Giang Cẩn Huyên đang cùng Trịnh Tử Mặc sơ cứu cho đồng đội của anh, thì Adam và Claire trở về. Tử Mặc đứng dậy hỏi:
“Bắt được ai không?”
Thấy Adam im hơi lặng tiếng, Claire chỉ biết cúi gằm:
“Chúng tôi đã tiếp cận được Amber, nhưng....”
Trông vẻ mặt chứa đựng tâm sự kia của Adam, Tử Mặc cũng ra hiệu cho Claire ngừng nói.
“Được rồi. Mọi người nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ đưa Tiểu Huyên tới bệnh viện trung ương một chút”.
Giang Cẩn Huyên vỗ vai Claire và Adam, như một lời động viên sau nhiệm vụ của họ. Claire đấm nhẹ vào vai Adam:
“Chúng ta đi thôi”.
Adam gật đầu, nở nụ cười bình thản.
Bệnh viện trung ương, cách thành phố 3km...
Giang Cẩn Huyên hít một hơi thật sâu, hôm nay cô phải gặp lại vị giáo sư ngày trước của mẹ mình. Bà ấy là Luis Sandra, một vị giáo sư về y học nổi tiếng nhất nước Mỹ, là người đã trực tiếp đào tạo mẹ cô trong quân ngũ. Giang Cẩn Huyên tới gặp bà ấy, để biết thêm đôi chút về mối quan hệ xung quanh của gia đình mình, cũng để tìm ra cốt lõi của vụ việc...
Bên trong bệnh viện, vẫn là không khí tấp nập, vội vã ấy. Cô và Tử Mặc bước vào trong. Đang loay hoay tìm quầy lễ tân, thì một tiếng hét lớn làm họ giật bắn:
“Tránh ra!!”
Một toán người hùng hổ bước vào, khắp người dính đầy máu. Khỏi cần nói, họ cũng biết chúng là toán giang hồ người Syria hoạt động gần khu ổ chuột kia. Tử Mặc lập tức đứng ra dùng tay chắn ngang Giang Cẩn Huyên, rồi xem xét tình hình.
Những kẻ mặt mũi bặm trợn kia đẩy một gã đàn ông tầm trên dưới 30 vào: “Bác sĩ đâu, mau tới đây”.
Xung quanh không có bác sĩ nào, chỉ có một nữ thực tập sinh đang run rẩy gần đó. Người đàn ông cầm đầu tặc lưỡi, quát:
“Cô! Tới đây! Kiểm tra cho đại ca bọn tôi!!”
Nhìn nữ thực tập sinh kia run rẩy, Giang Cẩn Huyên vội đẩy tay Trịnh Tử Mặc, đứng ra:
“Tôi sẽ kiểm tra cho anh ta!”
Nhìn bộ dạng kiêu kì của cô, hắn có chút không tin, liền hùng hổ rút súng ra. Nhưng không đợi hắn chĩa vào cô, Tử Mặc đã đá khẩu súng sang một bên, đứng chắn trước cô:
“Anh định làm gì?”
Gã giang hồ đó vẫn không chịu khuất phục, nổi cáu: “Mày là ai” rồi xông vào đánh anh. Tử Mặc nhanh chóng né được, đá cho hắn một cú đo ván xuống đất. Bọn đàn em thấy thế, định xông lên, thì Tử Mặc rút súng và thẻ định danh ra:
“Đây là FBI. Tôi mong các anh có thể để cô ấy xem xét tình hình. Cô ấy cũng là bác sĩ”.
Trông thấy thẻ nhân viên FBI của anh, bọn người khi nãy hùng hổ, cảm thấy có phần sợ sệt hơn...
Giang Cẩn Huyên vội chạy tới. Trên xe lăn, một gã đàn ông người dính đầy máu ở bụng. Cô xem xét kĩ lưỡng một lúc, rồi đứng dậy nói với nữ thực tập sinh:
“Nói với người lãnh đạo của các cô, chuẩn bị phòng phẫu thuật cho anh ta. Bị đạn trúng ở bụng, mất máu nhiều”.
Nữ thực tập sinh có phần do dự: “Nhưng...”
Một người phụ nữ trung niên gần đó bước ra:
“Làm theo lời cô ấy đi. Tôi sẽ mổ cho anh ta”.
Họ quay lại, thì ra là Sandra. Bà đã quan sát từ nãy tới giờ. Bà liền nói:
“Cô gái, cô là bác sĩ nhỉ? Tôi sẽ để cô phụ trách ca phẫu thuật cùng tôi, được chứ?”
Giang Cẩn Huyên trông có vẻ bất ngờ vì lời này của bà. Tử Mặc nhìn ra sự thật, anh quay sang nhìn cô: “Em vào đi”.
Cô nghe vậy thì thấy kiên định hơn, quay sang nói với đám giang hồ: “Đưa anh ta cho bác sĩ đi. Tôi sẽ cứu anh ta”.
Gã kia có vẻ không phục lắm, nhưng trông ánh mắt sắc như dao của Tử Mặc cứ nhìn chằm chằm mãi, hắn đành miễn cưỡng giao đại ca cho cô.
Trong phòng phẫu thuật, Giang Cẩn Huyên vừa làm, vừa chất vấn:
“Giáo sư Luis, bà biết tôi là ai sao?”
Sandra dùng dao mổ rất điêu luyện, bà ngước nhìn: “Điều đó quan trọng sao?”
Giang Cẩn Huyên nở nụ cười ẩn ý: “Hi vọng sau buổi phẫu thuật, chúng ta sẽ nói chuyện rõ hơn”.
.....
5 tiếng sau....
Giang Cẩn Huyên vội chạy ra khỏi phòng phẫu thuật, áo của cô vẫn còn vương một chút máu. Cô thở hổn hển, rồi nói với băng nhóm kia:
“Đại ca của các anh không sao rồi. Hãy yên tâm”.
Trịnh Tử Mặc đỡ cô, vì thấy đôi chân của cô đã mỏi hẳn. “Em không sao chứ?”
“Không. Mới có mấy tuần không đụng dao thôi, mà đã vậy rồi...” – Cô hóm hỉnh đáp. Đám giang hồ nghe xong thì cũng dịu đi đôi ba phần...Gã hùng hổ khi nãy đứng ra:
“Xin lỗi vì đã làm điều không phải với cô đây”.
Giang Cẩn Huyên xua tay: “Không không, giờ thì các anh yên tâm được rồi”.
Đúng lúc này, Sandra bước ra từ phòng hồi sức:
“Chúng ta nói chuyện đi. Cả cậu trai này nữa”.