Chương 99: Rắc Rối khi gặp lại
Khải Lâm nghe vậy thì ban đầu vốn không quan tâm, thân thể chỉ tiện né đi quỹ đạo của cây quạt sau đó bước chân vẫn tiếp tục bước đi, tuy nhiên rất nhanh bước chân hắn dừng lại.
Từ phía sau lưng Khải Lâm lúc này một đạo kình lực ẩn chứa ma pháp bỗng nhiên cuốn chặt lấy hắn, dưới linh thức thì Khải Lâm phát hiện đạo kình lực đó đến từ bàn tay của Kim Ô, vốn hắn căn bản có thể thoát ra nhưng lúc này khuôn mặt lại tỏ ra hoảng hốt.
"Các hạ,..."
Chưa kịp nói xong thì Kim Ô đã vung tay, ngay lập tức kéo thân thể Khải Lâm lại, sau đó dựa theo kình lực mà ném hắn xuống phía võ đài.
"bụp"
Thân thể Khải Lâm ngay lập tức bị ném xuống võ đại, nơi hắn đáp đất lập tức bị một đống cát bụi bao phủ.
Tiếng cười lúc này lập tức vang lên khắp bốn phía, những người khác hiển nhiên lại không ngờ được một người cấp bậc cao lại đi khiêu chiến một luyện thể tầng chín, điều này đúng là ức h·iếp người hơi quá.
Chẩn Thư cũng sửng sốt khi thấy tình cảnh này, hắn vốn muốn dựa qua điều này để kiểm chứng suy đoán của bản thân tuy nhiên mọi chuyện diễn ra lại quá khác xa với hắn nghĩ.
"Haha, vị huynh đài kia, người đường đường là một Ma Pháp Sư không nhất thiết phải đi làm khó dễ một luyện thể tầng chín như vậy chứ"
"Đúng vậy đó, huynh đệ ngươi dù sao cũng là một Ma Pháp Sư thì nên rộng lượng một chút"
Từng lời nói có phần châm chọc dồn về phía Chẩn Thư hiển nhiên trong những người này đều cho rằng đi bắt nạt kẻ yếu không phải là tác phong của kẻ mạnh.
Chẩn Thư bị nói cho như vậy thì khuôn mặt tức tối, nhưng rất nhanh khuôn mặt hắn lại hiện ra vẻ yểu điệu ánh mắt lướt qua mọi người khiến cho tiếng cười và tiếng nói của mọi người im bặt, ánh mắt trong chốc lát đều đảo đi chỗ khác.
Còn về Khải Lâm ngay khi bị ngã đập người vào võ đài thì bước lên có chút khệnh khạng giống như đau đớn nhìn về phía Chẩn Thư sau đó vội vàng bỏ chạy, đúng lúc này một tiếng xé gió vang lên ngay tại phía Khải Lâm đang bước đi, mặc dù phát hiện tuy nhiên với bộ dáng hắn lúc này thì không thể tránh được vì vậy hắn vẫn tiếp tục bước đi.
"A"
*tiếng xé gió vù vù*
"ầm"
Một tiếng động do v·a c·hạm sức mạnh vang lên ngay sau đó một tình cảnh khiến tất cả mọi người bên ngoài nhìn thấy đều kh·iếp sợ.
Khải Lâm lúc này đang đè lên một bạch y nữ tử, nhan sắc khuynh thành đồng thời bàn tay hắn còn đang đặt lên trên ngực nữ tử này, ở khoảng cách này mùi hương từ trên người nữ tử này lập tức phả thẳng vào mũi hắn, đó là một mùi hương quen thuộc ẩn chứa rất nhiều thảo dược trong đó, điều này khiến hắn trong chốc lát không tự chủ được mà bàn tay nắm chặt, nhưng ngay sau đó một tiếng nói giận giữ vang lên bên tai khiến hắn giật mình.
"Muốn c·hết"
Cảm thấy bản thân đúng là không phải vì vậy Khải Lâm vội vàng bật dậy sau đó ánh mắt vội vàng đảo qua.
Trước mắt hắn là một bóng dáng quen thuộc, một nữ tử có thể nói là người đã đồng hành với hắn từ lúc hắn mới bắt đầu tiếp xúc với thế giới ma pháp này, nàng đúng là Vương Thi Thi.
"Độc nữ"
Một tiếng thét thất thanh vang lên từ trên tầng hai của quán rượu nhưng rất nhanh im bặt, ở đây cũng có rất nhiều người chỉ nghe qua danh của Độc Nữ chứ chưa từng nhìn thấy mặt nàng vì vậy khi nghe vậy thì không khỏi kinh hãi, tuy nhiên có một số người lại lộ ra vẻ hứng thú, không biết thứ họ để ý là nhan sắc hay một thân độc công của nàng.
Những người này sau khi liếc nhìn Độc nữ thì lại hướng ánh mắt về phía Khải Lâm với vẻ tội nghiệp, sự tàn nhẫn của Độc nữ cùng với độc công khủng kh·iếp của nàng thì những người ở đây đã từng nghe qua vì vậy hậu quả của Khải Lâm thì không cần phải nói tới.
Khải Lâm lúc này bộ dạng lập tức hiện ra vẻ ngây ngốc nhìn về phía Vương Thi Thi, với tu vi của hắn có thể nhìn thấy được nàng vốn chưa đột phá Ma Pháp Sư, nhưng thân thể dường như đã có sự biến đổi, có lẽ nàng đã bước vào Linh thể tuy, hơn nữa một chút sửa đổi của hắn năm đó nàng cũng đã phát hiện ra.
Nhưng đúng lúc Khải Lâm đang ngây ngất thì Vương Thi Thi đã lao tới, nàng lúc này quả thật rất tức giận, bản thân nàng vốn không thể rơi vào tình cảnh này nhưng vừa rồi khi nàng vừa xuất hiện bên ngoài không gian truyền tống thì một tâm tình trong lòng bỗng nhiên xuất hiện khiến cho việc để ý xung quanh bị hạn chế.
Một thủ chảo ẩn chứa đầy khí tím c·hết chóc lao thẳng về phía Khải Lâm, thấy vậy Khải Lâm hít một hơi khí lạnh sau đó vội né đi, hắn có thể nhận rõ đây là công pháp trong Hóa Vạn Độc Hoa.
Rất nhanh dưới sự công kích liên tục của Vương Thi Thi thì Khải Lâm lúc này đã với nàng giao thủ được hơn mười mấy chiêu tuy nhiên bản thân hắn cũng không rơi vào hạ phong.
Nói giao thủ nhưng thực chất là hắn né hết những công kích đó, tuy nhiên đến đòn cuối cùng thì hắn lại không né dẫn tới bản thân vị một kích lui lại phun ra một ngụm máu tươi.
"Khoan đã"
"Khoan đã"
Hai tiếng nói cùng lúc vang lên, một đến từ Khải Lâm còn người còn lại chính là Chẩn Thư.
Chẩn Thư vốn có rất nhiều cảm giác quen thuộc trên người Khải Lâm vì vậy hắn mới mở lời, bàn chân bước vội sau đó đi tới cạnh Vương Thi Thi.
Hắn vốn đang tươi tười bước tới tuy nhiên khi nhìn thấy bộ dáng lạnh tanh của Vương Thi Thi thì không khỏi thở dài.
Những chuyện này xảy ra chỉ trong chốc lát, vì vậy lúc này một số bóng ảnh mới xuất hiện lóe ra phía sau người của Vương Thi Thi, những người này đúng là những người đến từ An Nam thành.
Lạc Nguyên trong đó bước ra đi đến gần Vương Thi Thi.
"Có chuyện gì vậy?"
Câu hỏi của hắn căn bản không được trả lời tuy nhiên Lạc Nguyên hắn cũng không có phản ứng gì, ánh mắt lúc này mới đảo về phía Khải Lâm, ngay khi ánh mắt hắn chạm vào ánh mắt Khải Lâm thì không biết làm sau một chấn động mạnh trong lòng xuất hiện khiến hắn biến sắc, nhưng rất nhanh bị hắn áp chế.
Những người xung quanh khi thấy thêm những người đằng sau đi tới thì không khỏi xôn xao, dĩ nhiên họ có thể nhận ra thận phận của những người này.
Lúc này phía trên tầng hai nơi mà Khải Lâm mới rơi xuống một thân ảnh cũng lao nhanh xuống, sau đó chào hỏi với Vương Thi Thi, đồng thời cũng là kết giao với những người của An Nam thành.
Chẩn Thư bỗng nhiên bị hớt tay trên dĩ nhiên không thoải mái, hơn nữa hắn còn nhìn thấy được Khải Lâm đang rón rén chạy đi lúc những người này không để ý, vì vậy vội hô to lên.
"Hồng Sâm huynh, xin dừng bước"
Lời nói của hắn vang lên khiến mọi người lại nhớ tới chính sự, ánh mắt lại đảo qua Khải Lâm nhưng bây giờ đa số lại hiện vẻ không thể tin được, trong mắt bọn ho đại hán trước mắt nhìn qua thì tu vi căn bản không thể so sánh với độc nữ tuy nhiên cách thức hắn né tránh chiêu thức và độc công của đối phương lại vô cùng ảo diệu. "người này không đơn giản" chính là suy nghĩ trong lòng của một số người không yếu ở đây.
Khải Lâm lúc này đã tức giận đến cực điểm, hắn bây giờ thật sự muốn đập c·hết tươi Chẩn Thư ngay lúc này.
Vương Thi Thi thì khác với những người khác nàng từ đầu vẫn luôn để ý Khải Lâm, ánh mắt nàng nhíu lại, vì trực tiếp giao thủ với đối phương nên nàng có thể nhận ra thân pháp của đối phương cực cao, cao hơn hầu hết những người mà nàng đã từng giao thủ qua vì vậy nàng mới không có hành động gì kế tiếp.
Chẩn Thư ngay sau đó vội tiến tới phía Vương Thi Thi, đồng thời hắn cũng không quên làm lễ chào hỏi đám người Lạc Nguyên.
"Tiểu mỹ nhân, có thể nể mặt quen biết mà tha cho vị huynh đệ này của ta không?"
Vương Thi Thi nhíu mày nhưng không trả lời mà ánh mắt lạnh lùng nhìn qua Khải Lâm một cái sau đó lại nhìn về phía Chẩn Thư chờ đợi câu nói tiếp theo của hắn, những người xung quanh thấy vậy thì cũng không nói gì mà đều nhìn về phía Chẩn Thư. Riêng về phía Lạc Nguyên thì hắn cũng thấy được tình cảnh ban nãy kết hợp với cảm giác sinh ra kho đối mắt với đối phương khiến hắn cũng có chút hiếu kì với đại hán trước mắt.
Chẩn Thư thấy vậy thì mỉm cười sau đó truyền âm cho Vương Thi Thi, không biết hắn đã nói gì mà sắc mặt của vị độc nữ này có chút thay đổi, dịu đi không ít, những người khác thấy vậy thì không khỏi ngạc nhiên.
Chẩn Thư thấy vậy mới mỉm cười quay sang nhìn về phía Khải Lâm.
"Hồng Sâm huynh, mọi chuyện chính là do ta mà ra, nhưng huynh yên tâm mọi chuyện đã được ta giải quyết ổn thỏa rồi"
Khải Lâm lúc này đã bốc hỏa trong lòng nhưng hắn vẫn không để biểu hiện ra ngoài, cuối cùng tằng hắng một cái:
"haha, các hạ nói đùa, chỉ là chút v·a c·hạm nhẹ làm sao có thể làm phiền tới Thư huynh đây, tiểu mĩ nữ này v·a c·hạm vào ta vì vậy ta cũng chỉ lấy lại chút thiệt thòi thôi, vốn còn muốn bắt cô ta về hầu hạ nhưng ngươi đã nói vậy thì Hồng Sâm ta bỏ qua, ta cáo lui trước"
Vừa nói Khải Lâm vừa dùng hết tốc lực so với thực lực hắn thể hiện ra sau đó chạy đi chỉ trong chốc lát đã biến mất khỏi ánh mắt của mọi người.
Chẩn Thư nghe vậy thì khóe miệng dật dật nhưng hai mắt lại thâm thúy, còn những người khác thì há hốc miệng, trong cùng thế hệ độc nữ đáng sợ như nào ai mà không biết, vậy mà tên ngu xuẩn này lại dám xúc phạm tới nàng, tuy nhiên cũng phải nói nếu nhìn vào nhan sắc của Vương Thi Thi thì đây chính là suy nghĩ của đa số nam nhân ở đây.
Vương Thi Thi ánh mắt lạnh lẽo nhìn về hướng Khải Lâm nhưng trong lòng lại xao động, cách nói chuyện này khiến nàng có chút hoài nghi, nhưng sự hoài nghi này lại khiến nàng cảm thấy có chút không thực tế, vì vậy bỏ qua.
Sau đó rất nhiều người đi đến chào hỏi với nhóm người Lạc Nguyên, đa số những người đó đều là người từ đại lục khác tới vì vậy đây dường như là một cách giao hảo đôi bên cùng có lợi.
Mất một lúc nói chuyện những người này mới cùng nhau đi tới một quán trọ lớn, nơi đây không phải là quán trọ bình thường, kiến trúc của quán trọ này khác hắn với những quán nhỏ khác nơi đây chính là nơi chỉ dành cho những người có thế lực và tài sản cực lớn mới bước vào nghỉ ngơi.
Lại nói về Khải Lâm, ngay khi rời đám người Khải Lâm cũng chọn một nơi yên tĩnh cách khá xa nhóm người vừa rồi sau đó mới bắt đầu tra cứu v·ết t·hương trên ngực bản thân.
Trong lúc giao thủ với Vương Thi Thi, chính nàng đã đánh một chưởng lên ngực của hắn, vì vậy ngay khi vạch ngực ra thứ đập vào mắt Khải Lâm chính là một thủ ấn đầy đủ năm ngón trên đó rất nhiều đạo khí tím đang bốc lên từ đó.
Vốn sở hữu Nghiệp Hỏa nên Khải Lâm không lo lắng về chuyện này tuy nhiên khi hắn nghĩ tới phương thức ra tay của Vương Thi Thi thì cả người cũng run lên, quả thật là rất tàn nhẫn.
Bỏ qua v·ết t·hương trên ngực vì lúc này hắn căn bản chưa cần giải quyết nó lúc này Khải Lâm bỗng lấy ra Hồn Thương từ trong hạt châu trước ngực đôi mắt ngắm nghía vào nó.
Trước đây khi đột phá Khải Lâm hắn dường như cảm nhận được đạo hong ấn thứ hai của cây Hồn Thương này dường như có dấu hiệu phá bỏ tuy nhiên lúc này khi nhìn lại thì đến ngay cả hắn cũng không thấy được phong ấn trước kia ở đâu nữa, không từ bỏ hắn vẫn liên tục tìm hiểu từ chiều đến tận đêm tối tuy nhiên cuối cùng vẫn không thể nhìn thấy được đạo phong ấn kia điều này khiến Khải Lâm vừa thất vọng vừa khó hiểu.
Thời gian thấm thoát trôi đi, trong năm ngày này Khải Lâm vẫn không ngừng tu luyện, cho tới ngày thứ năm khi hắn mới rời khỏi phòng đang ở, hôm nay chính là ngày mà Thánh Địa Lạc Việt đại lục mở cửa.