Mặc Nhận

Chương 64: Ân thù kết




Ngày tháng trôi qua trong tiếng binh khí giao nhau.

Nghĩa quân Trung Nguyên thâm nhập vào hang ổ độc giáo Nam Cương, phá mê trận, quét cổ trùng, hiển nhiên là một trận đánh ác liệt và gian khổ. Không biết từ lúc nào, tuyết mùa đông đã xua sương thu đi mất, thời gian chỉ còn gói gọn trong mỗi vòng nhật nguyệt luân chuyển.

Sở Ngôn không rõ mình đã tắm bao nhiêu bể máu, không đếm được đã giết bao nhiêu người, càng không biết trên người mình có bao nhiêu thương thế trong ngoài.

Không biết còn kịp hay không, không biết có phải đã không còn kịp hay không.

Hắn chỉ có thể nhanh hơn một chút, lại nhanh hơn một chút nữa. Vung kiếm nhanh hơn, chân bước nhanh hơn, cứ như vậy suốt cả ngày dài lẫn đêm thâu, đau đớn trên người cũng dần dần chết lặng, không còn cảm giác được mệt nhọc, linh hồn như tách khỏi thể xác, cuối cùng chìm vào một đầm lầy tăm tối.

"Điện chủ... Điện chủ..."

"—— Sở điện chủ!"

Mùi máu tươi xộc vào trong mũi, ý thức cùng ngũ cảm bị kéo trở về.

Sở Ngôn đột nhiên mở mắt, đầu tiên là thấy cả người kiệt quệ đau nhức. Không biết gió đông từ nơi nào thổi đến, lạnh đến mức như bị xối một thùng nước đá.

"..."

Sở Ngôn cố hết sức nheo mắt một chút, tầm nhìn mơ hồ dần dần rõ lên.

Hẳn cả người toàn là máu, dựa trên vách đá, xung quanh là một đám người tụ tập. Ảnh Phong Ảnh Lôi bảo hộ hai bên, gương mặt nôn nóng.

Ảnh Phong đỡ hắn dậy, thấp giọng: "Điện chủ, ngài tỉnh rồi."

Từ Phòng Xuyên đưa một túi nước cùng đan dược, lo lắng nói: "Sở Điện chủ, đã đến nước này rồi, không thể nóng vội nhất thời, Điện chủ đừng ép mình quá mức."

Thời gian xoay vần, bọn họ rốt cuộc cũng đã đi được đến bước cuối cùng.

Tổng đàn Vu Hàm Giáo đã bị phá hủy. Vu Hàm Giáo mấy chục năm trước đã bị nhóm nghĩa sĩ Trung Nguyên đánh tan một lần, chuyến này tro tàn cháy lại cũng bị dẫm tắt, giáo chúng bỏ chạy tán loạn, chỉ còn Giáo chủ Yến Lạc cố thủ tổng đàn, lúc này cũng bị vây bên trong hang đá, thế lẫn lực đều không còn.

Sở Ngôn đè giữa mắt, nhận túi nước uống hai ngụm, khàn khàn nói: "Ngày bao nhiêu..."

Không biết từ lúc nào, hắn đã không còn nhận thức được ngày đêm, chỉ hỏi đi hỏi lại người bên cạnh, có khi một ngày hỏi đến mấy lần.

Hắn không hỏi ngày nào tháng nào, mà là hỏi đã là ngày thứ bao nhiêu kể từ khi... hắn rời khỏi Cửu Trọng Điện.

Kể từ khi hắn để Mặc Nhận lại Cửu Trọng Điện, bản thân mình thì đến Nam Cương, đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi.

Rất nhiều người lén lút bàn tán, sợ rằng vị Cửu Trọng Điện chủ này chẳng bao lâu nữa sẽ phát điên, mà nói không chừng là đã điên rồi. Bộ dạng hiện tại của hắn cứ như ba hồn bảy vía đã lang thang tận đẩu tận đâu, chỉ còn lưu lại một sợi chấp niệm đang bôn ba ở nhân gian này. Cũng không biết...

Cũng không biết, lỡ đâu một ngày tin tức từ Trung Nguyên truyền tới, báo cho hắn biết thị vệ của hắn không còn trên đời, người này sẽ suy sụp thành bộ dạng gì.

Sắc mặt Từ Phòng Xuyên trầm xuống. Ảnh Phong ảm đạm, cũng chỉ có thể thành thật đáp: "Từ khi Điện chủ rời điện, đã là ngày thứ bốn mươi tám."

Sở Ngôn không nói gì.

Lâm Quân từng nói Mặc Nhận không còn quá hai tháng, mà hiện tại đã trôi qua bốn mươi tám ngày, hắn không dám hỏi đến tin tức trong điện nữa.



Sở Ngôn nhấc Huyền Hồng, đứng dậy đi về phía trước. Nhưng chân trái hắn đau nhức dữ dội, ngã xuống trong tiếng kinh hô của mọi người phía sau, sắc mặt trắng bệch.

"Điện chủ!" Phong, Lôi hộ pháp vội xông về trước đỡ hắn. Sở Ngôn dùng kiếm chống đỡ thân mình, một lần nữa đứng lên vững vàng, cười khổ nhìn chân trái máu chảy đầm đìa ——

Trước đó một con rắn độc cắn bắp chân hắn, hắn cảm thấy để trúng độc thì không tham chiến được nữa, liền trực tiếp cắt bỏ phần thịt kia, máu bắn ra trước khi người trước khi người xung quanh kịp phản ứng.

... Gần hai tháng qua, hắn đã tự khiến mình trở nên chật vật đến vậy.

Nếu A Nhận nhìn thấy...

Sở Ngôn thở hắt một tiếng, không dám nghĩ nữa.

"Đi thôi."

"Tặc tử Yến Lạc kia hẳn là ở ngay phía trước."

......

Tổng đàn Vu Hàm Giáo, hang trùng độc.

Quân Trung Nguyên đã bao vây nơi này. Sở Ngôn nói mọi người khoan động thủ, hắn một mình xách Huyền Hồng đi vào.

Hang trùng độc đã không còn trùng độc. Ngũ độc ở đây đều đã được thả ra từ mấy ngày trước để giao chiến với quân Trung Nguyên. Cuối cùng bọn họ dùng kế dẫn hết thảy vào một nơi khô ráo, mùa đông trời khô, thiêu sạch sẽ cả đàn. Cho nên hiện tại nơi này chỉ là một hang động trụi lủi, chỗ sâu nhất giáp với màn trời, chỉ cần đối phương dùng tên bắn vào, người bên trong gần như không thể phòng thủ.

Không ai hiểu được Yến Lạc gian ác bại hoại kia sao lại lui vào cố thủ nơi này.

Tuyết rơi.

Tuyết lả tả rơi vào giếng trời, dường như có cả sương mù nổi lên.

Yến Lạc ngồi tại chỗ.

Gã nhắm mắt, khoanh chân ngồi đó, lưng tựa vào vách đá, giống như đã bị rút cạn sinh khí, hóa thành một khúc gỗ mục.

Sở Ngôn mình đầy thương tích, tóc dài bị mồ hôi lạnh ép cho rối tung, bước cao bước thấp, một bước chống một kiếm mà đi về phía Yến Lạc. Máu nhỏ xuống sau mỗi bước chân của hắn, tạo thành một đường máu.

"Yến Lạc."

Giọng Sở Ngôn khản đặc. Hắn nâng kiếm, khớp xương nắm chặt Huyền Hồng phát ra âm thanh, máu từ chuôi kiếm chảy ra vỏ kiếm, hóa thành huyết châu rơi xuống đất.

Thân kiếm sắc lạnh như băng, phản chiếu đôi mắt phượng: "Chuyện của ta và ngươi, đã nhiều năm như vậy, đến đây nên chấm dứt đi."

Yến Lạc vẫn ngồi yên tại chỗ, nghe tiếng nói thong thả mở mắt.

"Chấm dứt..."

Đáy mắt gã phản chiếu sắc xanh, ánh mắt lại dường như không có tiêu cự, chỉ ngước nhìn vòm trời phía trên hang trùng, tựa hồ muốn tìm kiếm ai đó ở phía vầng sáng mông lung.

Yến Lạc lẩm bẩm: "Chấm dứt cái gì kia chứ."

Cái gì cũng không còn.

Hệt như rất nhiều năm trước, gã mất đi hết thảy.

Chẳng qua lúc này, gã sẽ không bao giờ còn có thể đến một nơi sâu thẳm trong hang động, dưới ánh mặt trời, nhìn thấy đứa trẻ áo trắng cũng đang ngẩng lên nhìn mình, đứa trẻ mang đến cho gã hy vọng Đông Sơn tái khởi.



Gã hối hận sao?

Yến Lạc không rõ lắm. Chẳng lẽ gã hối hận?

Mặt trời vẫn chói chang như cũ, tuyết như hoa rơi. Xuân thu luân chuyển ngàn năm đằng đẵng, sông núi đổi thay không thương xót nhân gian đa tình.

Khóe miệng Yến Lạc đột nhiên tràn ra một dòng máu đen.

"—— Yến Lạc!!" Sở Ngôn lập tức biến sắc, trường kiếm trong tay hắn như rồng ra biển lớn, nháy mắt đâm vào miệng Yến Lạc cạy khớp hàm của gã.

"Muộn rồi..." Yến Lạc thấp giọng cười, máu trong miệng tràn ra càng lúc càng nhiều, "Ta đã... uống thuốc độc..."

"Ngươi!" Huyền Hồng lại đâm sâu thêm một phân.

Yến Lạc lại cắn mũi kiếm, cười đến điên cuồng, "... Ta không... thua...!"

Hắn cười đến cả bả vai đều run rẩy, thanh âm nghẹn ngào khó nghe: "Điển tịch Vu Hàm Giáo... đều đã đốt rồi... Ngươi không tìm được cách giải độc đâu..."

Huyết sắc trên mặt Sở Ngôn rút sạch, như sét giáng xuống đầu. Thân hình hắn loạng choạng, nhưng cưỡng chế đứng vững lại.

Yến Lạc nhếch môi, khóe mắt như muốn nứt ra, gằn từng chữ: "Sở Ngôn, ta... ở dưới chín suối... nhìn ngươi phải khổ sở, cầu mà không được...!"

Lời còn chưa dứt hẳn, gã đột nhiên lao về phía trước!

"Phập" một tiếng, Sở Ngôn vẫn chưa thu kiếm, Huyền Hồng gác ở chỗ hiểm, trong khoảnh khắc Yến Lạc lao tới đã lập tức cắt đứt hơi thở của gã.

Máu ồ ạt chảy ra ướt đẫm thân người Yến Lạc.

Thi thể ngã sấp về phía trước, vang lên một âm thanh trầm đục. Lúc này mới thấy trong tay gã nắm một chiếc túi thơm, dần dần thấm đầy máu.

"Sở Điện chủ!"

Những người phía sau lần lượt chạy đến, kinh ngạc trước khung cảnh này.

Sở Ngôn hoảng hốt, lảo đảo lùi về sau mấy bước, thở dốc không ngừng, tay nắm Huyền Hồng phát run. Một lúc sau, hắn đột nhiên phun ra một búng máu, uể oải ngã quỳ trên mặt đất. Hắn nhìn xác Yến Lạc, vết máu loang rộng trên nền đất, toàn thân thương tích khiến đại não trì độn, hắn không biết mình đang ở đâu, tiếp theo nên làm gì.

Bên tai có người hô: "Thủy Lâu chủ trở lại rồi!"

Thủy Miểu Nhi dẫn theo một nhóm người vội vàng chạy đến. Trong lúc nhóm Sở Ngôn đến hang trùng diệt trừ Vu Hàm Giáo chủ Yến Lạc, nàng cùng những người khác đi tìm tàng kinh điển tịch của giáo.

Nhưng lúc này tay bọn họ trống trơn, chỉ có năm ba người ôm vài quyển trục tàn tạ, giống như vừa đoạt ra từ đống lửa. Nhìn tình cảnh này, không ít người trong lòng thầm than không xong, có người còn không dám nhìn đến sắc mặt Sở Điện chủ kia.

Sở Ngôn cứng đờ xoay người, trong mắt giăng đầy tơ máu, cổ họng phảng phất chỉ toàn vị tanh, nhất thời không nói được tiếng nào, chỉ chằm chằm nhìn Thủy Miểu Nhi, chờ một phán quyết cuối cùng.

"Miểu Nhi..." Giọng Từ Phòng Xuyên khô khốc, cũng đang đăm đăm nhìn nàng.

Bầu không khí ngưng trọng, Thủy Miểu Nhi bước lên phía trước. Nàng nhìn ra được Sở Ngôn lúc này đã đến giới hạn rồi, nháy mắt có thể suy sụp hoàn toàn, mở miệng nói trước một câu: "Điện chủ yên tâm."

"Độc thư, giải dược trong Vu Hàm Giáo đúng là bị đốt hết chín phần, nhưng trưởng lão canh giữ Tàng Thư Các vì cầu đường sống mà nói ra một bí mật chỉ có trưởng lão mới biết."

"Ba ngày sau trăng tròn, ở sườn núi phía nam hang trùng độc có một gốc cây sẽ khai hoa. Hoa này là thánh vật do Vu Hàm Giáo luyện chế đã nhiều năm. Hoa nở... sẽ giải được bách độc."