọn họ làm nhục ngươi như vậy, bọn họ cho ngươi ăn thức ăn chó, bắt ngươi chui qua háng bọn họ…… Còn có bổn cung, mang ngươi về……”
Ta còn chưa nói xong, hắn đã lên tiếng: “Ta ghi nhớ ân đức cứu ta khỏi nước sôi lửa bỏng của điện hạ.”
Thật đúng là cái đồ đê tiện!
Ta là người hại hắn thảm nhất, sở dĩ huynh đệ tỷ muội của ta đối xử với hắn như thế, đều do ta bày mưu đặt kế. Nếu không thì, ta là đích công chúa được đương kim thiên tử sủng ái nhất, bọn họ nịnh bợ ta còn không kịp, sao có thể tùy ý khinh nhục phu quân của ta.
Ta muốn cái gì thì có cái đó, lúc trước phụ hoàng tứ hôn hắn cho ta, chỉ vì một câu muốn nhẹ nhàng của ta.
Hắn, cái gì cũng không có. Nhi tử của một thị tỳ rửa chân trong hậu cung của Hoàng đế Tề quốc, lúc trước hắn bị đưa tới đây làm con tin, bên kia chưa bao giờ muốn hắn trở về.
Nếu không, sao Tề quốc có thể chủ động khơi mào chiến hỏa như hiện giờ?!
Người ta thường nói sứ mệnh do trời ban. Phải làm hắn chịu nỗi khổ về tâm chí, mệt nhọc về gân cốt, đói khát về thể xác, thiếu thốn về vật chất, rối loạn về hành vi thì hắn mới có sự nhẫn tâm, làm được những việc chưa từng làm được.
Nhưng đã làm tất cả chuyện đó, lại chỉ tạo ra một cái túi rơm.
“Quả thực ghi nhớ ơn của ta…… phải không?” Ta cười khẩy.
Giọng của hắn run rẩy, nhưng lại giống như nóng lòng thể hiện lời này của mình là chân thành, gồng cái cổ cứng đờ gật đầu: “Điện hạ đối xử tốt với ta, ta đều nhớ rõ.”
Ta lập tức cười to: “Được! Được! Vậy hôm nay ta sẽ ban thưởng cho ngươi.”
Ta nhìn sang Liên Hương ở bên cạnh: “Đêm nay hầu hạ chất tử cho tốt, hầu hạ tốt bổn cung sẽ thưởng lớn!”
Sắc mặt của Đông Phương Từ không thay đổi, nặng nề dập đầu xuống đất: “Ta là phò mã của điện hạ, như vậy không được thỏa đáng.”
Ta cúi đầu nhìn hắn: “Sao nào, bổn cung nói ngươi không nghe nữa, hay là ngươi vẫn muốn chạm vào bổn cung? Ngươi cũng không nhìn xem bản thân là thứ gì! Liên Hương đi theo bổn cung mười năm, bây giờ ta ban cho ngươi. Được rồi, đừng khiến ta thấy phiền nữa.”
Đông Phương Từ vẫn cúi đầu, giọng nói yếu ớt: “Không dám bất kính với điện hạ.”
2
Nửa đêm, ta vẫn chưa chợp mắt.
Trong đầu ta đều là dáng vẻ ban ngày của Đông Phương Từ.
Ta chưa bao giờ viên phòng với hắn, cũng không phải là chán ghét này nọ, ta chỉ không muốn có quá nhiều tiếp xúc với hắn ở phương diện khác, tỷ như thân thể. Ta sợ tương lai, thời điểm hắn giết ta sẽ bởi vì những điều đó mà do dự, rối loạn tâm can.
Hắn nên hận ta, hận ta hơn tất cả mọi người. Ta sẽ đẩy hắn vào vực sâu, để hắn niết bàn trọng sinh. Sau khi hắn có được hết thảy sẽ quyết đoán mà giết ta, giết những kẻ từng làm nhục hắn!
“Điện hạ ngủ rồi sao?”
Ngoài cửa có tiếng nói, là Liên Hương.
Nhưng thị nữ gác đêm tuyệt đối sẽ không cho nàng vào đây. Ta thắc mắc vì sao nàng lại xuất hiện ở chỗ này, uể oải nói: “Cho nàng vào đi.”
Mặt Liên Hương như sắp khóc.
“Chuyện gì?” Ta chắc chắn có liên quan tới Đông Phương Từ.
“Chất tử…… bị sốt cao, hiện giờ đã bệnh đến hôn mê.” Liên Hương khóc không ngừng khiến ta tâm phiền ý loạn.
Ta liếc nhìn nàng: “Tìm bổn cung làm gì, bổn cung cũng không biết trị bệnh.”
“Không có điện hạ, một chút thuốc thái y cũng không chịu cấp.” Liên Hương đi theo ta mười năm, có một số việc còn nhớ rõ hơ cả ta.
Ta đã từng nói trước mặt toàn bộ người hầu của phủ công chúa, loại người giống như Đông Phương Từ, xem bệnh cũng là lãng phí sức người sức của, làm hắn không xuống đài được.
Khi đó hắn bị phong hàn, ta cho rằng hắn thật sự sắp chết, mới kêu Liên Hương cho hắn mấy gói thuốc sắc, việc này hắn không biết.
Hiện giờ, ta muốn giúp hắn cũng sẽ không cho hắn biết.
Người hầu gác đêm dường như không đoán được ta sẽ tới, hơn nữa còn vào giờ này, một câu của ta làm cho tất cả họ đều ngậm miệng.
Đông Phương Từ nằm ở trên giường, nơi này không thể so với phòng ngủ của ta. Giường được mấy tấm ván gỗ ghép thành, bên trên phủ một lớp cỏ khô chống ẩm, trên cùng là một lớp đệm mỏng. Ta ngồi ở mép giường cũng cảm thấy cộm người.
Ta sờ trán hắn, đêm đông giá rét lại nóng đến mức gần như có thể nấu được trứng gà. Trước kia, cơ thể của hắn không yếu ớt như vậy. Ít nhất quỳ trên nền tuyết một ngày một đêm, ngày hôm sau vẫn có thể gắng gượng đến thỉnh an ta.
Thỉnh an là do hắn yêu cầu, ta nhìn dáng vẻ không cầm được một đấu này của hắn, cũng mặc kệ hắn.
“Thái y đâu?”
Ta có chút sốt ruột, sợ hắn sẽ chết dễ dàng như vậy.
“Bên kia nghe nói là xem bệnh cho chất tử điện hạ thì không dám tới.” Liên Hương vừa loạng choạng chạy tới, vừa lau nước mắt.
Ta lập tức buồn bực: “Không nói với bọn họ là ta nói sao?!”
“Nô tỳ đã nói, nhưng mà…… Không có ai tin.”
Xem ra, ta phải đích thân đi một chuyến.
Thái Y Viện không ngờ ta sẽ thật sự đến, không ai coi trọng Đông Phương Từ. Sự sỉ nhục của ta đối với hắn, làm tất cả mọi người cảm thấy họ có thể giẫm đạp hắn.
Ta tiện tay túm một lão thái y: “Ngươi, đi cùng bổn cung.”