Chương 90: Trở Về
Do có thể phi hành vì vậy rất nhanh Khải Lâm đã đi tới chân núi, vốn hắn muốn ngay lập tức rời đi nhưng lập tức thay đổi ý định.
Trong linh thức của Khải Lâm lúc này hiện ra tình cảnh ở nơi phía xa, có hơn năm đại hán cao to lực lưỡng trên người mặc những bộ quần áo da thú dày cộp đang từng bước đi tới vùng núi này.
Với tu vi của Khải Lâm bây giờ có thể dễ dàng nhận ra được những người này đều là người bình thường, trong cơ thể không có ma pháp lưu chuyển, hiển nhiên đây là thôn dân ở gần nơi đây đi tới.
Khải Lâm nhìn thấy những người này thì không biết được rằng những chuyện xảy ra nơi đây liệu có kinh động tới những tồn tại cấp cao hay không, nhất là Chiến Sĩ khoảng cách cấp bậc hắn căn bản không thể nào mà biết được, nhưng nghĩ đến tình cảnh giáo chủ Tế Hồn giáo xuất hiện ngày hôm đó thì cũng có thể nhận ra rằng cấp bậc này thật sự mạnh mẽ không thể tả nổi.
"Với tu vi không bị áp chế liệu rằng hiện tại ta có thể đường đường chính chính đánh một trận với Ma Pháp Sư đại thành hay không? Còn về Chiến Sĩ có lẽ ta vẫn cần tìm hiểu thêm"
Nghĩ như vậy hai chân Khải Lâm bất giác đi về hướng mấy người kia, với thân thể của hắn thì chút lạnh lẽo này căn bản không ảnh hưởng gì tới hắn.
"A"
Một tiếng kêu thất thanh vang lên từ một đại hán, người này mặc áo da cừu mặc dù không quá lực lưỡng nhưng cũng rất cao, bộ dáng bước đi có chút khó khăn.
Tiếng kêu của người này vang lên khi nhìn thấy bóng dáng của Khải Lâm, đây là một người rất thông minh, khi nhìn thấy Khải Lâm chỉ mặc một bộ đồ màu xanh lục mỏng thì dường như đã nhận ra điều gì đó mặc cho những người xung quanh đang lộ vẻ mặt không thể tin được nhìn về phía Khải Lâm.
"Lâm Nghị bái kiến Ma Pháp Sư đại nhân"
Lời nói của người này cũng khiến Khải Lâm giật mình nhưng rất nhanh hắn cũng thấy tình cảnh bản thân vì vậy chỉ có thở dài mà bước qua, những người khác nghe thấy tiếng nói của người tên Lâm Nghị này lập tức lộ vẻ mặt kinh hãi sau đó đều quỳ phục xuống đất không dám thốt ra câu gì.
Khải Lâm thấy vậy chỉ có thể thở dài sau đó bước tới.
"Đứng dậy đi"
"Các ngươi làm gì ở nơi này?"
Hai câu hỏi của Khải Lâm vang lên, người tên Lâm Nghị nghe vậy thì không dám chậm chễ trả lời.
"Bẩm Ma Pháp Sư đại nhân, chúng thảo dân là người của Đô Ly thôn, do vợ của thảo dân bị bệnh nặng nên mới phải đi tới đây để tìm thảo dược về để cứu sống nàng, hoàn toàn không có ý làm phiền tới đại nhân, xin ngài minh xét"
Rõ ràng những người này căn bản không biết gì về tu luyện ma pháp nhưng trong lời nói lại ẩn chứa rất nhiều sự tôn lính vì vậy khuôn mặt Khải Lâm dịu đi một chút.
"Là ai bảo ngươi đi tới đây tìm thảo dược là cứu được vợ ngươi?"
Giọng nói lạnh lùng của Khải Lâm vang lên, điều này khiến cho đại hán kia sợ hãi.
"Bẩm, bẩm đại nhân là một thầy bói mới đến trong thôn nói rằng chỉ cần đi tới đây là sẽ có thể tìm được cách cứu được vợ của thảo dân"
Dưới ánh mắt của Khải Lâm thì người này căn bản không cần nói dối, vì vậy hắn ngay lập tức đoán ra rằng người kia hẳn là đã suy diễn được điều liên quan tới hắn, tất cả cũng bởi bì trong suốt năm ngàn trượng quanh ngọn núi này căn bản không có gốc thảo dược nào cả.
Khải Lâm vốn không còn xa lạ gì đối với thuật suy diễn này nhưng hắn lại khá có ác cảm với chuyện này, dù sao bao nhiêu chuyện nguy hiểm hắn gặp qua tất cả cũng đều liên quan đến hai từ suy diễn này.
Đám người đang quỳ phục dưới đất khi thấy Khải Lâm không nói gì thì càng trở nên khẩn trương. nhưng câu nói của Khải Lâm vang lên khiến cho những người này vui mừng.
"Đưa ta đi xem"
Khải Lâm vốn là một người không biết tới người thân, đây cũng chính là điều hắn luôn mơ ước vì vậy khi nghe những lời này trong lòng hắn trở nên máy động, hơn nữa kẻ dám tính toán trên người hắn nhất định phải giải quyết, còn nếu không giải quyết được thì với tu vi của hắn bây giờ chạy căn bản không khó.
Cứ thế Khải Lâm dưới sự dẫn đường của những người này đi tới một ngôi làng nhỏ cách núi tuyết kia hơn ba trăm dặm về hướng tây bắc, đây là một thôn làng nhỏ có hơn trăm hộ, tất cả đều là nghề nông, vì khí hậu có chút khắc nghiệt do ảnh hưởng từ phía nam dẫn tới việc thu hoạch hoa màu không có năng suất được như ý, vì vậy cuộc sống rất là khó khăn.
Nhìn thấy cuộc sống nơi đây Khải Lâm không biết lại có một cảm giác không nói nên lời, nhìn thấy những đứa trẻ nô đùa vui vẻ quên cả thời gian về nhà sau đó bị bố mẹ cầm roi đi tìm lại khiến cho trong lòng hắn nổi lên sự chua xót và đau thương.
Bước vào trong ngôi làng nhỏ này Khải Lâm được đưa đi tới một buồng nhỏ mái lá đơn sơ, đây chính là nơi vợ của người tên Lâm Nghị đang dưỡng bệnh sau khi xem xét qua Khải Lâm tiện tay kê cho những người này một đơn thuốc sau đó mới bắt đầu hỏi đến những chuyện liên quan tới thầy bói kia.
Trong một gian phòng u tĩnh tại Đô Ly thôn, một lão già đang cầm tẩu thuốc rít một hơi dài sau đó thở ra một hơi, hơi thuốc này lập tức hóa thành rộng phượng bay múa.
"haha, đám thôn dân ngu dốt này thật sự quá dễ lừa, ta chỉ tiện mồm nói vài câu mà lại có thể lừa được chúng cung phụng, nếu như sau này ta vẫn ở nơi đây có lẽ sẽ được một lũ ngu dốt này cúng bái tôn thờ, cuộc sống thế này thật là sảng khoái, khác hẳn với việc tu luyện phải luôn phải e dè trước những lão quái điên điên khùng khùng kia"
Người này vừa nói vừa tỏ ra đắc ý nhưng rất nhanh sự đắc ý này biến mất, thay vào đó là sự kh·iếp sợ.
"Thế sao?"
Tiếng nói lạnh lùng của Khải Lâm vang lên, sau đó tiếng bước chân từ từ tiến vào, thân ảnh hắn rất nhanh đã tiến tới trước mắt lão già này sau đó như cố tình ngồi xuống trông rất thản nhiên.
Lão già kia lộ ra vẻ mặt không thể tin được, mồ hôi khắp người chảy ròng ròng làm ướt hết cả y phục, hai chân người này run run sau đó quỳ xuống đất, giọng nói run rẩy vang lên.
"Cư Tô bái kiến Ma Pháp Sư đại nhân"
Người này vốn đã có kinh nghiệm lâu năm trên giới ma pháp vì vậy ngay khi cảm nhận khí tức từ người đối phương liền lập tức nhận ra thân phận và tu vi của đối phương vì vậy mới có tình cảnh này.
Khải Lâm nghe vậy thì mặt không biến sắc, ánh mắt ẩn chứa thâm thúy nhìn về phía lão già.
"Tại sao ngươi lại bảo những người kia đi tới vùng núi tuyết kia?"
Câu hỏi của Khải Lâm rất rộng, cùng với tu vi của hắn khi đứng trước một Thuật Sĩ bát chuyển thì không cần phải nói tới, chính vì vậy người kia trả lời ngay.
"Bẩm đại nhân đó toàn bộ là tiểu nhân nói bừa căn bản không ..."
"Hừm"
Lão già này chưa kịp nói hết câu thì đã bị một tiếng hừ nhẹ của Khải Lâm cùng với ánh mắt lạnh lẽo của hắn trấn áp sau đó chỉ có thể nói ra những lời trong lòng.
Dựa theo đó Khải Lâm biết được người này cũng là một người có thuật thôi diễn, mặc dù tu vi không cao nhưng cũng có thể coi là kì tài, còn về việc biết hắn ở đó là không phải, có lẽ bởi vì người này cảm nhận được nên mới nói bừa, ai lại nghĩ tới mồm kẻ này lại hôi đến như vậy.
"Đi theo ta nghe theo sự sai bảo của ta, ngươi sẽ tránh được tội c·hết"
Lời nói của Khải Lâm vang lên khiến cho lão già này run rẩy, khuôn mặt trắng bệch.
"Cả đời Cư Tô ta đâu đến mức thất đức như vậy, tại sao chỉ muốn một chút tự do mà cũng không thể có được, vận mệnh ta thật là bi thảm"
Lão già này không ngừng chửi thầm trong lòng nhưng bên ngoài lại không dám bày tỏ bất kì thái độ nào, dù sao hắn cũng biết được nếu không làm theo thì nhất định sẽ phải c·hết, mà điều này thì không ai muốn cả.
Cứ thế dưới vài lời nói lão già này bị thu phục cuối cùng chấp nhận đi theo Khải Lâm.
Ở lại trong thôn hơn một tháng, trong suốt thới gian này Khải Lâm giống như một người thầy thuốc thăm khám cho tất cả những người nơi đây một lượt, sở dĩ hắn làm việc này chính là vì cảm thấy đồng cảm với những người này ở nơi đây, cảm giác này mặc dù hắn không thể hiểu được nhưng vẫn cứ làm. Đồng thời những người nơi đây đều biết thân phận của Khải Lâm còn tôn quý hơn vị thầy thuốc kia rất nhiều vì vậy mỗi khi gặp hắn đều trở nên rất tôn kính.
Sau khi người vợ của Lâm Nghị cũng khỏi bệnh thì Khải Lâm cũng rời khỏi đây, trong suốt một tháng hắn có thể cảm nhận được sự ấm áp ở nơi đây, mọi người đều rất chất phác, mặc dù cuộc sống khó khăn nhưng chẳng có ai phải kêu ca hay muộn phiền giống như thế giới kia đầy tàn khốc ngoài kia.
Khải Lâm ra đi trong sự yên lặng hắn không muốn kinh động tới những người nơi đây, cuộc sống của những người bình thường như vậy có được một giấc ngủ yên bình thì đã là ấm áp lắm rồi.
Rời đi Đô Ly thôn cùng với Cư Tô, tính cách Khải Lâm cũng dần dần hiện ra, mục tiêu của hắn lúc này chính là trở về Vân Thành, dựa theo những gì mà hắn đã tìm hiểu được thì khoảng cách đến ngày đi tới Lạc Việt bộ lạc cũng chỉ còn chưa tới hai năm.
Mất hơn một tháng, Khải Lâm cũng trở về đến Thiên Nguyên Đại lục, cầm bản đồ trên tay Khải Lâm rất nhanh chóng tìm được phương vị của Vân thành vì vậy hắn cứ thế mà đi tới.
Bước đến Vân thành nhìn cảnh vật nơi đây đã khác so với hơn mười hai năm trước Khải Lâm không khỏi thở dài, từng kí ức khi mới lần đầu tiên đi tới đây khiến cho hắn cảm giác được một sự cô độc, người năm đó không biết hiện tại ra làm sao.
Dựa theo trí nhớ Khải Lâm lập tức bay lên chỉ hơn một nén hương sau hắn đã đi tới trước cổng thành của Vân Thành.
Nơi đây vẫn có một số người của năm đó, tuy nhiên một số người cũng đã được thay đi, ngay khi thấy Khải Lâm phi hành đi tới những người này lập tức lộ ra vẻ tôn kính, vì bất kì ai cũng biết phi hành biểu tượng cho thứ gì.
"Báo với thành chủ, cố nhân tới thăm"
Giọng nói của Khải Lâm vang lên, sau khi những người gác cổng nghe thấy vì cung kính làm lễ sau đó mới rời đi thông báo.
Chờ đợi hơn nửa ngày cuối cùng hắn cũng được đưa đến một phòng nghị sự rộng lớn, nơi đây Khải Lâm cũng đã từng đi qua, chính là năm đó hắn cùng với mấy người Tô Lão tới, phòng chính sự của Vân thành.
"Đạo hữu xin mời vào, lão phu không thể đi ra ngoài tiếp đón xin bỏ quá cho"
Một tiếng nói già nua bỗng nhiên vang lên rơi vào tai Khải Lâm, nghe vậy hắn không chút do dự mà tiến vào, với thực lực của hắn bây giờ chuyện này căn bản không cần phải lo lắng.
Bước theo con đường quen thuộc tiến vào đại điện, ánh mắt Khải Lâm chú ý tới chính là vị trí cao nhất của điện này, nơi đó có một cái ghế đá cao hơn một trượng, phía dưới chính là một lão già đang khoanh chân đả tọa, hai mắt nhắm chăt.
Dưới bước chân không chút dừng lại chỉ trong vài khoảnh khắc Khải Lâm đã đi tới cách không xa so với lão già đang ngồi trên ghế, sau đó hắn trầm ngâm trong chốc lát, thất sự trầm ngâm của Khải Lâm lão già kia cũng không nói gì, mà bộ dáng trông như chờ đợi Khải Lâm nói chuyện trước.
Thở dài một hơi, khuôn mặt Khải Lâm hiên ra vẻ mỉm cười nhìn về phía lão già kia, hai tay đặt trước ngực cung kính mở miệng.
"Khải Lâm tham kiến Nguyên Điện chủ"