Ma Trận Án

Chương 14




Type: thanhloan2909

Đi qua hiện trường xảy ra vụ tai nạn, Hàn Phong bảo dừng xe lại, ở góc đường, chỉ thấy chiếc Nissan Sunny 20 của Tốn Hướng Hiền cắm nửa thân trước vào gầm xe tải trước mặt, đuôi xe vênh hẳn lên vì mui xe cắm quá sâu, hàng ghế trước bị ép biến dạng nghiem trọng, các mảnh kính rải rác khắp mặt đường, vết máu dũng rất dễ thấy. Một chiếc xe cẩu đang cẩu xe tải lên, còn chiếc Nissan méo mó thì được xe cứu hộ kéo về sau. Hàn Phong vẫy tay, ra hiệu cho tài xế đi tiếp, ngang qua chiếc Nissan anh ta phát hiện thêm, đèn chiếu hậu xe bị đâm vỡ, sơn xe bị trầy thành mảng. Từ đó Hàn Phong bắt đầu trầm ngâm, cúi đầu không biết đang nghĩ gì, gần đến bệnh viện anh ta mới đột nhiên kêu lên: “Không thể nào!"

Trên xe cộng cả tài xế có tất cả bốn người, ba người còn lại đều vì anh ta mà giật bắn mình. Hàn Phong cười nói: “Xin lỗi nhé, tôi ngủ gật nhiều lúc hay nói mớ lắm.”

Tại bệnh viện, trưởng phòng tôn vẫn đnag trong phòng cấp cứu, bác sĩ cho biết: “Xương đùi phải gãy, đầu gối pahir nát vụn, hai xương cánh tay đều gãy, khớp khuỷu tay bị trệch, xương sườn gãy sạch từ số mười đến số năm, rách lá lách dẫn đến xuất huyết nặng, hiện giờ chúng tôi đang dốc sức cứu chữa.”

Vu Thành Long đến bệnh viện trược bọn họ, đang cùng mấy nhân viên lo đóng viện phí, làm thủ tục, cũng như liên hệ chuyên gia tiến hành hội chẩn. Nhìn thấy bọn Hàn Phong, anh ta cũng chẳng buồn chào hỏi, chỉ gật đầu với Trang Hiểu Quân, điện thoại di động trước sau không hề rời tai.

Hàn Phong nhắm mắt ngãm nghĩ, đoạn nói: “Bác sĩ, các anh nên kiểm tra xương hông của anh ta có bị rạn không?”

Vị bác sĩ nọ ngẩn người, lập tức trở vào phòng cấp cứu, lúc sau lại thấy đầm đìa mồ hôi bước ra hỏi: “Anh là bác sĩ à?”

Hàn Phong trề môi lắc đầu.

Bác sĩ nọ gật đầu nói: “Dù sao thì anh nói cũng rất đúng, chúng tôi cứ tìm mãi nguyên nhân huyết áp không tăng nổi, anh đã giúp chúng tôi một chuyện lớn đấy.”

Hàn Phong toét miệng cười.

Trang Hiểu Quân lấy làm lạ: “Cảnh sát Hàn, sao anh biết tài thế?” Hàn Phong trả lời: “Ờ, mấy tháng trước tôi gặp tai nạn xe, có điều vết thương không đến nỗi nghiêm trọng, vừa hay cũng bị rạn xương hông, tôi đoán lần này trưởng phỏng Tôn của các cậu bị thương nặng thế, chắc xương hông cũng nứt rạn. Lần trước tôi nhớ bác sĩ có nói, rạn xương hông bản thân nó không quá nghiêm trọng, nhưng lại dẫn đến hậu quả tương đối nghiêm trọng. Đúng không, bác sĩ?”

Bác sĩ giải thích: “Là thế này, khi xương hông bị rạn, sẽ chèn lên dây thần kinh xương chậu, dẫn đến máu ở nửa người dưới gặp trở ngại trong lưu thông. Lượng máu từ eo đổ xuống chiếm một phần ba tỏng lượng máu trong cơ thể con người, số máu này không chyar ngược lại, huyết áp sẽ không tăng lên được, tình huống nghiêm trọng có thể ảnh hưởng tới tính mạng.”

Lãnh Kính Hàn biết Hàn Phong lại bịa chuyện, ngoài đi nhờ xe cảnh sát ra cậu ta có lái xe nào nữa đâu. Trang Hiểu Quân đăm chiêu: “Vậy trưởng phòng Tôn vẫn đang rất nguy hiểm đúng không?”

Bác sĩ đáp: “Mọi người yên tâm, phụ trách cấp cứu là bác sĩ Trương giỏi nhất viện chúng tôi, hơn nữa, viện chúng tôi tuy nhỏ nhưng trang thiết bị đầy đủ, chúng tôi sẽ làm hết sức để đảm bảo an toàn tính mạng cho bệnh nhân.” Không lâu sau, có mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng sầm sập bước vào phòng phẫu thuật, chuyên gia hội chẩn đã đến.

Mấy người Hàn Phong đợi bên ngoài, Hàn Phong và Trang Hiểu Quân lại buôn chuyện gia đình rất sôi nổi. Đèn đỏ trước cửa phòng cấp cứu cứ sáng mãi, Lãnh Kính Hàn bắt đầu sốt ruột, đi một quãng đường xa tới đây mà không thu được một chút manh mối gì đã quay về thì chẳng phải ngang với bọn Lâm Phàm hay sao. Nửa tiếng trôi qua, đèn đỏ cuối cùng cũng trở thành đèn xanh, các bác sĩ lục tục đi ra, Trang Hiểu Quân vội hỏi: “Bác sĩ, tình hình trưởng phòng Tôn của chúng tôi thế nào rồi?”

Một bác sĩ có tuổi trả lời: “Chúng tôi đã cắt bỏ toàn bộ lá lách, giờ các dấu hiệu sự sống đều đang ở mức ổn định, phải xem anh ta có qua được giai đoạn nguy hiểm ba ngày tới không đã.”

Trang Hiểu Quân đề nghị được vào thăm người bị thương, nhưng bác sĩ nói bệnh nhân vẫn cần nghỉ ngơi, tạm thời không thể làm phiền. Trang Hiểu Quân nói chỉ vào phòng nhìn trưởng phòng Tôn thôi, không hề quấy rầy chú ấy. Bác sĩ bèn dẫn cậu ta tới bên ngaoif phòng, qua lớp cửa sổ kính, có thể trông thấy một người đàn ông trung niên trên mình cắm chi chít các đường ống, dây điện, duy trì sự sống nhờ cấc thiết bị máy móc. Trang Hiểu Quân rầu rĩ nói: “Mấy ngày trước chú Tôn còn nói thi bằng được bằng lái sẽ dẫn tôi đi hóng gió.”

Hàn Phong trợn tròn mắt: “Anh ta vừa mới biết lái xe?”

Trang Hiểu Quân gật đầu. Lúc này, Tần Di cũng kịp tới bệnh viện, cô vội vã xem xét tình hình, tỏ ý xin lỗi hai người Lãnh Kính Hàn, mời bọn họ cùng ăn bữa cơm đạm bạc. Theo kỷ luật, Lãnh Kính Hàn tuyệt đối không thể đồng ý, nhưng ông chưa kịp mở miệng, Hàn Phong đã nhanh nhảu nhận lời, bộ dạng như thể cầu còn chẳng được. Lãnh Kính Hàn không còn cách nào khác, nếu không đi để một mình Hàn Phong đi dự tiệc, một là có hại cho hình ảnh phòng hình sự thành phố Hải Giác, hai là không biết thằng oắt này sẽ giở trò bạy bạ gì.

Hàn Phong gọi món hoàn toàn không khách khí, chỉ chọn những món đắt không phân ngon dở, song Tần Di vẫn niềm nở tiếp đãi, không ngừng tiếp rượu. Vốn định gọi rượu trắng, song Lãnh Kính Hàn kiên quyết ngăn cản, cuối cùng đổi sang rượu vang. Sau mấy ly nhấp bụng, không khí có vẻ thoải mái hơn nhiều, hàn Phong lại càng lắm lời, chẳng hề kiêng dè ra sức nói nhăng nói cuội với bọn Tần Di, Trang Hiểu Quân.

Hàn Phong khên Trang Hiểu Quân tuổi trẻ tài cao, xông pha năng nổ, Trang Hiểu Quân từ chối đây đẩy: “Em có là gì, chị Tần đây mới tuổi trẻ tài cao này. Chị Tần mười tám tuổi đã đảm nhiệm chức trưởng phòng ở công ty điện tử Hằng Thụy, phải không, chị Tần.”

Tần Di rượu vào mặt đã phớt đỏ, cười nói: “Đừng có nghe bọn họ nói linh tinh, chỉ là phó phòng thôi.”

Hàn Phong tâng bốc: “Oa, đúng là lợi hại, mới mười tám tuổi đã làm phó phòng, tôi mười tám tuổi vẫn còn đang tu sữa ý chứ.”

“Khụ!” Lãnh Kính Hàn nghẹn họng, suýt nữa thì sặc rượu vang, bấm bụng mắng thầm: “Siêu cấp vô sỉ!”

Trang Hiểu Quân phá lên cười ha hả, Tần Di lại càng cười rũ rượi, bảo: “Cảnh sát Hàn thật biết nói đùa, cũng không cần khoa trương như thế đâu.”

Hàn Phong nghiêm túc nói: “Có gì sai sao? Giờ tôi vẫn uống mà, mỗi tối uống một cốc sữa Nestlé, khỏe người đẹp dáng, bổ sung vitamin C,” Anh ta lại bắt đầu quảng cáo.

Giữa lúc chuyện phiếm, Hàn Phong cười hỏi: “Giờ trưởng phòng Tôn gặp phải tai nạn thế này, chuyện điều động nhân sự trong công ty tính thế nào đây? Thế nào chẳng có người mở được hồ sơ máy tính phải không?”

Tần Di nói: “Chỉ có chủ tịch hội đồng quản trị…” Cô bỗng ý thức được điều đang nói, bèn bối rối chỉnh lại đầu tóc, khôi phục lại trạng thái đứng đắn: “Hồ sơ của nhân viên bình thường và hồ sơ của các ủy viên được tách riêng, bên nhân sự không cần…” thấy Hàn Phong đang nhìn vào mình, đợi nghe hết câu, cô lại nói: “Đây vốn là bí mật công ty, ngoài trưởng phòng nhân sự, còn có một người nữa chính là chủ tịch hội đồng quản trị cũng biết mở mật mã, nếu không trưởng phòng nhân sự xảy ra chuyện mà lại cần điều động nhân sự cao cấp thì biết làm thế nào. Vì sự an nguy của chủ tịch hội đồng quản trị nên bí mật này không thể truyền ra ngoài nhóm ủy viên, đến cả Hiểu Quân cũng chưa biết đâu.”

Hàn Phong nói: “Cô yên tâm, giữ bí mật là môn học bắt buộc cnahr sát chúng tôi phải nắm vững, những việc không nên nói chúng tôi tuyệt đối không nói, những việc không nên hỏi chúng tôi không bao giờ hỏi. Vậy chủ tịch hội đồng quản trị của các cô…”

Tần Di hiểu ý: “Chủ tịch vừa đi khảo sát Malaysia từ hôm qua.”

Lãnh Kính Hàn chen ngang: “Công ty xảy ra chuyện lớn như thế mà ông ta vẫn không về ư?”

Tần Di thừa nhận: “Vâng, chuyện đêm qua gây ảnh hưởng rất lớn đến công ty, nhưng việc bên Malaysia cũng quan trọng không kém, chủ tịch lại chỉ mới vừa qua đó, hôm nay ông ý đã gọi về không dưới mười cuộc điện thoại, yêu cầu chúng tôi phối hợp tiến hành công tác toàn diện. Sáng nay chúng tôi bận tối tăm mặt mũi cũng là vì chuyện này.”

Hàn Phong nói: “Vậy lúc nào thì ông ấy quay về?”

“Hai đến ba ngày nữa, hoặc cũng có thể hai đến ba tuần.”

Hàn Phong lẩm bẩn: “Lâu vậy. Phải rồi, lần trước có hai đồng nghiệp của chúng tôi tới đây, quay về kể lại ngân hàng Hằng Phúc có một ủy viên, không chỉ trẻ trung xinh đẹp mà còn làm việc rất năng suất, xử lý vấn đề đâu ra đấy, thực đúng là bậc nữ trung anh kiệt, tôi vừa trông thấy cô Tần đã biết ngay người bọn họ nói đến chắc chắn là cô.”

Tần Di nở nụ cười ái ngịa: “Về chuyện lần trước, tôi vô cùng xin lỗi, đúng là tôi phụ trách tiếp đón hai đồng chí ấy. Nhưng lúc đó công ty có quy định, tôi cũng không thể tùy tiện tiết lộ tình hình công ty cho họ.”

Hàn Phong hỏi: “Còn lần này thì sao?”

Tần Di đáp: “Lần này đích thân chủ tịch thông báo cho chúng tôi, cần ra sức phối hợp công tác điều tra của các anh. Hơn nữa nghe nói, các lãnh đầu từ đầu tỉnh trở lên đều rất quan tâm đến vụ án các anh đnag điều tra. Tôi có thể được biết rốt cuộc các anh đang điều tra án gì không?”

Lãnh Kính Hàn vội nói: “Chuyện này tạm thời vẫn chưa thể tiết lộ, chúng tôi cũng có kỷ luật.”

Tần Di “ồ” một tiếng, tỏ ra khá thất vọng.Hàn Phong trừng mắt nhìn Lãnh Kính Hàn, cũng tỏ ra vô cùng bất mãn.

Cơm xong, Tần Di bảo Trang Hiểu Quân đưa hia người Lãnh Kính Hàn về khách sạn, mình còn có việc phải đi trước, đồng thời hẹn nagyf mai lại cùng dùng cơm, Hàn Phong một lần nữa vồn vã nhận lời.

Trên đường, Trnag Hiểu Quân quay sang nhìn Hàn Phong mấy lần, lần nào cũng ngập ngừng định nói gì lại thôi. Hàn Phong cứ cười mãi, ró ràng lòng đang sướng rơn. Đi được nửa đường, Hàn Phong không biết lên cơn gì mà khăng khăng đòi dừng xe trước chợ hoa, sau đó vào trong chợ, lại nhất quyết đòi mua xương rồng, Lãnh Kính Hàn không thể hiểu nổi Hàn Phong định làm trò gì. Hàn Phong mua ba chậu xương rồng bà, một chậu xương rồng cầu, ôm lên xe, Lãnh Kính Hàn móc ví.

Trang Hiểu Quân đưa họ tới một khách sạn lộng lấy, giới thiệu: “Khách sạn này là do ngân hàng chúng tôi tham gia đầu tư xây dựng, phàm là khách quý đều sắp xếp nghỉ ở đây.” Hàn Phong ngẩng đầu nhìn cách bài trí xa hoa trên trong khách sạn, Trang Hiểu Quan lại nói: “Giờ mới chỉ là bốn sao, những chúng tôi cùng các nhà đầu tư khác đnag chuẩn bị chỉnh đốn lại khâu quản lý, để năm sau tham gia tuyển chọn khách sạn năm sao.”

Hai người Hàn Phong được sắp xếp ở trong phòng Deluxe ở tầng mười, một phần vì công ty yêu cần phối hợp với cảnh sát, một phần vì Trang Hiểu Quân đặc biệt có cảm tình với Hàn Phong. Sắp đặt trong phòng hệt như một căn hộ cao cấp, đồ điện gia dụng, nội thất kiểu Âu, cần gì có nấy, thậm chí còn có cả một dàn máy tính kết nối mạng.

Hàn Phong nằm trên chiếc giường êm ái, chẳng còn muốn ngồi dậy nữa. Trang Hiểu Quân nói: “Nút bấm ở đầu giường là để gọi nhân viên phục vụ, cần gì có thể gọi người trực tiếp.”

Hàn Phong nằm trên giường, khoan khoái rên rẩm, tiếp đó chỉ huy Lãnh Kính Hàn và cậu tài xế: “Xương rồng bà đặt ở kia, trên bậu cửa sổ, phải phải, xương rồng cầu đặt bên trái, đúng rồi.”

Rảnh rỗi không có việc gì làm, Trang Hiểu Quân lại khá hợp chuyện Hàn Phong nên tự nguyện ở lại chơi với hai người họ một lúc. Hàn Phong thấy tẻ nhạt, bèn lôi bộ bài tây ra làm một ván poker với Hiểu Quân, Lãnh Kính Hàn không tham gia mà lôi điện thoại ra gọi cho bạn cũ. Ông đứng bên cửa sổ, trao đổi với Lý Hưởng về tình hình tiến triển ở Hải Giác, vẫn không có gì bất thường.

Hàn Phong vừa đánh poker vừa chuyện phiếm, được một lúc, Hàn Phong hỏi: “Hiểu Quân này, cậu có bạn gái chưa?”

Trang Hiểu Quân đỏ mặt đáp: “Vẫn… vẫn chưa.”

Hàn Phong lại bảo: “Nên tìm một cô đi, cậu trông đẹp trai thế này mà sao lại chưa có bạn gái được. Phải năng trải nghiệm tiếp xúc với người khác giới, về sau sang Anh học tập toàn người nước ngoài, theo tôi thì cậu nên kiếm một cô ở đây, xuất ngoại rồi lại kiếm thêm cô nữa, như vậy mới có thể giao lưu hòa hợp thông suốt văn hóa Đông Tây được.”

Trang Hiểu Quân cười: “Anh Phong, anh đúng là biết nói đùa, giờ em còn chưa nghĩ đến chuyện đó.”

Lãnh Kính Hàn cất điện thoại đi, nghe thấy câu này chỉ sợ Hàn Phong dạy hư người ta, vội xen vào: “Hiểu Quân còn nhỏ, mới vừa tốt nghiệp trung học thôi mà.”

Hàn Phong nói: “Đã tốt nghiệp trung học rồi mà còn nhỏ! Nếu là thời cổ đại…”

Lãnh Kính Hàn ngắt lời anh ta: “Giờ là thời hiện đại mà.”

Hiểu Quân ấp úng nói: “Anh Phong, anh… có phải anh có cảm tình với chị Tần phải không?”

Lãnh Kính Hàn thầm nhủ: “Vớ vẩn, không phải cậu ta có cảm tình với chị Tần nhà cậu mà cô nào hơi có chút tư sắc cậu ta đều có cảm tình tuốt.”

Hàn Phong cười hì hì: “Cảm tình? Đương nhiên là có cảm tình rồi! Đến chuyện này mà cậu cũng nhìn ra, quả nhiên lợi hại.”

Lãnh Kính Hàn nghĩ bụng: “Ai mà không nhìn ra thì mới là có vấn đề đấy!”

Trang Hiểu Quân nói: “Có câu này, em không biết có nên nói không?”

Hàn Phong hỏi: “Câu gì? Nói đi xem nào.”

Trang Hiểu Quân ngập ngừng: “Vốn dĩ em không nên nhiều lời, chị Tần đối với em trước nay rất tốt, có lúc chị ấy giống như chị ruột em vậy. Nhưng em cảm thấy anh cũng là người tốt, những lời này, em vẫn muốn tìm ai đấy tâm sự, nhưng mãi không có cơ hội.”

“Đàn ông con trai, nói năng phải rõ ràng dứt khoát, đừng nên ấp a ấp úng, chuyện mình đac quyết định thì dù tốt hay xấu, muốn nói cứ nói, trước tiên cậu phải không được e ngại người khác nghĩ thế nào. Nếu cậu e ngại thì không bao giờ nói chuyện được với người khác đâu”

“Người trong công ty đều truyền tai nhau, chị Tần… chị Tần nhờ vào mối quan hệ tình cảm nào đấy mới đứng được vào đội ngũ lãnh đạo. Vốn em cũng không tin lắm, nhưng đã rất nhiều lần em chứng kiến chị Tần và trưởng phòng Trần phòng phát triển thị trường có cử chỉ thân mật.”

“Ờ, những việc kiểu này rất thường tình mà, chị Tần nhà cậu cũng chưa gả cho ai…”

Trang Hiểu Quân nôn nóng: “Nhưng trưởng phòng Trần là người đã kết hôn rồi.” Cậu ta cúi gằm mặt, lúng búng: “Ông ấy cũng là một trong mười cổ đông lớn. Em nghe nói, chị Tần vốn không thể trở thành ủy viên hội đồng, nhưng trưởng phòng Trần đã chuyển nhượng cho chị ấy 1% cổ phần, cộng thêm số cổ phiếu tự mua trên thị trường trước đây, chị ấy mới trở thành một trong mười cổ đông lớn.”

“Ờ. Đấy chỉ là nghe nói thôi mà.”

“Nhưng…”

“Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, đo là tự do của người ta, cậu không thể vì lối sống của một người mà nói người đó tốt hay xấu, có phải không? Tình yêu chân chính không nhất định cần đến hôn nhân để rằng buộc, mà hôn nhân cũng chưa chắc đã đại diện cho tình yêu. Cậu sợ tay trưởng phòng Trần kia trở thành vật cản chắn đường tôi chứ gì? Hay là sợ tôi có định kiến với cách sống của chị Tần cậu? Chuyện đó thực ra không thành vấn đề, kết quả của việc theo đuổi không quan trọng, quan trọng nằm ở chỗ cậu dám theo đuổi thứ mà cậu thích, thất bại nhưng không hối hận, thành công cũng không kiêu ngạo, chưa biết chừng sau này còn có những thứ còn đợi cậu theo đuổi hơn nữa. Giờ nói với cậu những điều này có thể vẫn còn quá sớm, nhưng cậu nên học cách, một là thông cảm, hai là trò chuyện. Không nên coi thường chuyện theo đuổi nữ giới, đây là một môn học vấn, thằng nhóc này, những thứ cậu phải học còn nhiều lắm.”

Lãnh Kính Hàn nghe cũng không khỏi tặc lưỡi, thầm nhủ: “Thằng nhóc này!”

Trang Hiểu Quân gật đầu mà như hiểu như không, tựa hồ đã gỡ được một nút thắt trong lòng.

Hàn Phong lấy lá bài cào cào lên đầu, hỏi: “Trưởng phòng Trần mà cậu vừa nhắc đến là người thế nào?”

Trang Hiểu Quân đáp: “Nói thế nào nhỉ, ông ấy là cổ đông lớn vào đợt hai…”

Theo dòng hồi tưởng của Trang Hiểu Quân, bọn Hàn Phong dần dần nắm được lai lịch tập đoàn Hằng Phúc, mới đầu có bốn nhà doanh nghiệp, vì muốn công ty của mình làm ăn lớn, tiện quay vòng vốn mà không muốn trả khoản lãi cao ngất của ngân hàng nên đã liên kết lại với nhau, thành lập một công ty hình thức như một quỹ tín dụng, vốn khởi động cũng chỉ khoảng mười tỷ. Khi đó họ đặt ra quy định, khi có công ty nào gặp khó khăn trong quay vòng vốn thì có thể dùng đến khoản tiền ấy mà không cần phải trả lãi, còn bình thường khoản tiền sẽ được chia làm các khoản vay tiểu ngạch, thu hút các doanh nghiệp nhỏ vay với lãi thấp. Do hiệu suất cho vay cao mà nợ xấu lại cực ít, cộng thêm bốn công ty ban đầu cũng càng ngày càng phát triển, bốn ông chủ lớn bèn không ngừng đầu tư bổ sung cho quỹ tín dụng, dần tăng vốn lên đến tám mươi tỷ, đây chính là mô hình ban đầu của ngân hàng Hằng Phúc. Bốn ông chủ lớn ấy chính là Lưu Thiên Hạc chủ tịch hội đồng quản trị nhiệm kỳ đầu, Giang Vĩnh Đào chủ tịch hội đồng quản trị đương nhiệm, Trang Khánh Long cha của Trang Hiểu Quân, và Trác Thanh Đào hay bác Trác mà Trang Hiểu Quân quen thân. Về sau quỹ đầu tư mạo hiểm nước ngoài cũng ngắm trúng tiềm lực phát triển của ngân hàng Hằng Phúc, tỏ ý muốn rót vốn cho vào. Khi đó bốn nhà doanh nghiệp đều cho rằng, mở cửa cho quỹ đầu tư nước ngoài thì thà huy động tiền vốn từ các doanh nghiệp tư nhân trong nước, nên đã chuyển đổi quỹ tín dungjthnahf công ty theo chế độ cổ phần, gửi lời mời đầu tư đến các nhà doanh nghiệp trong nước. Bởi vậy mới có đợt phát triển thứ hai. Lần này có mười cổ đông lớn gia nhập công ty gồm những người như Trần Thiên Thọ, Lâm Chính, thêm một cố vấn giám sát, tổng cộng có mười một ủy viên hội đồng quản trị. Tiền vốn ngân hàng cũng vì thế lên đến hơn một trăm bảy mươi tỷ, càng có thực lực ở phương diện lưu động vốn, năm 1996, tổng giá trị cổ phần là 17,7 tỷ, phát hành cổ phiếu lưu thông 4,6 tỷ, giá phát hành là hơn mười sáu tệ một cổ, giờ đã giảm xuống xấp xỉ mười tệ.

Hàn Phong hỏi: “Công ty hoạt động không tốt ư? Sao giảm nhiều thế?”

Trang Hiểu Quân đáp: “Không phải hoạt động không tốt, mà là cả thị trương cổ phiếu đang rớt giá, chỉ số Index từ hơn hai nghìn điểm đã rơi thẳng qua mốc một nghìn điểm, rất nhiều cổ phiếu bị sụt thấp hơn cả giá trị tài sản ròng.”

“Ồ” Hàn Phong lại hỏi: “Vậy chị Tần của cậu, cô ấy không phải cổ đông vào đợt hai rồi.”

“Không, về sau có mấy cố đông chuyển nhượng cổ phần để đầu tư hướng khác, vài người thì qua đời, nên danh sách mười cổ đông lớn dù sao cũng có một số thay đổi.”

Trang Hiểu Quân nghe điện thoại, ngai ngùng nói: “Mẹ em gọi về rồi, em phải đi đây.”

Trang Hiểu Quân đi rồi, Hàn Phong cười bảo: “Tuy đã tốt nghiệp nhưng vẫn là một cậu nam sinh trung học.”

Lãnh Kính Hàn lập tức nạt: “Cậu làm cái trò gì thế hả? Chúng ta tứi đây điều tra, giờ ăn cơm của người ta, ở nhà của người ta thì còn điều tra gì đượcc nữa? Ở trong khách sạn thế này, tiền chúng ta mang theo còn không đủ trả người ta tiền tip đâu.”

Hàn Phong trở người bò dậy, giống như con cú đêm đã ngủ đủ giấc, động tác linh hoạt nhanh nhẹn lên nhiều, bắt đầu lục lọt khắp nơi, vừa tìm vừa nói: “Ai bảo ta phải trả tiền tip? Cần phải học cách trơ, nếu nhân viên phục vụ đến, tôi cứ không đưa đấy, lẽ nào hắn canh chúng ta ngủ được chắc. Ăn của người ta, ở nhà người ta thì có gì không đúng? Người ta muốn giúp chúng ta, chúng ta sao lại không thể nhận? Hôm nay ăn của anh, ngày mai anh phạm tội, tôi vẫn cứ bắt như thường, việc nào ra việc nấy chứ. Ai cũng giống anh, sống chết giữ thể diện, rõ ràng người ta nói đã thu xếp chỗ ở cho rồi mà còn kiêu, bảo đã có chỗ rồi, đi theo anh ấy à, có mà ngang ngủ vỉa hè.”

Lãnh Kính Hàn cười ngao ngán: “Nếu còn thêm mấy người giống cậu nữa thì phải làm sao?” Đoạn ông thở dài đánh sượt: “Nếu trưởng phòng Tôn không tỉnh lại, chẳng phải chúng ta cứ phải đợi mãi sao?”

Hàn Phong lật giường, nói: “Ai bảo thế, đợic hủ tịch của bọn họ về là được rồi.”

“Nếu ông ta không quay về thì sao? Tôi thấy, nếu mấy ngày nữa mà trưởng phong Tôn còn chưa tỉnh lại, chúng ta cứ quay về trước thì hơn, đợi ở đây mãi thế nào được. Lại giống bọn Lâm Phàm, chẳng thu hoạch được gì.”

Hàn Phong mở tủ quần áo: “Ai bảo thế, chúng ta thu hoạch rất lớn, ngày mai chẳng phải người ta lại mời chúng ta dùng cơm sao?”

“Đấy là thu hoạch của cậu, không phải thu hoạch của vụ án”

Hàn Phong kiểm tra tủ kính và đồ điện gia dụng: “Vụ án cũng có thu hoạch còn gì, trưởng phòng Tôn chằng đã gặp chuyện rồi đấy thôi.”

Lãnh Kính Hàn nhớ lại: “Đúng rồi, làm sao mà cậu biết sẽ xảy ra chuyện?”

Hàn Phong vén thảm trải sàn lên: “Tôi chỉ suy nghĩ theo lối tư duy của đối thủ thôi.”

“Bọn chúng hết lần này đến lần khác dựng lên đủ loại tai nạn, ngăn cản tiến trình điều tra của chúng ta, cũng có nghĩa là, bọn chúng biết chúng ta muốn điều tra hồ sơ về Lâm Chính, bởi vậy mới cố ý sắp đặt tai nạn giao thông, để chúng ta không thể lạp tức có được hồ sơ ấy. Nói vậy, hồ sơ cuat Lâm Chính chắc chắn còn cất giấu bí mật nào đó mà chúng ta chưa biết?”

Hàn Phong cầm lấy một cái ghế, đứng lên mặt bàn săm soi trùm đèn trần, cúi đầu nói: “Cúng có thể.”

Lãnh Kính Hàn ngửa cổ nhìn Hàn Phong, quát: “Cậu làm cái gì đấy?”

Hàn Phong nhảy từ trên bàn xuống, phủi tay nói: “Xem có thiết bị theo dõi không, có vẻ là không.”

“Cậu nghi ngờ họ theo dõi chúng ta?”

“Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, đây là phòng bọn họ chuẩn bị, có khả năng bị theo dõi nghe lén lắm chứ.”

“Đây là phòng Trang Hiểu Quân đặt cho chúng ta, cậu nghi ngờ cậu ta?” “Không, Trang Hiểu Quân trông không có vẻ gì đáng nghi, cậu ta không hề biết về chuyện Lâm Chính. Anh quên rồi sao, Hiểu Quân từng nói, khách sạn này là do ngân hàng bọn họ đầu tư xây dựng, nếu thủ phạm nằm trong số lãnh đạo tập đoàn, hắn rất có khả năng theo dõi toàn bộ khách sạn này. Nhưng giờ có vẻ không vấn đề gì.”

“Thôi rồi, vậy cứ cho làm bọn chúng muốn trì hoãn kéo dài thời gian nên mới gây ra vụ tai nạn cửa trưởng phòng Tôn, thế cậu làm sao biết được thương thế của ông ta?”

“Muốn biết nguyên nhân chứ gì? Đầu tiên cần biết vụ tai nạn này xảy ra như thế nào. Xe của trưởng phòng Tôn bị xe khác đâm vào từ phía sau, có thể ông ta còn nhận được giấy gọi của thần chết, bắt đầu hoảng loạn, tăng tốc đến ngay góc đường thì có một chiếc xe tải đột nhiên đổ chắn ngang. Trưởng phòng Tôn trông thấy xe tải, tuy đã khong còn cách nào tránh kịp nhưng vẫn có phản ứng đầu tiên, đó là chân phải sống chết giẫm phanh xe, đường nhiên, trong tình huống căng thẳng rất có thể đã nhầm chân phanh với chân ga, nhưng động tác này thì không thể sai được,” Hàn Phong chống chân xuống sàn, nói tiếp: “Cơ bắp co rút, xương cẳng chân và xương đùi tạo thành góc 135 độ, khi hai xe đâm vào nhau thì “rắc”. Xương đùi gãy, xương đầu gối cũng gãy, đó là bị đập vào bảng đồng hồ xe, nếu ông ta không thắt dây an toàn, hoặc là thắt quá chặt thì với lực va đập mạnh như vậy, xương sườn là nơi gánh đầu tiên, có gãy mấy cái cũng dễ hiểu.”

Hàn Phong đổi tư thế: “Giờ ông ta đang thế này, xương chân và xương ssuownf đều đã gãy, bản thân trải qua d=vụ va chạm như thế cũng mất hết ý thức, đúng lúc này từ đằng sau lại dội tới một xung lực, cơ thể ông ta giật ngược đập trở lại ghế ngồi, mà chỗ đó trên xe ô tô dặt những gì? Bình chữa cháy, khóa sắt dây an toàn, thế nên xương hông có thể cũng gãy.”

Lãnh Kính Hàn nói: “Ý cậu là, sau khi xe trưởng phòng Tôn bị đâm phải xe tải, vẫn còn bị xe khác từ phía sau đâm thêm lần nữa!”

“Đúng vậy. Có thể là cố ý, mà cũng có thể là tai nạn liên hoàn.” Anh ta ấn vào cái nút trên đầu giường. “Phục vụ, tôi muốn một cốc sữa.”

Lãnh Kính Hàn hỏi: “Cậu đổi sang uống sữa từ khi nào thế?”

Hàn Phong vặc: “Tôi thích uống thì uống, anh quản được đấy à”

Sau khi nhân viên phục vụ mang sữa lên, Hàn Phong quả nhiên không đưa tiền tip, phẩy tay đuổi thẳng người ta đi. Nhân viên phục vụ đi rồi, anh ta lại không hề uống mà đem rót sữa vào chậu xương rồng, miệng lẩm bẩm: “Tôi nghe nói, hình như xương rồng mà tưới bằng sữa thì lớn nhanh lắm.”

Lãnh Kính Hàn sững sờ: “Phải rồi, cậu mua mấy chậu xương rồng này về làm gì?”

Hàn phong nở một nụ cười gian xảo: “Tự tôi có cách dùng.”

“Còn một chuyện nữa, câu ‘không thể nào’ cậu nói trên xe, rốt cuộc là về việc gì?”

Hàn Phong cười bảo: “Tôi nghĩ, Tần Di trẻ trung lại xinh đẹp như thế, nhất định có nhiều người để ý cố ấy, mà cô ấy muốn ngồi ở vị trí cao như thế, chắc chắn phải hi sinh không ít, thế nên Trang Hiểu Quân lúc đầu nói cô ấy chưa có bạn trai, tôi cho rằng tuyệt đối không thể nào. Về sau Hiểu Quân cũng đã tự mình nói ra, chứng thực suy nghĩ của tồi rồi.”

Lãnh Kính Hàn trầm ngâm: “Vậy tức là Trang Hiểu Quân nói dối?”

Hàn Phong hờ hững: “Chuyện đó dễ hiểu thôi, với Tần Di, Trang Hiểu Quân có một thứ ấn ức của em trai đối với chị gái, cậu ta đương nhiên không mong muốn Tần Di là người phụ nữ xấu xa như mình nghe nói. Dẫu có tận mắt trông thấy thì cậu ta cũng muốn che giấu cho chị mình, từ trong thâm tâm cậu ta không muốn tin điều đó là thật, vì vây, không cần nghi ngờ Trang Hiểu Quân. Công tử nhà giàu, tính cách hướng nội, học tập trong môi trường chính thống, gia đình quản thúc nghiêm ngặt, ít trải sự đời, qua nói chuyện với cậu ta có thể nhận thấy, con người này có muốn nói dối cũng khó. Nếu là kẻ vạch kế hoạch, tôi sẽ chọn một người có chức vụ cao, quyền lực lớn trong công ty, dễ mắc sai lầm, ham mê rượu chè gái gú làm nội gián cho mình. Còn nếu tôi là người trong tập đoàn Hằng Phúc, lại là kẻ đứng đằng sau âm mưu này, vừa phải giấu nhẹm thân phận của mình, vừa phải vạch ra các vụ án tiếp theo, thì tôi bắt buộc phải là một trong mười cổ đông lớn.”

Lãnh Kính Hàn hỏi: “Cậu không định chọn Giang Vĩnh Đào đấy chứ?”

“Không, chủ tịch hội đồng quản trị thường không dễ bị lôi kéo, nhưng người tôi chọn, nhất định nằm trong mười vị cổ đông còn lại.”

Hàn Phong tiếp tực phân tích: “Người có tuổi xem nhẹ sự đời, rất khó dao động, người trẻ tuổi lại không đnags tin, cũng không biết nhìn xa trông rộng. Vì vậy chúng ta có thể loại trừ Trang Hiểu Quân, bác Trác của cậu ta cũng có thể bỏ qua, những ủy viên còn lại, trừ Lâm Chính đã chết, chúng ta đều phải âm thầm điều tra. Nhưng con đường tắt ngắn nhất đã bị kẻ ddihcj bịt kín rồi” Hàn Phong lại nằm ra giường, than thở: “A! Thật mong đến sáng mai, trưởng phòng Tôn có thể tỉnh lại, nói ra mật mã, để chúng ta tra kỹ một lượt tài liệu về từng ủy viên.”

Lãnh Kính Hàn nghĩ ngợi, nói: “Chuyện này, chúng ta có thể liên lạc với cảnh sát Thiên Nhai.”

Hàn Phong cười bảo: “Được rồi, ngày mai hẵng hay, giờ ngủ cái đã.”

Lãnh Kính Hàn thắc mắc: “Sao cậu lại cười kiểu đó? Cậu còn chuyện gì chưa nói ra phải không? Lại nghĩ ra gì rồi? Này, đừng có ngủ, này!”

Cùng lúc ấy, ở Hải Giác, Đinh Nhất Tiếu ra khỏi tòa nhà văn phòng, đang định lên xe về nhà thì điện thoại đi động đổ chuông, hắn bắt máy, thứ âm thanh kim loại quen thuộc kia một lần nữa lại vang lên, lạnh lùng mà nôn nóng: “Anh làm cái gì thế? Bảo anh tiến hành kế hoạch C, vì sao chỉ cử đi một tên rồi không còn động tĩnh gì nữa!”

Đinh Nhất Tiếu không ngờ người đó lại gọi thẳng vào di động của mình, vội đáp: “Tôi nghĩ, tên kia đã đủ để bọn chúng quay cuồng rồi, bọn chúng thể nào cũng phải xử lý mất vài hôm nữa, không cần thiết phải làm lớn chuyện lên.”

Giọng nói kim loại phát ra cứng ngắc: “Chính là phải làm lớn chuyện lên, tôi muốn các tin bạo lực ở Hải Giác ngày nào cũng xuất hiện trên mặt báo. Anh có biết không hả, bên anh vừa lơi lỏng là bọn chúng đã lập tức tranh thử thời gian, sang tận Thiên Nhai rồi đấy. Giờ tôi đang cầm chân bọn chúng ở Thiên Nhai nhưng cũng không biết được bao nhiêu lâu đâu, càng lúc bọn chúng càng đến gần hơn đến chân tướng rồi, tôi muốn anh khởi động toàn bộ kế hoạch C ngay! Nghe rõ chưa!”

“Rõ rồi. Nếu thực sự không giữ được nữa, hay là khử luôn bọn chúng đi.”

“Không cần anh phải dạy tôi làm thế nào! Tôi vẫn muốn chơi tiếp với hắn ta. Tuy chuyện đêm qua rất bất ngờ, hành động của hắn lúc nào cũng khiến chúng ta không sao hiểu nổi, nhưng lần này hắn đã giúp chúng ta một việc lớn. Công trình của chúng ta không bao lâu nữa sẽ khởi động, mấy ngày nay là thời khắc then chốt nhất, anh mau nắm lấy thời gian bố trí, nhất định phải kéo ngược hướng chú ý của bọn chúng về Hải Giác! Quyết không để bọn chúng tiến hành điều tra sâu thêm bước nào nữa.”

“Hiện giờ bọn chúng đang ở trong tầm mắt của anh, vì sao không thẳng tay trừ khử? Đây chẳng phải là cơ hội rất tốt hay sao.”

“Anh tưởng tôi không muốn chắc, đâu có dễ thế, tên oắt kia mua mấy chậu cây xương rồng về để trên bậu cửa phòng khách sạn, không thể nào vào bằng đường cửa sổ nữa rồi. Nếu ra tay với thức ăn hay ở địa điểm khác thì chẳng phải khách sạn sẽ bị lộ tẩy sao? Tuy đó chỉ là việc nhỏ nhưng dù gì cũng khiến người ta nghi ngờ. Huống hồ, có đắc thủ được hay không lại là chuyện khác, phái người đi giết bọn chúng cũng không phải là cách hay. Tên oắt kia vốn là chuyên gia giết người, hắn không giết ai là may lắm rồi, anh còn muốn giết hắn thì chỉ còn cách đợi cơ hội đến rồi tính thôi.”

“Chẳng lẽ hắn còn đáng sợ hơn cả phòng Hình sự Hải Giác?”

“Đáng sợ hơn nhiều!” Giọng nói kim loại im lặng một thoáng rồi trả lời.

Năm phút sau, Lâm Phàm kích động gọi điện thông báo cho Lý Hưởng: “Vừa nãy Đinh Nhất Tiếu mới nhận một cuộc điện tử từ tỉnh ngoài, số điện thoại là 239xxx2348, tôi sẽ tra ngay thông tin người đăng ký, mong rằng đây chính là số di động của tên hung thủ thực sự kia.’

Nửa đêm, Hàn Phong dường như sực tỉnh, nhìn Lãnh Kính Hàn ngủ say tít bên cạnh rồi lại nhìn cửa sổ, dưới ánh trăng sáng, một bóng người hiện ra lù lù trên cửa kính. Hàn Phong nhoẻn cười, chậm rãi ra khỏi phòng, không hề gây bất kỳ tiếng động nào.

Thiên Nhai, trong con ngõ nhỏ hun hút không đèn đóm, có hai bóng người ôm chầm lấy nhau như anh em lâu ngày, một người vừa cao vừa gầy, hình như là Hàn Phong?

Ngày hôm sau, bọn họ đến sở công an trước, lại được Giang Hạo đưa đi điều tra hồ sơ ngân hàng Hằng Phúc lưu trữ ở sở công thương, tìm hiểu thông tin về quản lý cấp cao của tập đoàn ở sở nhân sự. Ngoài chủ tịch hội đồng quản trị Lưu Thiên Hạc, Hằng Phúc có mười ủy viên hộ đồng quản trị là: giám đốc chi nhánh Hải Giác Lâm Chính, giám đốc chi nhánh Bắc Kinh Tra Hiếu Lễ, giám đốc chi nhánh Thượng hải Khải Khai Hoa, giám đốc chi nhánh Trùng Khánh Phong Thu Thực, tổng giám đốc vùng Sơn Đông Hách Phong, tổng giám đốc vùng Quảng Đông Trần Thiên Thọ, giám đốc ngân hàng tổng Giang Vính Đào, giám đóc tài chính Tranh Khánh Long, giám đốc kính doanh Trác Thành Đào, và một ủy viên danh dự độc lập, ngài Tôn Dật Hưng rất có tiếng trong xã hội. Nhân viên sở nhân sự ái ngại nói: “Đây là tài liệu từ mấy năm trước, hồ sơ được chuẩn bị từ đợt thành lập doanh nghiệp cổ phần, về sau nhân sự công ty thay đổi, chúng tôi đều lưu thông tin trong máy tính. Mấy ngày trước phòng máy tính bị gặp sự cố, có những tài liệu không làm cách nào khôi phục lại được, đành phải yêu cầu các công ty nộp lại, nhưng tình hình mỗi công ty một khác, vẫn chưa giao lên đầy đủ. Châc, tai nạn lần này không biết đã đem đến bao nhiêu rắc rối cho công việc của chúng tôi.”

Hàn Phong đảo mắt, hỏi: “Chị còn nhớ phòng máy tính gặp hỏa hoạn là vào ngày bao nhiêu không?”

Nhân viên nọ nhớ lại, nói ra một con số, Hàn Phong gật gù ra chiều hài lòng.

Ra khỏi sở nhân sự, Lãnh Kính Hàn phàn nàn: “Xui thât, máy tính của sở nhân sự cũng lại hỏng cơ chứ.”

Hàn Phong nói: “Anh Lãnh, đây không phải là trùng hợp thông thường đâu, ngày phòng máy tính của bọn họ bị cháy, chính là ngày mấy người Lâm Phàm tới Thiên Nhai.”

“Ý cậu là, bọn chúng sợ Lâm Phàm điều tra ra gì đó nên cố ý thiêu rụi máy tính sở nhân sự?”

“Có thể nghĩ theo hướng đó, tóm lại là muốn ngăn cản tiến trình điều tra của chúng ta. Anh nghĩ mà xem, chúng ta đi tới đâu thì ở đó xảy ra tai nạn, chúng ta muốn tìm tài liệu gì thì tài liệu đó không cánh mà bay, không thì cũng chẳng còn nguyên vẹn, kẻ lên kế hoạch tất cả chuyện này luôn nghĩ trước chúng ta một bước. Bọn chúng phá hoại tài liệu trên quy mô lớn, rồi kéo dài thời gian thế này, xem ra ngày tiến hành kế hoạch đã không còn xa nữa rồi.”

“Vậy chúng ta chỉ còn cách điều tra dần từ nội bộ công ty thôi.”

Trước cửa ngân hàng Hằng Phúc, bọn họ đụng phải Tần Di, Tần Di nói: “Tôi đnag chuẩn bị đi tìm các vị đây, bệnh viện báo tin, trưởng phòng Tôn đã tỉnh lại rồi, giờ tình hình đã tương đối ổn định. Tôi định tới bệnh viện xem anh ấy thế nào, hỏi mật mã để còn sớm mở được tệp hồ sơ, có thể giúp ích cho các anh.”

Hàn Phong vội giục: “Đi, tới bệnh viện trước đã.”

Trong bệnh viện, trên người Tôn Hướng Hiền vẫn cắm đủ loại dây nhợ, máy móc bên cạnh hiển thị chỉ số sống ổn định. Anh ta mở mắt, mấp máy môi định nói nhưng tiếng vô cùng nhỏ, Tần Di đành phải ghé tai lại gần miệng anh ta, muốn nghe cho rõ xem trưởng phòng Tôn nói gì. Nhưng vừa cúi người xuống thì máy hiển thị nhịp tim đã xảy ra hiện tượng bất thường, người không biết gì về y cũng có thể nhận ra, nhịp tim đang tăng đột biến, rối loạn cả lên.

Tần Di và Hàn Phong đều hét lên: “Bác sĩ! Bác sĩ! Mau tới xem thế nào!”

Có mấy bác sĩ chạy tới phòng chăm sóc đặc biệt, một bác sĩ đeo kính nói: “Không xong rồi, mau, chuẩn bị Eprinephrine!”

Vừa dứt lời, nhịp tim đã chạy một đường thẳng, người này lại hét lên: “Chuẩn bị kích điện!”

Một bác sĩ thấp người ngỡ ngàng: “Sớm nay vẫn còn ổn lắm mà?”

Người mặc áo blouse tóc nhuộm phớt vàng bên cạnh xua tay: “Mấy người này, ra ngoài ra ngoài! Đừng ở đây cản trở công việc vủa chúng tôi!”

Ba người Hàn Phong lại đợi ngoài cửa, Tần Di lo lắng: “Rõ ràng đã đỡ rồi, sao lại thành ra thế này?”

Ba người đợi khoảng mười phút, kết quả là, bác sĩ nào bước ra khỏi cửa cũng nhất loạt lắc đầu: “Báo với người nhà bệnh nhân chuẩn bị hậu sự.”

Lãnh Kính Hàn trợn tròn cả mắt, người này nói chết là chết ngay, vayajc hẳng phải manh mối đứt hết cả rồi sao! Hàn Phong giữ lấy một bác sĩ, hỏi: “Sáng nay còn có ai tới thăm bệnh nhân không?”

Một y tá bên cạnh trả lời: “Có một vị họ Vu, nói là bạn thân của ông Tôn. Tôi còn nhắc ông ấy đừng quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi, ông ấy bảo chỉ vào xem bạn thế nào, chắc chắn không làm phiền.”

Hàn Phong ngay lập tức đi thẳng vào phòng chăm sóc đặc biệt, hai y ta đang chuẩn bị đắp vải trắng cho Tôn Hướng Hiền bị Hàn Phong ngăn lại: “Đợi đã!”

Anh ta sọc tay vào túi áo Lãnh Kính Hàn lấy ra thẻ cảnh sát, nói: “Chúng tôi là cảnh sát, giờ cần khám nghiệm tử thi, ở đây không có việc gì của các cô nữa, các cô có thể ra ngoài. Bác sĩ thì ở lại.”

Hàn Phong bắt đầu khám nghiệm thi thể Tôn Hướng Hiền, đồng thời hỏi: “Bác sĩ, anh cho rằng nguyên nhân dẫn đến đột tử là gì?”

Vị bác sĩ đeo kính ở lại trả lời: “Bản thân bệnh nhân vẫn đang trong giao đoạn nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra khả năng đột tử, bất kỳ nguyên nhân nào cũng có thể dẫn đến cái chết, ví dụ như cảm xuacs biến động, nhiệt độ không khí lên xuống, nồng độ thuốc thay đổi, hay các loại tiếng động. Thế nên không để các anh vào thăm bệnh nhân là có lý cả, càng ít người đến thăm, sự sống của bệnh nhân càng được bảo đảm.”

Hàn Phong nhìn chai truyền, hỏi: “Nếu vấn đề dùng thuốc thì sao?”

Bác sĩ đó nói: “Không thể nào, chúng tôi luôn tuân theo quy định nghiêm ngặt khi sử dụng thuốc, toa thuốc vẫn còn ở trong phòng điều chế, anh không tin có thể kiểm tra.”

Hàn Phong nói: “Ý tôi là, nếu có người thêm, hoặc đổi nước truyền thì sao?”

Bác sĩ khóc dở mếu dở: “Ý anh là, có người muốn mưu sát bệnh nhân?”

Tần Di đứng bên cạnh, cũng kính ngạc kêu lên: “Có người muốn mưu sát Tôn Hướng Hiền? Vì sao?”

Hàn Phong nói: “Ông ấy chỉ pahir làm phẫu thuật cắt bỏ hoàn toàn lá lách, còn lại đều là vết thương gãy xương, lại đang ở độ tuổi tráng niên, dù thế nào cũng không thế xảy ra tình trạng đột tử thế này chứ, phải không, bác sĩ?”

“Nhưng hôm qua ông ý mất hơn 1600mm máu, có khả năng xuất hiện phản ứng bài trừ lắm, hoặc là tắc động mạch, dẫn đến đột ngột tử vong. Chuyện này không ai nói chắc.”

“Nhồi máu cơ tim do tắc động mạch, trước khi chết phải có dấu hiệu đau đớn, nhất là cũng không thể nhanh thế này, phản ứng bài trừ sẽ khiến nhiệt độ cơ thể tăng cao, nhưng sau khi chúng tôi vào, bệnh nhân đang trong tình trạng bình thường chuyển sang tim ngừng đập chỉ trong vòng không quá mười giây, anh không thấy quá nhanh sao? Bác sĩ.”

Bac sĩ cũng không phải là người không có chính kiến, thản nhiên nói: “Vẫn còn rất nhiều nhân tố hiện tại chúng tôi chưa thể lý giải, với trình độ kỹ thuật của chúng tôi chỉ có thể làm được đến thế này. Bệnh nhân từng mất nhiều máu, gãy xương nhiều nơi, cơ thể đang trong trnagj thái suy nhược cực độ, dù có nhồi máu cơ tim thì ông ấy cũng không có khả năng thể hiện phản ứng đau đớn. Còn vấn đề gì không? Anh cảnh sát.”

Hàn Phong còn định nói mấy câu nhưng cuối cùng đành bảo: “Không. Chai truyền này chúng tôi cần đem về làm hóa nghiệm, thi thể cũng tạm thời không được di dời.”

Tần Di hỏi: “Anh nghi ngờ Tôn Hướng Hiền bị giết hại? Chuyện này sao có thể, bình thường ông ý đâu có đắc tội với ai.”

Hàn Phong nói: “Có phải bị giết hại hay không thì phải làm điều tra mới biết được” rồi quay sang bảo Lãnh Kính Hàn: “Gọi Giang Hạo tới đây.”

Lãnh Kính Hàn cũng nghi ngờ: “Cậu có bằng chứng gì không?”

Hàn Phong chỉ vào Tôn Hướng Hiền: “Tư thế chết của ông ta, đây chính là tư thế bị người ta sát hại.”

Lãnh Kính Hàn lắc đầu, gọi điện thoại mà vẫn bán tín bán nghi. Tần Di bỗng kêu lên: “Ấy, đây là gì?”

Hàn Phong quay đầu lại hét lớn: “Không được động vào bất cứ thứ gì!”

Tần Di giật bắn mình, vội vàng rụt tay về, chỉ vào một góc ga giường. Hàn Phong bước lại xem, là nửa mẩu giấy, mắc trong nếp áo Tôn Hướng Hiền, lộ ra mấy chữ cái tiếng Anh.

Năm phút sau, mấy người Giang Hạo đã tới nơi, tiến hành xử lý phòng chăm sóc đặc biệt theo như hiện trường vụ án mạng thông thường, chụp ảnh, lấy dấu vân tay, kiểm tra các góc, lẫy mẫu vật chứng. Mẩu giấy kia cũng được lấy ra, bên trên viết “aoman”, Lãnh Kính Hàn lẩm bẩm: “Đây là ký hiệu gì chứ?”

Tần Di vừa làm xong giấy tờ lại phải vội về công ty, Hàn Phong hỏi: “Trưởng phòng Tôn bình thường rất ngạo mạn ư?”

Tần Di sững người, nói: “À, ông ấy là trưởng phòng nhân sự, quản lý chuyện sống chết của toàn thể nhân viên, bình thường có thể là người không đáng trọng lắm, nhưng xưa nay chưa hề đắc tội với ai. Thôi, nếu không còn vấn đề gì nữa thì toi quay về trước đây, công ty có chút việc gấp, hôm nay có hai ngân hàng đầu tư muốn đàm phán chuyện phân hóa kinh doanh với chúng tôi. Người nhà trưởng phòng Tôn vẫn đnag từ Vân nam tới đây, đợi bọn họ tới, các anh muốn điều tra gì tốt nhất vẫn nên bàn bạc với họ một chút.” Hàn Phong gật đầu, nhìn theo tần Di rời đi.

Giang Hạo nói: “Cậu có thể khẳng định đây là vụ giết người không?”

Hàn Phong lắc đầu quầy quậy: “Không thể, tôi chỉ đoán thôi.”

Giang Hạo tức thì đờ người.

Lãnh Kính Hàn nói: “cứ đem về làm hóa nghiệm đi, cậu ta có lý do của cậu ta.”

Thi thể Tôn Hướng Hiền tạm thời được cảnh sát chuyển đi, hai người Lãnh Kính Hàn vốn dĩ cũng nên đi theo nhưng có một cuộc điện thoại làm thay đổi hành trình của họ. Lãnh Kính Hàn nghe điện thoại xong, tâm trạng trở nên kích động hơn hẳn bình thường, kéo Hàn Phong lại nói: “Đi thôi! Đã tra ra một số điện thoại, là số được bán ra bởi một cửa hàng điện thoại bình dân ở Thiên Nhai. Chúng ta đi xem sao!”

Cửa hàng điện thoại đó chỉ có một nhân viên bán hàng, hai người Hàn Phong hỏi đường khắp nơi cuối cùng mới tìm thấy nó. Viễn thông di động Anh Kiệt, đây là một cửa hàng điện thoại di động nhỏ vẻn vẹn 20m2, chủ là một phụ nữ trung niên bốn năm mươi tuổi, suốt dọc con đường toàn các cửa hàng đoại thoại di đông, làm ăn đều không được như xưa nữa. Bà chủ trông thấy hai người Lãnh Kính Hàn bước vào thì cười tươi rói, đến khi biết bọn họ là cánh sát tới điều tra án, nụ cười lập tức tắt phụt. Bà ta lấy ra một tập sổ sách, lất lật giở giở, rồi nói: “Đúng rồi, số điện thoại này là nơi tôi bán ra, đây là photo chứng minh thư của người đó.”

Lãnh Kính Hàn chép lại địa chỉ, người mua là một nông dân ở ngoại ô Thiên Nhai, tên Kiều Minh Cương, nam, sinh năm 1970, trú tại tổ ba thôn Thái Gia thượng thành phố Thiên Nhai. Hàn Phong nhìn tờ photo chứng minh thư, nghi ngờ: “Bọn họ tra có đúng không đấy? Ở nông thôn à?”

Lãnh Kính Hàn khẳng định: “Không sai được đâu, đêm qua Đinh Nhất Tiếu bất ngờ nhận một cuộc gọi, số điện thoại nằm ngoài những số chúng ta nắm được từ trước, vì vậy bọn họ đã lập tức điều tra, tìm ra là số di động bán ra ở Thiên Nhai liền báo ngay cho tôi.”

“Giờ lại phải tìm đến thôn Thái Gia sao?”

“Đương nhiên, đây là manh mối quan trọng, chúng ta cần lập tức tiến hành điều tra.” Lãnh Kính Hàn nói đoạn quay sang bảo bà chủ cửa hàng: “Đề nghị cho chúng tôi cách thức liên lạc với chị, chúng tôi còn phải tìm chị đối chiếu thông tin bất cứ lúc nào.”

Bà chủ kia bất đắc dĩ lấy ra một tấm danh thiếp cửa hàng, Hàn Phong và Lãnh Kính Hàn rời khỏi cửa hàng di động, thẳng tiến ra ngoại ô.

Nhưng đa số các tài xế taxi đều không biết mấy thôn làng nhr bé vùng ngoại ô, Lãnh Kính Hàn đầy hăng hái ngồi lên một cái xe vừa đi vừa hỏi đường, khó khăn lắm mới ra được ngoại ô, xuống xe đi bộ mãi theo một con đường mòn, kết quả lại hỏi thăm nhầm, đến phải thông Thái Gia hạ. Lãnh Kính Hàn nghĩ, đã là Thái Gia hạ thì cách Thái Gia thượng cũng chẳng còn bao xa, nào ngờ, dân thôn bảo với ông thế này: “Thôn Thái Gia thượng hử? Vùng đó vừa hay đối diện với chúng tôi, ở đầu kia thành phố Thiên Nhai. Đi xe buýt á, với tốc độ xe buýt hiện nay, thì ba tiếng cũng chưa đến được đâu.”

“Hả!” Hàn Phong hồi lâu không khép nổi miệng. Đi nửa tiếng đường mòn, đợi trên quốc lộ thêm nửa tiếng nữa vẫn không thấy có xe, hai người đành quốc bộ về thành phố, đi chưa được 5km, Hàn Phong đã gục trên vai Lãnh Kính Hàn: “Anh Lãnh, tôi không xong rồi, tôi không đi được nữa đâu.”

Lãnh Kính Hàn động viên: “Ai bảo cậu ngày nào cũng chỉ biết ăn rồi gnur, ngủ rồi lại ăn. Sắp rồi, trước mặt có bến xe buýt, đi thêm nửa tiếng nữa là đến, cố gắng lên.”

Cũng may bọn họ bắt được một chiếc taxi. Độ bốn giờ chiều, hai con người rã rời mệt lử về đến sở công an Thiên Nhai, còn chưa được ăn cơm, Hàn Phong cứ luôn miệng càu nhàu. Họ ăn mỳ ăn liền ở sở công an trong lúc nghe Giang Hạo trình bày: “Gia quyến người chết đã đến rồi, bọ họ không đồng ý khám nghiệm tử thi, trong số những vẫn chứng chúng ta thu được cũng không phát hiện được vật phẩm nào có thể gây chết người, chỉ có thể sơ bộ nhận định nạn nhân chết do sức khỏe suy nhược sau khi bị thương, cứu chữa không thành.”

Hàn Phong hỏi: “Còn chất lỏng trong chai truyền?”

Giang Hạo đáp: “Không vấn đề gì.”

Hàn Phong lại hỏi: “Lấy mẫu máu thì sao?”

“Không sao.”

“Các anh lấy máu ở chỗ nào?”

“Máu ngoại biên”

Hàn Phong không nuốt nổi mì nữa, vắt óc nói: “Không thể nào. Xác vẫn ở đây chứ?”

Giang Hạo trả lời: “Gia quyến ký tên, đã mang đi rồi. Nhưng chúng tôi có ảnh chụp.”

Hàn Phong mừng húm, bảo: “Anh lấy tôi xem.”

Ảnh chụp thi thể Tôn Hướng Hiền được đặt trước mặt Hàn Phong, anh ta vừa xem ảnh vừa nghe Giang Hạo nói: “Chúng tôi không có bất kỳ manh mối nào, người nhà nạn nhân cũng bảo, rõ ràng là chết vì tai nạn, các anh cứ vẽ chuyện ra làm gì, người chết đã chết rồi, chết rồi thì phải nhập thổ cho yên, còn bị các anh mổ bụng phanh ngực khác nào chịu tội. Cũng không có manh mối nào giúp tiếp tục điều tra, chúng tôi không thể dùng quyền hành ép uổng người ta được.”

Hàn Phong hỏi: “Vậy vụ tai nạn thế nào? Các anh đã tìm hiểu xem xảy ra như thế nào chưa?”

Giang Hạo đáp: “Chúng tôi đã tìm hiểu qua phòng cảnh sát giao thông, khi đó có rất nhiều người có thể làm chứng, chiếc xe tải vẫn đỗ nguyên vị trí, Tôn Hướng Hiền tự đâm xe mình vào, không hề liên can đến tài xế xe tải. Là do Tôn Hướng Hiền điều khiển xe trái với quy định giao thông, còn tạo nên tai nạn đâm xe liên hoàn. Song người cũng chết rồi, tài xế phía sau cũng không định kiện gì ông ta nữa.”

“Vậy mẩu giấy kia định giải thích thế nào?”

“Cậu nói mấy chữ cái tiếng Anh đó hả? Trên đó không có dấu vân tay, chúng tôi đoán là do bay vào từ cửa sổ.”

“Tôi không tán đồng quan điểm này.” Hàn Phong nói thẳng thừng.

Lãnh KÍnh Hàn hỏi: “Mẩu giấy các cậu nói có phải là mẩu giấy viết mấy chữ cái đó không?”

Hàn Phong nói: “Đấy là phiên âm, ngạo mạn, còn nhớ lúc đó tôi hỏi Tần Di, Tôn Hướng Hiền có phải người khá ngạo mạn không?”

Lãnh Kính Hàn “ừm” một tiếng, tiếp tục ăn mì.

Hàn Phong lại nói: “Lẽ nào anh nghe thấy ngạo mạn không có liên tưởng gì à?”

Lãnh Kính Hàn nhìn Hàn Phong: “Chắc là trùng hợp thôi chứ gì? Ngạo mạn, từ này thì chứng tỏ được điều gì chứ? Lẽ nào có người cho rằng Tôn Hướng Hiền ngạo mạn, nên đi giết anh ta? Sau đó để lại mảnh giấy, nói là vì anh ta ngạo mạn nên mới ngỏm?”

Hàn Phong chán nản hỏi: “Anh là cảnh sát hình sự lâu như vậy rồi, anh không xem phim hả?”

Giang Hạo cười nói: “Là Bảy tội lỗi, Hàn Phong đang nói đến Bảy tội lỗi, một bộ phim điện ảnh Hollywood. Theo tín ngưỡng Thiên Chúa giáo, có bảy loại tội lỗi, lần lượt là phàm ăn, tham lam, lười nhác, dâm dục, ngạo mạn, đố kỵ và nóng nảy. Trong Bảy tội lỗi, hung thủ dự theo hành vi tội lỗi này để giết người, sau khi giết người đều để lại tội lỗi mà nạn nhân phạm phải. Tôi thì lại nghĩ Hàn Phong xem nhiều phim rồi.”

Hàn Phong lên tiếng: “Thế ư, tôi xem mấy mẩu giấy đó là biết ngay các anh phán đoán có đúng không?”

Hàn Phong cầm túi đựng vật chứng, chỉ vào một vết hình trăng lưỡi liềm trên mảnh giấy: “Nhìn thấy giấu vết này không? Cả hai mặt đều có”

“Cái này thì nói lên điều gì?”

“Mảnh giấy này đã bị cắt, nét chữ viết ngay ngắn không xiêu vẹo, rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn ngay từ trước, ngạo mạn lại chính là điểm yếu của Tôn Hướng Hiền, thế này mà còn chưa nói lên được điều gì ư? Dấu vết kia chứng tỏ hung thủ đã dùng nhíp hoặc thứ gì đó tương tự kẹp lấy mẩu giấy, rồi đặt lên người nạn nhân để không lưu lại vân tay. Nếu từ bên ngoài bay vào, thì bắt buộc phải thỏa mãn ba điều kiện ngẫu nhiên; một, nguồn gốc mẩu giấy, trên tầng đều là phòng bệnh, không có nơi đặt giấy viết; hai, không để lại vân tay, cứ cho là có nơi viết nhưng một ngày nóng như hôm nay ai còn đeo găng tay viết nữa; ba, coi như hai điều kiện trên đều đầy đủ, mẩu giấy này phải bay vào qua lỗ thông gió chỉ hơn 30cm2, còn phải vượt qua cây ngô đồng lá to bên ngoài cửa sổ, anh bảo dễ chắc!”

“Đã vây, cậu có thể tìm ra loại thuốc độc không phát tác từ nửa tiếng trở lên, hễ phát tác là lấy mạng người ta không? Nên biết, Vu Thành Long tới thăm Tôn Hướng Hiền trước các cậu nửa tiếng, sau khi rời đi lại có bằng chứng xác đáng chứng minh anh ta ở ngân hàng suốt. Mà theo lời khai của cậu và cô Tần, khi các cậu trông thấy Tôn Hướng Hiền, thiết bị theo dõi của anh ta hiện thị các thông số hết sức bình thường. Trong thời gian này không có bất kỳ ai vào thăm bệnh nhân nữa, ngoài bác sĩ, cậu cho rằng Vu Thành Long mua chuộc bác sĩ hạ độc chết người?”

“Nhìn bức ảnh này đi, phần cổ người chết có một vết bớt đỏ, tuy không rõ lắm nhưng tôi tin rằng đây không phải là hiện tượng tử vong sinh lý tự nhiên.”

Lãnh Kính Hàn ăn xong mì, nói: “Giờ xác đã không còn rồi, cậu còn điều tra được thêm manh mối nào chắc? Chuyện này giao cho bọn Giang Hạo xử lý, đi thôi, chúng ta tới thôn Thái Gia thượng.”

Hàn Phong như đối đầu với đại địch, kêu lên oai oái: “Lại đi! Tôi không đi, hôm nay thể lực đã thấu chi rồi, ngày mai rồi đi.”

Lãnh Kính Hàn bảo: “Thời gian không đợi người đâu.”

Giang Hạo nói: “Chúng tôi còn một chiếc xe rỗi, có thể đưa các anh đi.”

Hàn Phong trợn mắt, nhăn nhó đi theo Lãnh Kính Hàn. Trên xe, Lãnh Kính Hàn nhận được điện thoại của mấy người Lâm Phàm: “Hạ Mạt đã xuất viện rồi, thằng nhóc này, được cái tính tích cực quá. Bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, Trương Nghệ nghe bảo cũng đang nôn nóng muốn xuất viện. Giờ Lưu Định Cường có thể nhẹ gánh được rồi.”

Hàn Phong nói: “Thôi đi, đừng có mừng vội, tới thôn Thái Gia thượng tìm được cái tên gì gì đó còn chưa biết có ra manh mối hay không. Tôi không tin bọn chúng lại bày một manh mối rành rành như thế cho chúng ta tra ra.”

“Nếu đúng là hắn thì làm gì có chuyện hắn còn ở đó? Lại phải đi đường núi chắc?”

“Tôi cũng biết thế, chúng ta không phải đi bắt hắn, mà là thông qua những người xung quanh tìm hiểu một số thông tin về hắn.”

Cuối cùng cũng đến thôn Thái Gia thượng, Kiều Minh Cương quả nhiên không ở đó, nghe nói là đi sang nhà chị gái chưa về. Nhưng theo người trong thôn phản ánh, Kiều Minh Cương là một nông dân thật thà chất phác, luôn siêng năng làm ruộng, cũng không hề nghe nói có những hành vi trộm gà bắt chó. Ai nấy đều không hiểu, mấy đồng chí công an sao lại tới tìm anh ta làm gì? Anh ta đã phạm tội gì chứ?

Tuy không tìm được Kiều Minh Cương nhưng Lãnh Kính Hàn vẫn cho rằng, con người này rất đáng nghi, đề nghị mai quay lại, Hàn Phong tìm đủ mọi lý do, không muốn đi nữa.