Tử Mặc nhẹ nhàng tách đôi chân của cô ra, rồi bắt đầu cởi quần, đưa thứ nam tính anh gìn giữ suốt 29 năm khuấy động bên trong hang vách. Màn dạo đầu làm Giang Cẩn Huyên như tê dại cả người. Chiếc váy nhanh chóng bị lột ra hoàn toàn. Cả người lâng lâng, nóng rực, cô tiếp tục tận hưởng khoái cảm lạ lùng, nhưng ấm áp, hạnh phúc này...
Nghe thấy những tiếng nỉ non, hơi thở gấp gáp ngày một tăng của cô, Tử Mặc càng dùng sức, đưa thứ đó tiến vào sâu hơn. Sau khi thăm dò nơi u cốc sâu thẳm đó, anh dùng tay vuốt nhẹ lên eo cô, như một lời dặn cô thả lỏng bản thân. Giang Cẩn Huyên lúc này đầu óc đã tối sầm, trước mắt cô chỉ là ánh đèn mờ ảo, cùng với hơi thở nam tính, đầy mị lực của anh...
Cô vừa thả lỏng, đã bị anh đâm thứ đó sâu vào trong. Giang Cẩn Huyên khẽ kêu lên, bấu chặt vai anh: “Á...em đau...”. Truyện Truyện Teen
Tử Mặc hôn lên má cô, thì thào: “Ngoan, anh sẽ nhẹ nhàng”- rồi thúc vào từ từ. Giang Cẩn Huyên ôm chặt lấy bờ vai rộng của anh, rên rỉ:
“Tử Mặc...anh chậm chút...”- Cô có thể cảm nhận thứ dịch thủy trong cơ thể cô đang tuôn dần ra. Tử Mặc cố gắng kiềm chế hành động của bản thân, chờ cho cô quen với sự tồn tại của thứ đó, anh mới bắt đầu đẩy mạnh hơn. Cả căn phòng tràn ngập mùi vị phóng túng, làm cho Trịnh Tử Mặc cảm thấy thỏa mãn. Anh nhấc cơ thể cô lên, để cô ngồi lên bên trên mình. Giang Cẩn Huyên ôm lấy cổ anh, thỏa mãn kêu lên: “Ưm....thoải mái...”. Cả cơ thể cô nhấp lên nhấp xuống, nhịp nhàng với nhịp thở của cả hai. Tử Mặc ôm lấy eo cô, giúp cô chuyển động nhanh hơn.
Tử Mặc thở dốc, anh hôn lên xương quai xanh của cô: “Bảo bối, anh yêu em”. Cô mệt lả người, gục mặt vào vai anh: “Ừm...”
Sau khi hành sự đến hai giờ sáng, cả hai mệt lả người. Tử Mặc thỏa mãn ôm cô vào lòng, lấy chăn đắp lên cả hai, rồi chìm vào giấc ngủ.
.....
Sáng hôm sau...
Giang Cẩn Huyên từ từ mở mắt. Cô nhìn lên trần nhà, rồi nhăn mặt. Đầu cô choáng váng, mắt nhìn về ánh bình minh ở Paris. Cô nhìn sang, Tử Mặc đã ra khỏi phòng từ lâu. Cô cố gắng ngồi dậy, thì toàn thân dưới đau nhức. Nhớ lại cảm giác tối hôm qua, Giang Cẩn Huyên mặt đỏ ửng, không ngờ hôm qua anh lại hành cô tới thân tàn ma dại đến thế này. Nhưng giờ cô mới thấm cái cảm giác bị trúng thuốc của Kiều Nhan Ngọc ngày trước. Cái vẻ lãnh đạm, kiêu kì của cô dường như bay sạch chỉ trong một đêm với người đàn ông tên Tử Mặc này. Cô lết thân mình xuống giường, rồi tìm một chiếc áo choàng tắm khoác lên. Vừa ra khỏi phòng, cô đã thấy Tử Mặc chuẩn bị bữa sáng cho mình. Cô tặc lưỡi, sao anh lại có thể dậy sớm dễ dàng như thế, báo hại cô bị hành hạ tả tơi như vậy.
Trịnh Tử Mặc mặc chiếc áo phông rộng và quần thể thao, nét mặt trông rất thỏa mãn: “Em dậy rồi sao?”
Giang Cẩn Huyên lấy ly nước ở bàn, uống một hơi, rồi nói: “Anh đúng là vô liêm sỉ”.
Anh nở nụ cười, chọc cô: “Hôm qua em tuyệt lắm”.
Nghe tới đây, đầu óc của cô như muốn nổ tung. Cô chạy ngay vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân: “Em sẽ giết anh, Tử Mặc”.
Trịnh Tử Mặc cười khanh khách, đúng là trêu cô vẫn là vui nhất.
Sau khi ăn xong, họ lại tiếp tục hành trình đi du lịch Paris của mình. Khắp con phố nơi họ đi qua, đều mang đến sự sầm uất, diễm lệ đến mê người. Đến chiều, cả hai cùng đến trường đại học Sorbonne, đây là một trong những trường đại học danh tiếng nhất nơi đây. Đây cũng là ngôi trường mà Laura Miller – Mẹ của Trịnh Tử Mặc du học 2 năm trước khi gặp bố anh.
Giang Cẩn Huyên và Trịnh Tử Mặc đứng ở bên ngoài nhìn vào. Khung cảnh bên trong đúng là rất đẹp. Tử Mặc bồi hồi nói:
“Ngày trước, mẹ anh tốt nghiệp khóa học ở đây. Sau khi được bố anh cầu hôn, bà ấy đã dấn thân vào FBI”.
Giang Cẩn Huyên mỉm cười: “Trùng hợp nhỉ. Mẹ em học chung trường quân y với mẹ anh, sau khi bà ấy tốt nghiệp học vị cao nhất, thì được bố em cầu hôn”.
Tử Mặc liếc nhìn cô, anh chợt khoanh tay: “Em có muốn đi du thuyền một lần không?”
Nghe tới đây, Giang Cẩn Huyên liền tròn mắt: “Thật sao? Em thích cảm giác được tận hưởng làn gió mát, nó làm em cảm thấy rất bình yên”.
Tử Mặc nắm tay cô, ân cần nói: “Đi thôi, anh biết một chỗ rất tuyệt”.