Mặc Nhận

Chương 20: Vào thành




Ngày kế tiếp lại là một ngày nắng hiếm hoi, hai người sáng sớm đã lên ngựa, đến trưa, Trường Thanh Thành đã ở ngay trong tầm mắt.

Sở Ngôn giảm tốc độ, cưỡi ngựa song song với Mặc Nhận, chiếc quạt xếp bằng ngọc chỉ vào đường nét mơ hồ của bức tường thành, nghiêng người nói với Mặc Nhận: "A Nhận, nhìn xem, mọi việc lần này đều xuất phát từ nơi đó. Trường Thanh Thành vốn chỉ là một thành nhỏ ở biên giới, nói không ngoa, nó hoàn toàn nhờ thế lực của Thủy Kính Lâu chống đỡ, hiện giờ có rất nhiều phe phái tụ tập, tình thế nhất định hỗn loạn. Nếu chúng ta đã mặc thường phục mà tới, bớt được mấy chuyện giao tiếp qua lại phiền phức, trước tiên cứ xem xét tình hình rồi quyết định."

"Vâng ạ." Mặc Nhận cũng kéo cương thả chậm tốc độ, "Thuộc hạ đã thả hắc ưng, lúc này Ảnh Phong Ảnh Vũ hẳn đã ở cổng thành chờ chủ thượng."

"Ảnh Phong Ảnh Vũ..."

Sở Ngôn nghe tên hai vị hộ pháp, nhất thời dâng lên muôn vàn suy nghĩ: "A Nhận, đời trước, sau khi ngươi chết, Ảnh Vũ dường như cũng chết tâm, từ đó về sau không nói với ta một lời. Ta còn tưởng hắn sẽ phản bội ta, nhưng đứa nhỏ ấy mãi đến khi Cửu Trọng Điện tiêu vong cũng không rời đi... Ngươi đã dặn dò hắn cái gì à?"

Lòng Mặc Nhận khẽ run. Đây là lần đầu tiên Sở Ngôn nói với y chuyện xảy ra sau khi y chết. Hóa ra Cửu Trọng Điện vẫn không...

Mà nghĩ đến thiếu niên nửa trò nửa bạn kia, Mặc Nhận lại không khỏi cảm thấy chua xót: "Không, thuộc hạ chỉ yêu cầu hắn không đối địch với chủ thượng và Bạch Hoa, thậm chí... thậm chí thuộc hạ ngầm có ý muốn bảo Tiểu Vũ rời khỏi Cửu Trọng Điện."

Sở Ngôn im lặng, nhất thời chỉ còn tiếng vó ngựa gõ lộc cộc trên nền đất cứng. Sắc xuân tươi đẹp hai bên đường dường như cũng úa tàn đôi chút.

Kiếp trước bị Bạch Hoa mê hoặc, mơ hồ mà làm ra rất nhiều chuyện hoang đường, về sau càng trở nên thô bạo vô thường, đối với thuộc hạ khác tuy không đến mức phạm phải sai lầm không thể cứu vãn như những gì hắn đã làm với Mặc Nhận, nhưng chung quy vẫn là phụ bạc lòng trung thành của họ.

Mà cuối cùng, Cửu Trọng Điện sụp đổ, những người này hoặc chết, hoặc bị bắt, hoặc bỏ trốn, hay thậm chí là quy hàng, Sở Ngôn ngoài mặt không nói, trong lòng vẫn quy hết trách nhiệm về phía mình. Tính tình hắn trời sinh tự phụ, dần dần đã bị cảm giác tội lỗi tự trách này mài mòn góc cạnh, tuy không thể xem là giác ngộ, song cũng có vài phần ý nghĩa tương tự,

Im lặng qua đi, Sở Ngôn lại lên tiếng trước: "Ảnh Vũ chưa từng vì ngươi mà tỏ rõ bất bình, nhưng thật ra có một người chạy đến trước mặt ta làm loạn một phen, lúc đó là một ngày sau hôn lễ, hắn bị ta thẳng tay đánh văng ra. Ngươi biết ai không?"

Mặc Nhận không nghĩ nhiều. Y thậm chí không cần nghĩ cũng biết được kẻ duy nhất có thể làm ra loại chuyện ngu xuẩn này: "Là... Tam hộ pháp Ảnh Lôi?"

Sở Ngôn gật đầu, trong giọng nói có chút tự giễu: "Xem ra các ngươi rất hiểu nhau, thế mà ta vẫn luôn cho rằng các ngươi bất hòa. Không sai, chính là hắn, sau đó hắn giận dữ xuống núi, cũng không biết là đi đâu, nhưng kệ đi, dù đi đâu thì cũng tốt hơn là theo ta đi tìm chết."

"Lôi hộ pháp tính tình ngay thẳng, hào hiệp, quyết liệt, hẳn là hắn không chịu được chủ thượng vì một nam sủng mà đắm mình trụy lạc. Đúng là hắn vẫn luôn xem thường thuộc hạ."

Mặc Nhận cụp mắt, bình thản nói từng chữ.

Y hơi khép hờ mắt, ngũ quan rắn rỏi rõ ràng của Ảnh Lôi lại hiện lên trong ký ức.

Y cùng với Ảnh Lôi... quả thật có bất hòa.

Ngày xưa, khi y vẫn là thanh kiếm mạnh nhất của chủ thượng, Ảnh Lôi cực kỳ kính nể y, thậm chí còn muốn theo Tiểu Vũ mà bái y làm thầy; khi y bị Bạch Hoa gây khó dễ vu hại, Sở Ngôn lại thờ ơ, Ảnh Lôi càng bất bình tức giận thay cho y.

Nhưng y không để tâm, thậm chí còn lạnh lùng cảnh cáo Lôi hộ pháp không được bất kính với Điện chủ, nói đến mức người nọ mất hết mặt mũi, không còn chỗ trốn.

Sau đó nữa, y bị Sở Ngôn phế đi thân thủ, đày vào Thiên Điện làm nô. Y không chút phản kháng, Ảnh Lôi liền nổi giận, nói hắn nhìn sai rồi, bắt đầu mắng y hạ tiện, nhu nhược, chịu khổ là đáng kiếp.

Nhưng cũng chính Ảnh Lôi là người từng xông vào Thiên Điện, đánh cho đám người khinh nhục y răng rơi đầy đất.

Khi đó y bệnh nặng, một câu cảm tạ cũng không nói nổi, cứ thế ngã thẳng vào Ảnh Lôi mà ngất đi. Lúc tỉnh lại thấy hắn vẫn còn ở đó, vụng về cầm muỗng đút cho y chút thuốc, còn làm thuốc đổ hết lên người y.

Ảnh Lôi thấy y tỉnh, lại tức giận đùng đùng đặt chén thuốc xuống: "Ngươi nhìn lại bộ dạng của mình xem, có còn giống đàn ông không?"

Mặc Nhận khàn khàn đáp: "Ta là kiếm của chủ thượng, còn không tính là người, đàn ông đàn ang cái gì."



Có lẽ giọng điệu của y lúc đó thản nhiên đến không thể bắt bẻ, khiến Ảnh Lội giận dữ trừng mắt, mặt đỏ bừng lên, quăng luôn chén thuốc rồi bỏ đi.

Mặc Nhận sốt đến mơ hồ, xoay người tiếp tục ngủ.

Đó là lần cuối cùng họ gặp nhau.

"À, Ảnh Lôi đỏ mắt mắng ta té tát, nói ngươi cả đời trung thành với ta, hèn hạ cúi người xuống bùn lầy, đổ hết mồ hôi xương máu đổi lấy kết cục bi thảm, lương tâm của ta bị chó hoang tha mất rồi... Ừm, hắn nói không sai, ha ha ha." Sở Ngôn cúi đầu rầu rĩ cười. Chuyện cũ gợi lên toàn là đau thương, "Cô đúng là thứ chủ nhân ngu ngốc vô song."

Mặc Nhận ngẫm nghĩ, nói: "Chuyện cũ đã qua, ngày sau vẫn còn hy vọng."

Sở Ngôn chợt giật mình, thấy thị vệ vẫn là vẻ mặt bình tĩnh cùng lãnh đạm trước sau không đổi, giọng nói lại dịu mát dễ nghe: "Chủ thượng từ nhỏ sống không dễ dàng, nào phải là người sai không sửa nổi, thua không dậy nổi. Bất luận thế nào, thuộc hạ luôn là thanh kiếm sắc bén trong tay chủ thượng, chỉ xem chủ thượng muốn vung tới đâu thôi."

Sở Ngôn bỗng nhiên ngổn ngang trăm mối cảm xúc.

Thị vệ là người hầu hạ chủ nhân, cái gì nên nói, cái gì không, trong lòng nhất thiết phải biết rõ.

Nếu đổi thành người khác, ví dụ như tiểu nha đầu Thu Cẩn, lời nói ra tất nhiên là "Chủ thượng chí tình chí nghĩa, chẳng qua nhất thời bị tiểu nhân Bạch Hoa kia lừa bịp..." Kiểu kiểu như thế.

Nhưng chỉ có Mặc Nhận là nghiêm túc nói hắn sai rồi, thua rồi. Giọng điệu lạnh lùng, không hiểu sao lại rất êm tai.

Thời niên thiếu, hắn thích nhất là tính cách này của A Nhận. Vì y như vậy nên hắn mới có thể yêu quý y, mọi thời mọi khắc đều muốn giữ y bên mình, bình thường trêu chọc một chút, đôi khi còn không ngại cãi nhau với tiểu thị vệ...

Nhưng sau đó, sao lại biến thành như thế này.

Hắn làm sao có thể nhẫn tâm như vậy...

"... Chủ thượng."

Sở Ngôn im lặng hồi lâu, Mặc Nhận ngước mắt lên, suýt không nhịn được mà xuống ngựa quy thỉnh tội: "Thuộc hạ... lỡ lời, thỉnh chủ thượng trách phạt."

Sở Ngôn bừng tỉnh, rất nhiều cảm xúc mãnh liệt đồng loạt trộn lẫn vào nhau, lòng hắn đau như cắt, liên tục dỗ dành nói không trách tội, hồi lâu mới xoa dịu được vẻ bất an trên nét mày Mặc Nhận.

Đời trước, hắn làm thế nào có thể nhẫn tâm đem một người đang tốt lành như vậy ra tra tấn chà đạp thành cái dạng này...

Một đoạn đường ngắn kế tiếp, ai cũng tâm sự nặng nề, không nói lời nà, thẳng đến cổng Trường Thanh Thành mới không hẹn mà cùng hồi phục tinh thần, dừng ngựa lại.

Nhìn một vòng, sắc mặt chủ tớ hai người đều trở nên khó coi.

Nơi cửa thành chẳng thấy bóng dáng Phong, Vũ hộ pháp đâu.

Ngón tay trong tay áo Sở Ngôn siết chặt, lạnh giọng nói: "Hắc ưng đã thả, nếu không phải xảy ra chuyện lớn, hộ pháp không lý nào không đến. A Nhận, vào thành, đến Thủy Kính Lâu tìm người!"

Mặc Nhận ngầm hiểu, Điện chủ lời còn chưa dứt, cả hai không hẹn mà kẹp bụng ngựa, tuấn mã hý vang cất vó, cuống một trận cuồng phong lao qua cổng thành.

Như lời Sở Ngôn nói, Trường Thanh Thành, cái tên nghe thanh bình là vậy, lại không hề hợp với tình hình hỗn loạn trong trấn nhỏ, thường dân bá tánh sống ở đây đã quen thấy cảnh người trong giang hồ tụ tập chém giết nhau giữa ban ngày ban mặt, ngay cả đường xá trong thành cũng được mở rộng hơn bình thường.

Hai người phi ngựa một đường, không gặp phải trở ngại gì. Từ khi qua khỏi cổng thành, họ đã nhắm thẳng hướng lầu cao ngói lưu ly mà phóng đến.

Người còn chưa thấy đâu, đã nghe giọng trước. Hai người qua khỏi một giao lộ liền nghe thấy một làn sóng la hét truyền đến.

Phía trước là dòng người chen chúc xô đẩy, tụ quanh một cái đài cao. Trên đài, vài bóng người đang bay lên hạ xuống, binh khí lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, giống như đang luận võ, cũng giống như đang vây bắt người nào.



Sở Ngôn và Mặc Nhận vội xuống ngựa tiến đến, đồng thời sửng sốt.

Trên đó, một thiếu niên vận áo bào trắng tầm mười sáu, mười bảy tuổi đang bị bốn người khác bao vây. Cũng không rõ hai bên đã giao chiến bao lâu, thiếu niên áo trắng mướt mồ hôi, thở dốc đứt quãng, rõ ràng đã kiệt sức, tay chân thoát lực, hiểm nguy trùng trùng.

Sở Ngôn nhíu mày lẩm bẩm: "Ảnh Vũ? Sao lại đánh nhau với người khác rồi? Ảnh Phong đâu? Chiêu thức bốn người kia hình như là Húc Dương Kiếm phái —— không ổn!"

Lúc này trên đài, Ảnh Vũ không chống đỡ nổi nữa, chân lảo đảo một bước.

Bốn người phát hiện sơ hở không chút lưu tình, bốn thanh trường kiếm từ bốn góc độ bất đồng tàn khốc chém về phía thiếu niên đã sức cùng lực kiệt!

Ảnh Vũ đánh nhau ước chừng một canh giờ, đã sớm không chịu nổi rồi. Thiếu niên tuyệt vọng ngẩng gương mặt mướt mồ hôi, tay phải run lên vì đau nhức, cơ hồ đánh rơi kiếm.

Hắn không thể chết ở đây. Phong đại ca còn đang bị Thủy Kính Lâu gây khó dễ, Điện chủ cùng Mặc Nhận đại ca sắp đến rồi ——

Cái chết kề cận trước mặt, hộ pháp nhỏ tuổi nhất Cửu Trọng Điện chưa bao giờ căm hận sự bất lực của bản thân mình như lúc này.

Trong tầm nhìn mơ hồ vì kiệt sức, hắn thấy có một bóng đen lạnh lùng hiện lên. Đôi mắt kia giống như đang dò xét sự chật vật của mình, cùng cái miệng tựa hồ lúc nào cũng có sẵn cả đống lời răn dạy để nói.

... Đại ca từng dạy, đến thời khắc cuối cùng cũng không được nhắm mắt, càng không được rời kiếm.

Thiếu niên nghiến răng, trong mắt bỗng nhiên sáng lên vẻ không cam lòng, không chút lẩn tránh mà nhìn thẳng vào ánh kiếm lạnh lùng đang lao đến.

Ảnh Vũ hắn là hộ pháp Cửu Trọng Điện, dù chết cũng không thể làm mất mặt Điện chủ, hủy hoại niềm kiêu hãnh của Cửu Trọng Điện!

Trong khoảnh khắc điện quang thạch hỏa*, một mũi kiếm mảnh dài, đen nhánh như màn đêm, vô thanh mà cực nhanh thấp thoáng hiện ra trước mắt Ảnh Vũ.

*Điện quang thạch hỏa là ánh sáng của tia chớp, ngọn lửa của đá lửa. Đây là một thuật ngữ trong Phật giáo, ẩn dụ cho những thứ chỉ tồn tại trong khoảnh khắc.

Thanh kiếm đen ấy chen vào vòng chiến từ một góc độ cực kỳ xảo quyệt, đối chiến với thanh kiếm đang hướng về phía ngực Ảnh Vũ.

Sau đó, y dán đến gần, dụng lực thay đổi hướng kiếm của đối phương, khiến nó dội lại đánh mạnh vào kiếm trong tay một kẻ khác.

Keng! ——

Kiếm chạm nhau phát ra thanh âm lanh lảnh, song song bị hất lên không trung, dưới ánh mặt trời lóe lên ánh bạc.

Lúc này, người xung quanh mới phát giác trên đài đã có thêm một thanh niên áo đen tự lúc nào, trong miệng kinh ngạc hô lên một tiếng, nửa vì thân pháp cùng kiếm pháp người này quá tinh diệu, nửa là vì luyến tiếc——

Vây công Ảnh Vũ là bốn đệ tử của Húc Dương Kiếm phái, cho dù hóa giải được thế công của hai người, cũng không cản được hai thanh kiếm còn lại đang bức tới sau lưng Ảnh Vũ.

Mặc Nhận không chút hoang mang.

Y bình tĩnh giơ tay, chụp lấy vai phải Ảnh Vũ, trở tay hướng tiểu hộ pháp ra phía sau.

Chỉ nghe "leng keng" hai tiếng, cả hai thanh kiếm đều đâm trúng vỏ kiếm treo sau lưng Ảnh Vũ. Kình lực ập về phía trước, Ảnh Vũ nghiêng theo, miệng cũng chảy ra một vệt máu.

Mặc Nhận nương theo đạo lực đó, vỗ nhẹ vai Ảnh Vũ, đẩy hắn bay khỏi đài giữa tiếng cảm thán reo hò.

Bản thân y xoay người, cổ tay vung nhẹ, trường kiếm trong tay rung động theo, chiến ý trong mắt dâng lên.