Chương 98: Thánh địa
Khải Lâm căn bản không biết nơi nào là Vĩnh Hằng thế giới, nhưng nhìn vào dáng vẻ của thiếu nữ tên Bạch Như này thì hẳn là không tầm thường.
"Khải Lâm, đến từ đâu thì ta cũng không biết"
Thiếu nữ sửng sốt khi nghe thấy câu trả lời như vậy, nàng có chút không hiểu lời nói của Khải Lâm nhưng với tính cách của nàng thì cũng không hỏi tiếp, sau đó định mở lời thì bỗng nhiên phía xa có tiếng xé gió vang lên.
"Con nhóc kia đứng lại cho lão tử, lão tử hôm nay phải thay cha mẹ ngươi giáo huấn ngươi"
Phía sau Khải Lâm bỗng nhiên vang lên rất nhiều tiếng xé gió, dưới linh thức hắn thấy một đội hơn ba mươi người đang đuổi theo một cô bé gái khoảng mười tuổi, mặc một bộ lam y, cưỡi trên lưng một con bạch hổ khổng lồ không kém gì con kim long trên phi xa hắn.
Dưới linh thức quan sát Khải Lâm lại cảm giác được tâm tình biến đổi, cô bé gái này nhìn qua thì chỉ mười tuổi nhưng hắn lập tức cảm nhận được từ trên ngươi cô bé này cũng tản mát ra một khí tức cao quý đến cực hạn, đồng thời hắn mặc dù nhìn thấy chỉ là một đứa trẻ tuy nhiên trong linh hồn lại cảm giác được đây là một nữ tử cao cao tại thượng đứng nhìn xuống cả thế gian.
Hôm nay tâm tình Khải Lâm liên tục thay đổi khiến hắn thật sự rất khó chịu tuy nhiên còn chưa để hắn kịp phản ứng thì cô bé gái kia đã với tốc độ vượt sức tưởng tượng của Khải Lâm chỉ trong tíc tắc đã lao tới sau đó nhảy lên phi xa của hắn.
Con Bạch Hổ trên nàng cưỡi lúc này bỗng nhiên tung cách ra điều này khiến Khải Lâm có chút ngốc chệ, những chuyện như thế này hắn căn bản chưa từng gặp qua.
"Tỷ tỷ, cái này chạy chậm quá, là tỷ đang đợi ta sao"
Nói xong cô bé này lập tức lấy ra một cái túi cực lớn sau đó đổ ra, lập tức một đống đồ vật bỗng nhiên ầm ầm tràn ra cuối cùng xếp thành một ngọn núi nhỏ trên phi xa, khiến cho phi xa lắc lư.
Sau khi làm xong mọi chuyện thì cô bé mới để ý tới Khải Lâm.
"Ta là Ngọc Vĩnh Hằng, ngươi tên là gì?"
"Hắn là Khải Lâm, một tiểu tử rất là thú vị"
Chưa để Khải Lâm phản ứng thì Bạch Như đã lên tiếng trước, thấy vậy thì cô bé tên Vĩnh Hằng này dùng ánh mắt như đang đánh giá Khải Lâm điều này khiến hắn khó chịu.
Bỗng nhiên Bạch Như đứng dậy, sau đó Kim Long như hiểu điều cũng vội bay lên phi xa.
Hai người lập tức nhảy lên hai con thú sau đó tiếng nói của Bạch Như vang lên, đồng thời từ trên tay nàng một con thuyền gỗ cũng hiện ra.
"Tiểu tử cái này cho ngươi, khẩu quyết dùng nó ở phía trên đó có đấy, tự xem đi, còn mấy tên đằng sau ngươi giải quyết giúp chúng ta, chúng ta sẽ còn gặp lại."
Nói xong hai người lập tức biến mất, tuy nhiên tiếng vang vọng của cô bé tên Vĩnh Hằng lại vang lên.
"Đồ của Như tỷ ngươi phải cẩn thận đó, nhớ đi chậm thôi, mấy thứ kia là ta cho ngươi đấy"
Khải Lâm cảm giác như trong một ngày hôm nay là một giấc mộng, hai cô bé cứ thế đến khiến hắn không làm được gì nhưng sau khi đi lại để cho hắn một đống đồ cùng đống rắc rối như này, dù biết hai người thân phận không bình thường nhưng Khải Lâm cũng cảm thấy to đầu.
Lúc này những người phía xa hắn đã gần như áp sát với tốc độ của phi xa này căn bản là không chạy thoát được, những người phía sau kia dưới cái nhìn của Khải Lâm thì đa số là Linh thể, dây dưa thì cũng không phải là cách.
Ánh mắt Khải Lâm nhìn về phía đống đồ phía dưới sau đó tiện tay thu hết vào nhẫn trữ vật, sau đó hắn mới để ý tới cái thuyền trên tay, sau khi lướt qua cách sử dụng thì Khải Lâm liền dựa theo đó mà thi triển.
Vốn cũng có chút không tin vào tác dụng của nó nhưng vì hai người này rất thần bí nên Khải Lâm muốn thử một lần xem ruốt hai cô bé kia đưa vật như nào cho hắn.
Dựa theo khẩu quyết trên đó Khải Lâm mất một lúc mới có thể điểu khiển được đồ vật mà thiếu nữ kia đưa cho nó lập tức hóa thành một cái thuyền gỗ khổng lồ, nhưng lúc này đám người phía sau cũng gần như áp sát Khải Lâm vì vậy hắn không chút do dự mà bước lên.
Nhưng chuyện diễn ra tiếp theo lại khiến đám người đuổi theo Khải Lâm há hốc mồm.
Chỉ thấy những người đuổi theo Khải Lâm dừng lại, dưới ánh mắt của những người này thì phia xa của Khải Lâm biến mất, một con thuyền gỗ khổng lồ chỉ trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt họ.
Về phía Khải Lâm thì hắn vốn không kịp cảm nhận bất kỉ việc gì, thứ hắn cảm giác được duy nhất chỉ là thân thể đau đớn như sắp nổ tung, điều này khiến hắn kh·iếp sợ.
Cũng cùng lúc này tại những nơi thuộc phương hướng trên con đường mà Khải Lâm đi qua đều nghe thấy một tiếng xé gió khủng kh·iếp như muốn xé ta tất cả mọi người nơi đây.
Cùng với tiếng xé gió chính là một vùng không gian bị xé rách trải dài trên bầu trời giống như vô tận mà không ngừng mở rộng ra.
Sự việc này khiến cho tất cả mọi người kh·iếp sợ, tuy nhiên lại không có cách nào ngăn cản.
Khải Lâm lúc này đang ngồi trên thuyền thì mọi việc lại trái ngược hoàn toàn, từ lúc hắn mới bước lên thuyền thì căn bản không thể phát giác ra bất kì thứ gì ngoài việc thân thể gần như bị nghiền ép sắp tan vỡ.
Chỉ trong một vài hơi thở khí Khải Lâm cảm giác được không ổn thì sự đau nhức trên người hắn cũng biến mất, cùng với cảm giác không ổn hắn lập tức nhảy ra khỏi chiếc thuyền gỗ này nhưng ngay lập tức Khải Lâm hít vào một hơi thật sâu.
"Đây là nơi nào?"
Trước mắt Khải Lâm là một vùng đất xa lại, khác với nơi mà con đường hắn mới đi, với sự cẩn thận vốn có linh thức hắn không ngừng tản ra tuy nhiên xung quanh Khải Lâm lúc này căn bản không có sự tồn tại của con người, toàn bộ đều là núi xanh và muông thú.
Sau một lúc quan sát nơi đây Khải Lâm mới lấy bản đồ ra để xác định vị trí, điều khiến hắn không thể tin tưởng được đó chính là nơi hắn đang đứng lại là một nơi cách rất xa vị trí cũ của hắn.
Thật khó để tưởng tượng được tốc độ khủng kh·iếp của con thuyền này, dù sao với Khải Lâm thì mọi thứ mới diễn ra từ lúc hắn bước lên thuyền cùng với việc hắn rời khỏi cũng chỉ qua tầm khoảng tám chín hơi thở.
Nếu nhìn theo bản đồ thì nơi mà Khải Lâm đang đứng cách thách địa khoảng hơn ngàn dặm, điều này khiến hắn thở dài, nhưng đồng thời Khải Lâm cũng rất cao hứng trong lòng như nở hoa, với tốc độ của chiếc thuyền này nếu như hắn muốn chạy trốn thì căn bản không ai có thể đuổi kịp, vì vậy hắn bắt đầu học cách nghiên cứu cách điều khiển thành thục chiếc thuyền gỗ này.
Mất hơn hai ngày cuối cùng Khải Lâm cũng phần nào điều khiển được chiếc phi thuyền này, trong thời gian này Khải Lâm cũng nhận ra được trong chiếc thuyền gỗ này có rất nhiều phù văn cổ xưa giống như không hề tồn tại ở thế giới này, những phù văn bên trên chiếc thuyền không ngừng biến hóa, nó vi diệu gấp rất nhiều lần so với ma trận mà hắn đã lĩnh hội được.
Mặc dù rung động nhưng hắn cũng rất nhanh ổn định lại tâm thần, hai thiếu nữ kia nói rằng bản thân sẽ còn gặp lại vì vậy hắn cũng không khỏi chờ đợi nhưng thứ khiến hắn để ý nhất chính là Vĩnh Hằng thế giới trong lời nói của Bạch Như thiếu nữ kia.
Dưới sự phi hành tức tốc và khả năng điều khiển con thuyền của Khải Lâm chỉ trong chưa đầy một ngày hắn đã có thể trực tiếp từ nơi xa lạ kia tiến tới Thánh Địa của Lạc Việt Đại lục.
Vì thánh địa phải hơn mười ngày nữa mới mở cửa vì vậy Khải Lâm quyết định đi tới một ngôi thành nhỏ phía ngoài thánh địa, mặc dù gọi là ngôi thành nhỏ nhưng quy mô của nó phải gần cả ngàn dặm, nơi đây cũng chính là nơi mà những người từ các nơi đến trước chọn để dừng chân, chính vì thế nơi đây lại trở nên tấp nập hơn bình thường.
Bước vào thành Khải Lâm chọn cho mình một căn phòng trong một quán nghỉ nhỏ, sau đó tiến vào, con đường trong suốt thời gian này mà hắn đi qua khiến hắn có chút mệt mỏi vì vậy nghỉ ngơi là tất yếu.
Vì mang trên mình hình dáng của Hồng Sâm là một đại hán to cao Khải Lâm quyết định lấy ra hai quỷ khôi là hai nữ tử tên San San kia và một nữ tử khác sau đó hắn không khỏi mất một công tâm huyết mới có thể giải quyết sự tàn tạ của hai quỷ khôi này, đến khi cho hai người đi canh cửa thì Khải Lâm mới yên tâm ngồi đả tọa khôi phục lại một chút mệt mỏi trong người.
Cứ thế Khải Lâm tự nhốt mình trong phòng suốt hai ngày sau đó mới bước ra ngoài.
Thời gian càng gần ngày mà thánh địa mở ra thì người xuất hiện nơi đây lại càng nhiều, việc này có chút nằm ngoài sự dự đoán của Khải Lâm, dù sao nơi đây cũng được coi là một nơi bí ẩn, nếu như là nhiều người biết thì đây chắc chắn là việc mà những người nơi đây muốn vậy.
Bước đi trên con đường cái Khải Lâm nhìn thấy phía trước không xa có một đài tỉ thí, đài này rộng hơn hai trăm trượng có lẽ chính là thánh địa cố ý tạo ra cho những người đến đây trước.
Trên đài lúc này có hai thanh niên đang đứng phía trong, khuôn mặt lạnh lùng nhìn về phía đối phương.
Thấy vậy Khải Lâm cũng có chút hiếu kì, sau đó hắn chọn quán rượu cao nhất nơi đây sau đó bỏ hơn vài trăm ma thạch mới được tiến vào,
Ngồi tại vị trí cạnh cửa sổ ở tầng cao nhất Khải Lâm có thể thoải mái quan sát hết mọi chuyện diễn ra trên đài, lúc này hai người đứng phía trên đài đã lao vào chiến đấu.
Cả hai người đều là linh thể, hiển nhiên đều là người ở đây, tuy nhiên phong cách ra tay của hai người lại rất tàn nhẫn dường như đang muốn trực tiếp kết liễu đối phương.
Đang chăm chú nhìn trận chiến của hai người trên đài Khải Lâm không khỏi cảm thán, nhưng ngay lập tức hắn giật mình khi một tiếng nói vang lên bên tai.
"Huynh đài tại hạ có thể ngôi cùng hay không?"
Ánh mắt Khải Lâm đảo qua khiến hắn giật mình lần hai.
Trong mắt hắn lúc này bỗng nhiên hiện ra một hình dáng nam tử quen thuộc, người này có tính cách như nữ nhân, luôn có tỏ ra dịu dàng, ánh mắt khi nhìn về Khải Lâm thì không khỏi hiện ra vẻ quỷ dị.
"Chẩn Thư"
Người này đúng là Chẩn Thư điều này khiến Khải Lâm giật mình.
Chẩn Thư nghe vậy thì mỉm cười, sau đó mới nhẹ nhàng ngồi xuống, Khải Lâm thấy vậy thì cũng không tỏ ra bất kì điều gì khác lạ mà chỉ gật đầu nhẹ, nhưng với Chẩn Thư thì khác.
Chẩn Thư có thể cảm nhận được một khí tức quen thuộc trên người đại hán trước mắt, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn hắn đã có nghi ngờ về thân phận người phía trước. Tuy nhiên ngoài cảm xác nghi ngờ thì Chẩn Thư chỉ cho rằng chuyện này là bình thường, vì hắn vốn không tin được Khải Lâm có thể trong một thời gian ngắn người hắn nghĩ tới hẳn là không thể có sự thay đổi lớn như vậy.
"Tại hạ là Chẩn Thư đến từ Thiên Nguyên Đại Lục, không biết huynh đài xưng hô như thế nào?"
Giọng nói có chút nhẹ nhàng khiến trong lòng Khải Lâm nhảy dựng, tuy nhiên bên ngoài hắn lại không biểu hiện một chút nào cảm xúc trong lòng, cùng bộ dáng có chút chất phác của thân thể Hồng Sâm thì giọng nói ồm ồm của Khải Lâm vang lên.
"Hồng Sâm, một kẻ lang bạt mà thôi, không có nơi ở cố định"
Chẩn Thư nghe vậy thì trong lòng không biết có cảm xúc như nào nhưng bên ngoài người này vẫn tươi cười.
"Thật không dám dấu, nhìn huynh đài khiến ta chợt nhớ tới một người bằng hữu của ta"
Khải Lâm nghe vậy thì bộ dáng ngạc nhiên, sau đó thản nhiên đáp lời Chẩn Thư.
"Ồ, không biết một kẻ như ta lại có điểm gì đặc biệt khiến ngươi để ý như vậy"
Một tiếng thở dài của Chẩn Thư vang lên, sau đó hắn cũng không trả lời mà mỉm cười, Khải Lâm thấy vậy thì ngạc nhiên nhưng cũng không nói thêm gì.
Hai người lại ngồi uống trà, ánh mắt sau đó đều hướng xuống nhìn về phía tỉ thí giữa đài.
Một lúc sau thì có tiếng bước chân đi tới, tổng cộng có bốn người, trong đó Khải Lâm có nhận ra một người đây là một nam tử anh tuấn mặc một bộ y phục màu vàng đến từ Hoàng Thành, người này chính là kẻ trước đây có tình ý với Vương Thi Thi vì vậy làm phiền hắn không ít, đây chính là Kim Ô, còn ba người khác thì trong đó có một nữ tử áo đỏ khiến Khải Lâm nhảy dựng nhưng không hiểu làm sao, nhưng hắn rất nhanh bỏ qua chuyện này.
Vừa bước tới, bốn người không khói có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Chẩn thư đang ngồi cùng một vị đại hán thì bất ngờ nữ tử đi cùng nhỏe miệng cười.
"Chẩn Thư ngươi lại thay đổi gu rồi à"
Lời nói vừa phát ra khiến cho rất nhiều ánh mắt lập tức đổ dồn về phía nử tử này sau đó đều nhìn về phía hai người Khải Lâm và Chẩn Thư với ánh mắt cổ quái.
Lúc này hai một trong hai người khác trong bốn người cũng lên tiếng.
"Đúng là trời sinh một cặp"
Khải Lâm nghe vậy thì biết cơ hội tới rồi vội vàng hấp tấp đứng dậy sau đó nhanh chóng chạy đi, tuy nhiên Chẩn Thư đâu dễ dàng bỏ qua phán đoán của bản thân như vậy.
Trên tay Chẩn Thư bỗng nhiên lóe lên một cây quạt sau đó vung mạnh về phía Khải Lâm, cây quạt này di chuyển theo quỹ đạo quỷ dị sau đó chặn lấy đường chạy của Khải Lâm, điều này khiến hắn nhíu mày.
Chẩn Thư thấy vậy thì không chút do dự, bàn tay đập bàn chỉ trong chốc lát người này đã lao ra cuối cùng đứng trên đài tỉ võ, bàn tay hướng về phía Khải Lâm dõng dạc nói;
"Hồng Sâm huynh, ta với huynh vừa gặp đã quen, không biết liệu có thể chỉ giáo một chút cho tiểu đệ hay không?"