Mạn Thù Sát Hoa

Chương 6





Lúc tôi đến bệnh viện, Hồ Vân Phi đã đợi ở đây trước một bước rồi, đi cùng anh ấy còn có cảnh sát chờ lấy lời khai.


Hồ Vân Phi đợi xe cấp cứu vừa tới liền xông đến trước mặt tôi: “Hắn ta không làm gì em chứ?”


Anh ấy vừa mở miệng liền có chút bí ẩn khó tả.


Nhân viên y tế khiêng Vệ Sùng Hoa đang hôn mê xuống, lúc này Hồ Vân Phi mới nhìn thấy gương mặt tẩy trang lung tung beng và đôi mắt khóc đến đỏ âu của tôi, hận rèn sắt không thành thép, lại tràn đầy đau lòng kéo tay tôi: “Em đi rửa mặt trước đi.”


Nhưng anh ấy vừa kéo, tôi liền cảm thấy cổ tay mình đau rát.


Lúc này tôi mới phát hiện, cổ tay vừa nãy bị Vệ Sùng Hoa giữ chặt đã tím bầm.


Hồ Vân Phi tức giận dậm chân, nghiến răng nghiến lợi: “Lập tức ly hôn!”


Giày vò liên tiếp mấy ngày, cả thể xác lẫn tinh thần tôi đều kiệt quệ, Hồ Vân Phi gào lên bảo ly hôn, tôi cũng chỉ gật đầu.


Dẫu sao bây giờ cho dù lập hồ sơ cũng phải ba mươi ngày sau mới có thể thật sự ly hôn xong, có ba mươi ngày này là đủ rồi!


Đầu Vệ Sùng Hoa không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ hơi chấn động nhẹ, sau khi cảnh sát xác nhận tình trạng vết thương của anh ta xong mới lấy lời khai của tôi.


Thật ra có trường hợp “bạo lực gia đình” lần trước, cộng thêm lần này là Vệ Sùng Hoa chủ động liên lạc với tôi, còn có Cố Nhất Minh điều tra camera ở quán bar có thể thấy được Vệ Sùng Hoa đang kéo tôi, mặt mày hung dữ nói gì đó, với nghe đâu đó chính là lời khai của ông chủ quán bar Nợ Phong Nguyệt, tôi cùng lắm cũng chỉ là phản ứng quá khích.


Hồ Vân Phi cũng không để tôi gặp lại Vệ Sùng Hoa, chuyện sau đó đều do anh ấy và Cố Nhất Minh xử lí, sau khi anh ấy nộp viện phí liền bảo chị Hùng ở công ty đến bệnh viện chăm sóc Vệ Sùng Hoa.


Hồ Vân Phi chỉ nói với tôi: “Cố Nhất Minh đã dùng lí do bạo lực gia đình đề xuất ly hôn, Vệ Sùng Hoa hai lần bị em trả đũa, với tính cách của hắn ta chắc chắn sẽ không cam tâm, em phải cẩn thận.”


Khi đó tôi đang xem hồ sơ mà Cố Nhất Minh đưa cho, nghiêm túc gật đầu.


Vệ Sùng Hoa làm gì gặp được chuyện dễ dàng như vậy, sau khi tốt nghiệp trường nghề, hắn lang thang bên ngoài kiếm sống, trước kia lúc chào hàng các loại rượu ở quán bar quen được Trần Thù, sau đó thì tự mình kinh doanh rượu.


Có thể phất lên, chính là nhờ đợt livestream bán hàng đầu tiên.


Mà người livestream cho hắn ta chính là Trần Thù…


Năm năm trước, livestream bán hàng chưa nổi như bây giờ, nền tảng cũng không nhiều, nhưng lượt bán ra nhanh hơn Taobao, cũng xem như là đường tắt.


Tôi từng nhìn thấy Trần Thù bán hàng trong video mà Hồ Vân Phi quay, cô ấy mặc đồ xẻ ngực, đeo tai thỏ, trút từng ly rượu trắng vào bụng, rượu trong suốt theo cằm chảy qua xương quai xanh, rồi chậm rãi trượt xuống…


Cô ấy nâng ly rượu nửa tỉnh nửa mê gọi “anh”, sau đó là thưởng tiền và mua rượu.


Khi đó quản lý tiêu chuẩn vẫn chưa chặt chẽ, chỉ cần xem video liền mị sắc sinh hương*, tự say quyến rũ**, thưởng tiền ầm ầm…


*Tả phụ nữ xinh đẹp quyến rũ.


**Chỉ dáng vẻ Trần Thù bán rượu tự uống say.


Tôi đã rất sốc khi xem đoạn video, nhưng khi Hồ Vân Phi tra được IP livestream, chúng tôi tìm đến IP đó thì đã là tin tức cô ấy lái xe lao xuống sông vào một đêm mưa, sống không thấy người, chết chẳng thấy xác.


Cũng chính là nói, vào lúc cô ấy livestream thì đã mang thai rồi!


Đối với Vệ Sùng Hoa mà nói, cho dù không có Trần Thù thì hắn cũng đã nếm được lợi ích, tiếp đó tìm các kiểu nữ streamer bán hàng, trong đó có chị Hùng, đường đi vẫn là con đường của Trần Thù lúc trước.


Cuối cùng sau khi livestream bán hàng hot lên, việc kinh doanh cũng ngày càng lớn mạnh.


Trong khoảng thời gian đó có bao nhiêu giao dịch làm ăn khác thì không cần nói nữa.


Hồ Vân Phi thấy tôi thất thần, gầm gừ bên tai tôi vài tiếng, cuối cùng trầm giọng nói: “Anh sẽ tiếp tục nghĩ cách nói bóng gió cho hắn việc quỷ hồn của Trần Thù tìm đến, nhưng chắc chắn hắn ta sẽ trả thù em, em phải tự mình cẩn thận chút.”


Tôi biết anh ấy đang lo lắng cho tôi, liền cười với anh ấy.


Nhưng anh ấy lại chầm chậm tiến sát đến tôi: “Hồ Mạn, em…”


Chính vào lúc này, mẹ tôi đột nhiên gõ cửa, sắc mặt Hồ Vân Phi nặng nề, cười lạnh một tiếng rồi đi mất.


Mẹ tôi chạm mặt anh ấy ở cửa, hai người đều không vừa ý nhau, mẹ tôi vào phòng đóng cửa lại, thẳng thắn nói: “Con và Vân Phi…”


Sau đó nhìn vào máy tính của tôi.


Tôi trực tiếp tắt máy tính, quay đầu nhìn mẹ: “Không đâu, mẹ không cần lo lắng.”


Bà vẫn muốn nói gì đó, nhưng thấy dáng vẻ này của tôi cũng biết tôi không nghe lọt tai, chỉ lẩm bẩm nói: “Có chuyện gì thì tìm bố con giúp đỡ, đừng kéo bản thân vào, mẹ không muốn con và Trần Thù cùng ngã dưới tay một người.”


Tôi chỉ cười lạnh một tiếng, nặng nề nhìn bà: “Không cần mẹ nhắc nhở, con biết khả năng của bố, năm đó nếu như không phải có ông ấy thì người ba đó của con cũng sẽ không chết mất tăm hơi như vậy, giống hệt như Trần Thù sống không thấy người, chết chẳng thấy xác.”


“Hồ Mạn!” Mẹ tôi đột nhiên nghiến răng gào lên, giơ tay ra muốn đánh tôi, nhưng thấy mái tóc đen của tôi, chỉ khua tay: “Mẹ không biết con giống mẹ hay là giống Trần Bản Hưng, vừa ác vừa điên!”


“Chắc đều giống cả.” Tôi nhìn bà ấy chằm chằm, cười giễu cợt, “Tập trung ưu điểm của hai người.”


Vài ngày tiếp theo, Vệ Sùng Hoa ở bệnh viện đều do chị Hùng chăm sóc, thời gian đó chị Hùng gọi điện thoại cho tôi mấy lần, nói mấy lời mỉa mai kỳ quái, tôi cũng chẳng để tâm.


Cho đến một tuần sau, vết thương trên tay tôi đã đỡ nhiều, Vệ Sùng Hoa gọi điện thoại cho tôi, nói anh ta đã xuất viện, hỏi tôi có phải thật sự muốn ly hôn không, nếu xác thực muốn ly hôn thì đến nhà anh ta dọn đồ.


Lúc kết hôn, tuy tôi và gia đình cãi nhau đến không mấy vui vẻ, nhưng bố mẹ tôi vẫn cho tôi thứ nên cho, trang sức hồi môn vẫn rất nhiều, đều ở nhà anh ta.


Càng huống hồ, tôi cũng cần một cơ hội.


Cho nên tôi đã đồng ý, nhưng Vệ Sùng Hoa chịu đủ cực khổ từ Hồ Vân Phi và Cố Nhất Minh, giọng điệu ngọt ngào và thâm tình bảo tôi đến một mình, cho dù phải ly hôn nhưng có vài lời anh ta vẫn muốn nói với một mình tôi.




Tông giọng của anh ta vốn là kiểu trầm khàn, nói những lời thâm tình thật sự khiến người khác động lòng.


Tôi suy nghĩ một hồi rồi vẫn đồng ý.


Khi tôi đến có cố ý gõ cửa, lúc vào cửa mới phát hiện bể cá đó lại nuôi đầy những con cá hồng két, bọn chúng đang tụm năm tụm ba ngậm mấy hòn đá vụn trắng như xương bên trong để chơi.


Những con cá đỏ tươi bơi lội đỏ rợp hồ, phản chiếu xuống lớp sỏi trắng như xương bên dưới khiến tôi cảm thấy không thoải mái, Vệ Sùng Hoa còn ôm một bó hoa hồng càng đỏ hơn đưa cho tôi.


Đã đến bước ly hôn rồi, tôi không nhận, chỉ đi thẳng đến phòng ngủ: “Tôi thu dọn đồ đạc một chút liền đi, có lời gì thì anh nói thẳng đi.”


Vừa rẽ qua lối vào, lại phát hiện anh ta còn chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến, bít tết đã rán, dao nĩa đã bày, cánh hoa đã rải, mùi tinh dầu mê người…


Không thể không nói Vệ Sùng Hoa quả thật rất biết tán tỉnh.


Nếu như không bàn việc ly hôn, chẳng có mấy cô gái không bị rung động trước khung cảnh thế này.


Tôi liếc mắt nhìn, trực tiếp đi đến phòng ngủ.


“Cô không muốn biết thi thể Trần Thù ở đâu sao?” Vệ Sùng Hoa bình thản cắm hoa hồng trên tay vào bình hoa.


Anh ta ngồi trước bàn ăn, cười nói với tôi, “Hồ Mạn, tôi luôn muốn ăn một bữa cơm thế này với Trần Thù, cô ăn với tôi đi, tôi sẽ nói cho cô biết xác của Trần Thù ở đâu.”


Tôi còn đang định xoay người, anh ta lại nói: “Cô để Hồ Vân Phi kiểm tra tất cả mọi nơi trong nhà tôi một lần rồi nhỉ, bao gồm cả thịt trong tủ lạnh, cô nghi ngờ sau khi tôi phân xác Trần Thù thì giấu trong tủ lạnh, đúng chứ?”


Anh ta biết rồi sao?


Tôi đứng im nhìn anh ta, Vệ Sùng Hoa lại tự cười: “Tôi không quan tâm cô là gì của Trần Thù cũng như việc cô muốn giúp cô ta báo thù hay là quỷ hồn của Trần Thù thật sự nhập vào người cô, nhưng các người không tra được gì cả, đúng không?”


Tôi nhìn Vệ Sùng Hoa, lạnh lùng nói: “Thi thể của cô ấy ở đâu?”


Tài liệu mà Hồ Vân Phi đưa cho tôi không có chút khác thường nào, trong tủ lạnh chẳng qua chỉ là sủi cảo thịt bò, hoành thánh thịt heo bình thường mà thôi.


“Ăn xong bữa này, tôi sẽ nói cho cô biết.” Vệ Sùng Hoa đứng dậy một cách lịch thiệp, giúp tôi kéo ghế ngồi, còn rót cho tôi một ly rượu vang đã lắng gạn*, ra hiệu cho tôi ngồi xuống.


*Lắng gạn là rót rượu từ chai vào một cái bình để lại cặn ở đáy chai, quá trình này gọi là decanting.


Tôi nghĩ ngợi rồi vẫn đi qua.


Đợi tôi ngồi xuống, anh ta cắt bít tết, nói với tôi: “Nếm thử tay nghề của tôi xem.”


Bít tết chiên không tồi, trông có vẻ ngoài giòn trong mềm, còn có nhiều nước sốt.


Nhưng tôi căn bản không có hứng ăn, Vệ Sùng Hoa ăn một miếng trên đ ĩa của mình trước, sau đó đổi đ ĩa của anh ta với đ ĩa của tôi, rồi lại ăn một miếng.


Anh ta còn cười với tôi: “Không có độc, mùi vị không tệ, nếm thử đi.”


Anh ta cười thâm tình, nhìn tôi nheo nửa mắt, trong mắt đầy ấm áp, giống như lúc anh ta ở cùng với Trần Thù trong những bức ảnh giấu trên máy tính đó.


Tôi nắm chặt dao và nĩa: “Tôi ăn xong anh phải nói cho tôi biết thi thể Trần Thù đang ở đâu.”


“Cô là em gái của cô ấy à?” Vệ Sùng Hoa gật đầu, vừa cắt thịt bò vừa cười với tôi, “Nhưng Trần Thù trước giờ chưa từng nói cô ấy có em gái, tôi đã về quê cô ấy điều tra hộ khẩu, cũng không có em gái nào.”


“Nếu như Trần Thù và tôi có một chút quan hệ, liệu ở trong cùng một thành phố với tôi thì có rơi vào bước đường đó không? Chưa bàn đến quan hệ huyết thống, chỉ dựa vào việc cô ấy trông giống tôi mà nhảy múa tiếp rượu ở quán bar, bố tôi và Hồ Vân Phi đều sẽ cảm thấy mất mặt.” Tôi chỉ cười khổ lắc đầu, im lặng cắt bít tết.


Vệ Sùng Hoa nghe đến đây cũng gật đầu: “Quả thật, dựa vào năng lực của Hồ chủ nhiệm, để bảo toàn cho cô, sẽ không để Trần Thù lăn lộn ở hộp đêm với gương mặt giống cô đâu.”


Tôi chỉ chầm chậm cắt bít tết và gật đầu.


Nếu Vệ Sùng Hoa có thể điều tra được quan hệ giữa tôi và Trần Thù thì đây không phải thủ đoạn của Hồ Thiên.


Năm đó khi mẹ tôi và tên quỷ cờ bạc Trần Bản Hưng ly hôn, tôi mới năm tuổi, Trần Thù mười một tuổi.


Từ trước đến nay mẹ tôi lạnh lùng ích kỉ, vốn định mang Trần Thù đi, để tôi lại cho Trần Bản Hưng, vì chị ấy lớn hơn, hiểu chuyện nghe lời nên dễ mang theo.


Là Trần Thù khóc lóc cầu xin mẹ đưa tôi đi, bởi vì tôi còn nhỏ, Trần Bản Hưng cá cược thua sẽ uống rượu, say rượu sẽ đánh người, chị ấy sợ tôi còn nhỏ chịu không nổi, nên chị ấy ở lại.


Đến bây giờ tôi vẫn nhớ, mẹ tôi đã dọn xong hành lý của chị, là chị ấy giúp tôi thu dọn quần áo, cương quyết nói với mẹ bản thân đồng ý đi theo Trần Bản Hưng, còn đẩy tôi cho mẹ, bảo tôi ôm chân mẹ đi theo bà ấy.


Tôi của lúc đó còn ngây ngốc, chỉ biết oà khóc.


Chỉ nhớ khi đó mẹ tôi nhìn Trần Thù: “Con biết con thế này, rồi sẽ có một ngày con hối hận đến chết không!”


Tôi cắn bít tết, nhìn Vệ Sùng Hoa ở đối diện, không biết lúc Trần Thù cầm danh thiếp của Hồ Thiên, biết được khi đó tôi sống những ngày tháng thế nào, chị ấy có hối hận vì đã nhường cơ hội đi theo mẹ cho tôi không.


Sau khi ly hôn, Trần Bản Hưng luôn đánh đập Trần Thù, đánh chị ấy đến trầy da tróc vảy rồi kéo chị ấy đến tìm mẹ tôi nói là bị ngã gì đó, cần tiền chữa bệnh.


Tuy mẹ tôi nhẫn tâm, nhưng nhìn thấy Trần Thù bị đánh thành như vậy cũng đau lòng, Trần Bản Hưng muốn tiền liền đưa tiền.


Bà ấy cũng báo cảnh sát, nhưng bà nuôi không nổi hai đứa trẻ, Trần Bản Hưng cũng không chịu từ bỏ Trần Thù.


Cứ như vậy số lần đòi tiền nhiều lên, lòng mẹ tôi cũng trở nên tàn nhẫn, đối mặt với Trần Thù bị thượng cẳng tay hạ cẳng chân, đánh đến hộc máu, gãy hai xương sườn, bà cũng chỉ hét vào mặt ông ta chứ không chịu đưa tiền.


Cuối cùng hàng xóm báo cảnh sát, Trần Thù nằm viện rất lâu, nhưng phường xã chỉ dạy dỗ Trần Bản Hưng một trận.


Từ đó về sau, mẹ tôi mới quyết tâm cao chạy xa bay.