Mạn Mạn Quyến Rũ - A Ô Loạn

Chương 22




Từ Giang thành tới Long thành, chuyến bay kéo dài chừng 3 tiếng. Ôn Mạn vừa lên máy bay đã nhắm mắt nghỉ ngơi luôn. Tối qua quá điên cuồng đã tiêu hao hết thể lực của cô rồi. Vậy nên, đến khi cô xuống máy bay cũng không biết Chu Khải đi cùng một chuyến bay với mình.

Ôn Mạn đã gọi điện thoại cho bạn tới đón từ sớm, cô chỉ có một cái túi xách, không có hành lý ký gửi, cho nên chờ máy bay hạ cách là có thể đi ra khỏi sân bay được luôn.

Khí hậu ở long thành có ấm áp hơn một chút. Ôn Mạn vừa ra khỏi sân bay thì vẫy đại một chiếc taxi, vừa muốn đóng cửa lại thì bị một người đàn ông túm chặt tay.

“Đi cùng đi.” Người đàn ông khom lưng, ý bảo cô dịch dịch vào trong.

Ôn Mạn khϊếp sợ nhìn Chu Khải đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, gần như không thể nào giải thích được tại sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở đây, theo bản năng dịch người vào bên trong một chút.

Chu Khải thích Ôn Mạn nghe lời, khom lưng ngồi vào sau đó đóng cửa xe lại.

“Xin hỏi giờ đi đâu ạ?” tài xế ngồi phía trước hỏi.

“Địa chỉ.” Chu Khải hất hất cằm với Ôn Mạn, ý bảo cô nói cho tài xế.

“Dạ, cháu tới Long Tĩnh Loan.” Theo bản năng, Ôn Mạn báo địa chỉ tiểu khu nơi cô đang thuê trọ, sau đó nhìn về phía Chu Khải: “Anh… anh đi đâu.”

“Giống em.” Đôi tay Chu Khải vòng trước ngực, điều chỉnh tư thế cho mình ngồi thoải mái nhất, sau đó nhắm mắt lại, ngăn mấy lời Ôn Mạn đang muốn nói lại. Rõ ràng là anh không muốn nghe cô nói thêm gì nữa.

Tài xế khởi động máy, sân bay cách Long Tĩnh Loan chừng 40 phút đi xe, cả đường Ôn Mạn cũng không tìm được cơ hội hỏi Chu Khải, rốt cuộc là anh muốn làm gì. Xe dừng trước cửa tiểu khu Long Tĩnh Loan rồi, Ôn Mạn quét mã QR trả tiền cho tài xế, Chu Khải mới chậm rãi mở hai mắt ra: “Tới rồi à?”

“Ừ… tới rồi.” bên phía Ôn Mạn ngồi kề đường lớn, mở cửa xe không tiện, chỉ có thể đẩy anh: “Ừ thì, em phải xuống xe.”

Chu Khải sửa sang lại cổ áo mình: “Khéo quá, anh cũng phải xuống xe.”


Sau khi xuống xe, tài xế rồ ga đi thẳng.

Trời đã về khuya, Ôn Mạn nhìn tiểu khu nhà mình lại nhìn Chu Khải, do dự lên tiếng dò hỏi: “Anh đặt khách sạn à?”

Chu Khải liếc mắt nhàn nhạt nhìn cô một cái.

Ôn Mạn nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy ánh mắt này có vẻ rất bình đạm thản nhiên nhưng thực tế lại khiến cô cảm thấy vô cùng áp lực.

“Không đặt.” Chu Khải nhấc túi xách trên vai cô xuống, tự mình đeo: “Em ở chỗ nào? dẫn đường đi.”

“Chỗ… chỗ em ở không thích hợp.” Ôn Mạn nhớ tới lúc ra cửa, vì muốn chọn được bộ quần áo mình mặc đẹp nhất mà đã lục tung tủ quần áo lên, trên giường còn đang chất đống đủ loại quần áo: “Chỗ em ở là chung cư cho người độc thân, chỉ có một giường thôi, chật chội lắm.”

Đột nhiên Chu Khải cúi mặt rũ mày, dáng vẻ như một chú chó con bị chủ nhân vứt bỏ: “Em không muốn thu lưu anh một đêm à? Rõ ràng tối qua anh còn…”

“Thu thu thu, đừng nhắc tới chuyện tối qua nữa, còn không được thì em trả nửa tiền thuê, được chưa.” Ôn Mạn sợ muốn chết không dám nhớ lại chuyện tối qua, vội vàng xua xua tay đánh gãy lời anh, nhận mệnh dẫn anh về nhà mình.

Cô cảm thấy mình đúng là không đụng tường nam không quay đầu mà. Biết rõ dẫn anh về nhà sẽ xảy ra chuyện gì, vậy mà.. còn có chút vui vẻ.