Mạc Phụ Hàn Hạ (Không Phụ Hàn Hạ)

Quyển 2 - Chương 12




Poster: Chả biết là thiếu

***

Vào đông, ánh mặt trời sáng tỏ, Lâm Mạc Thần và Mộc Hàn Hạ ở trong phòng họp, nghe người của công ty bất động sản báo cáo.

Trên tường chính là bản đồ đêm hôm đó Lâm Mạc Thần vây lấy Mộc Hàn Hạ, đến nay nhìn thấy, cô vẫn hơi xấu hổ.

“Có năm mảnh đất có liên quan sẽ bị đẩy đi trong quý sau, nhưng chúng tôi cho rằng mảnh đất có giá trị với Phong Thần chỉ có ba mảnh.” Tôn Chí tổng giám đốc hiện tại của công ty bất động sản nói,“Mảnh đất A ở trung tâm khu phố, khu vực tốt nhất, giá cả cũng cao nhất. Nhưng mảnh đất này không dễ lấy bởi vì đất xung quanh hầu như bị Dung Duyệt lấy hết rồi. Hơn nữa diện tích mảnh đất này không lớn, một mình chúng ta khai phá là tương đối có hạn chế, hơn nữa Dung Duyệt nhất định phải có được nó, quan hệ của bọn họ với chính phủ cũng rất tốt. Một mình chúng ta cạnh tranh mảnh đất này, chúng tôi cho rằng sẽ rất khó khăn, nên không đặc biệt đề cử.”

Mọi người im lặng nghe, Mộc Hàn Hạ cũng hiểu, tổng kết mà nói, mảnh đất A khu vực tốt, giá cả cao, diện tích nhỏ, bên cạnh có cường địch, không thích hợp cho Phong Thần mới tiến vào ngành.”

Tôn Chí nói tiếp:“Mảnh đất B và C cũng ở trong trung tâm khu phố, khu vực cũng không tệ, cũng là khu vực chúng ta có tiềm lực khai phá. Trong đó mảnh đất B diện tích lớn hơn một chút, đối với Phong Thần, tài chính khai phá sẽ hơi căng thẳng. Mảnh đất C là thích hợp nhất, cho dù là diện tích, vị trí, dự tính chi phí. Hơn nữa cạnh mảnh đất C còn có hồ nước nhỏ, phong cảnh tươi đẹp. Tóm lại mảnh đất như vậy là lựa chọn hàng đầu để khai phá bất động sản. Không biết thái độ của Dung Duyệt đối với hai mảnh đất kia thế nào, nhưng bọn họ sẽ không cảm thấy hứng thú với những mảnh đất độc lập diện tích nhỏ, bọn họ đều chỉ làm hạng mục lớn.”

Mộc Hàn Hạ nghe thấy trước mắt sáng ngời, nói cách khác, mảnh đất C đối với Phong Thần mới vào là mục tiêu thích hợp nhất.

“Vậy anh sắp xếp thứ tự cho ba mảnh đất này như thế nào?” Mộc Hàn Hạ hỏi.

Tôn Chí chắc chắn đáp:“ C>B>A, xem như là thượng sách, trung sách và hạ sách đối với Phong Thần chúng ta.”

Mộc Hàn Hạ quay đầu nhìn về phía Lâm Mạc Thần, đã thấy anh trầm ngâm im lặng.

Họp xong, Mộc Hàn Hạ ngơ ngác làm việc bên ngoài trong chốc lát, không nhịn được gõ cửa văn phòng Lâm Mạc Thần.

Anh lại đang gọi điện thoại, trong miệng là tiếng Anh vô cùng lưu loát, khóe môi nhếch lên nụ cười thản nhiên.

Mộc Hàn Hạ chỉ có thể hiểu được một số cụm từ, cái gì “một công ty”, “kiến trúc sư tốt nhất” “thích hợp tham gia” “lấy một mảnh đất“. Cô nghe mà tỉnh bơ.

Đợi anh cúp điện thoại, bốn mắt hai người nhìn nhau.

Mộc Hàn Hạ:“Là ai vậy?”

Lâm Mạc Thần cười đáp:“Một người bạn ở Mỹ, tên Antony, làm kiến trúc sư. Gọi anh ta đến đây, mang theo một tổng kiến trúc sư hàng đầu.”

Mộc Hàn Hạ có thể hiểu được Phong Thần là một công ty mới, ấn tượng thực lực đối với người khác thua Dung Duyệt rất nhiều, nhưng Lâm Mạc Thần là du học snh từ Mỹ trở về, mang theo kiến trúc sư ngoại quốc về, cảm giác của công ty mang lại sẽ khác biệt.

Cô khẽ nói:“ “Anh tính tạo ra vỏ bọc cho công ty ư.” Lâm Mạc Thần nghe rõ, giọng nói đột nhiên trầm xuống:“Em nói cái gì?”

“Không nói gì hết.” Mộc Hàn Hạ nhanh chóng đáp.

Hai người nhìn nhau một lát, Mộc Hàn Hạ lại cảm thấy mấy ngày nay khi bàn chuyện công thì không tồi, nhưng khi hai người ở riêng với nhau, ánh mắt anh lại trở nên hơi bức người, thấy vậy trong lòng Mộc Hàn Hạ hơi bất ổn.

Lâm Mạc Thần nhìn đồng hồ nói:“Đi ăn cơm, vừa ăn vừa bàn chuyện bất động sản. Tôi định mời em...” Còn chưa nói hêt di động đã vang lên.

Anh nhìn thoảng qua, nhận điện, thản nhiên nở nụ cười:“Alo, Serena.”

Nếu nói Trình Vi Vi khiến cho Mộc Hàn Hạ cảm thấy hơi không thoải mái, nhưng cũng không để trong lòng, còn Tiết Ninh mới là người cô thực sự để ý. Bởi vì trong tiềm thức của cô không thể không thừa nhận, các phương diện cuả bản thân đều kém Tiết Ninh rất nhiều. Loại cảm giác vô lực không thể đuổi theo này thực sự làm tổn thương tự tôn của người ta. Ai cũng đều cảm thấy Tiết Ninh và Lâm Mạc Thần thật xứng đôi. Tuy anh chưa từng nói ra, nhưng chẳng lẽ trong lòng không nghĩ như vậy?

“Cám ơn em lần trước đã giới thiệu anh với Phó thị trưởng Doãn. Thanks.” Lâm Mặc Thần mỉm cười.

“Tôi ra ngoài trước.” Mộc Hàn Hạ khẽ nói, đứng dậy định đi, Lâm Mạc Thần:“Serena, chờ chút.” Sau đó ngẩng đàu về phía cô:“Summer, vội cái gì? Không phải anh bảo ăn cơm cùng anh sao? Anh đã đặt chỗ ở Thanh Việt Hiên em thích rồi.” Sau đó không đợi cô trả lời, tiếp tục nói với bên kia:“Xin lỗi, tiếp tục nhé.”

Mộc Hàn Hạ hơi sững sờ nhìn anh, sau đó ánh mắt dừng ở di động bên tai anh, vừa rồi khi anh nói chuyện cũng không che điện thoại, Tiết Ninh ở đầu bên kia có lẽ đã nghe thấy hết.

Tâm tình Mộc Hàn Hạ nhất thời hơi phức tạp, lúc này anh đã cúp điện thoại đứng dậy, cầm lấy áo khoác đi đến bên cạnh cô, liếc nhìn cô nói:“Đi thôi.”

Mộc Hàn Hạ không nhúc nhích, trên mặt nở nụ cười:“Jason, anh nói như vậy Serena sẽ hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta đấy, không tốt đâu.”

“Anh chưa từng bắt đầu với cô ta, cô ta sẽ không hiểu lầm đâu, chuyện liên quan gì đến anh chứ?” Anh nói.

Ánh mắt hai người lần lượt thay đổi, Mộc Hàn Hạ không nói thành lời, xoay người đi ra ngoài, anh không nhanh không chậm đi đến bên cạnh cô, bỗng nhiên lên tiếng:“Có cần anh lại gọi điện thoại cho Trình Vi Vi không?”

Trong lòng Mộc Hàn Hạ chấn động, cảm giác kia tựa như con sông lớn yên lặng đã lâu, tạo ra vết nứt, anh là người xé toang lỗ thủng ấy, vội vã đối mặt với cô. Cô nói:“Anh không cần phải như vậy.”

Lâm Mạc Thần đáp:“Anh nên làm vậy.”

Hai người không nói gì nữa, chẳng mấy chốc đã ra khỏi văn phòng, bên ngoài có bảy tám nhân viên, Lâm Mạc Thần đang suy nghĩ lát nữa ăn cơm sẽ tấn công người phụ nữ này như thế nào, không ngờ Mộc Hàn Hạ đã cười lên tiếng:“Lâm tổng thấy mọi người vất vả, nên mời mọi người đến Thanh Việt Hiên ăn cơm.”

Đồ ăn ở Thanh Việt Hiên vừa đắt vừa ngon, nhóm đồng nghiệp nghe xong tất cả đều reo hò:“Cám ơn Lâm tổng!” “Cám ơn Jason!” Mộc Hàn Hạ cười trở về chỗ ngồi xuống. Người khác hỏi:“Quản lí Mộc, cô không đi à?” Mộc Hàn Hạ cũng không ngẩng đầu lên chỉ đáp:“Tôi còn có việc, mọi người đi đi, nhớ mang thức ăn về cho tôi.”

Hai tay Lâm Mạc Thần đút trong túi quần, đứng ở chỗ cũ, nhìn bộ dáng hơi lạnh lùng của cô, im lặng một lát, cười rồi đi.

Mộc Hàn Hạ không phải thánh nhân, cô không có cách nào đối mặt với tình cảm rõ ràng của Lâm Mạc Thần, nên đành phải cô duy trì sự bình tĩnh. Huống hồ anh luôn là sự mê muội trong đáy lòng cô, vì vậy tâm tư cô vô cùng rối loạn.

Vì thế, cô nhanh chóng chạy đến quán cà phê Thanh Du xả hơi. Trốn ở chỗ này so với việc mỗi ngày ở trong văn phòng, ngẩng đầu không thấy cúi đầu không gặp Lâm Mạc Thần còn dễ chịu hơn.

Cơn gió buổi chiều, ánh mặt trời yên tĩnh ấm áp, Mộc Hàn Hạ ngồi một góc trong quán cà phê, viết những dự tính có liên quan đến Phong Thần. Tuy Lâm Mạc Thần coi thường cô, nói cô chắc chắn không tìm thấy nhà đầu tư, nhưng cô vẫn muốn thử xem.