Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ma Pháp Chúa Tể

Chương 87: Tìm Cách Đột Phá




Chương 87: Tìm Cách Đột Phá

Cùng với luồng khí tức kia bao phủ, rất nhanh chóng một ánh mắt hiện lên phía chân trời, ánh mắt này tỏa ra màu đỏ yêu dị ẩn chứa trong đó chính là một khí tức c·hết chóc.

Nhìn thấy tình cảnh này cả người Khải Lâm bỗng nhiên nổi hết da gà, đây không phải là lần đầu hắn nhìn thấy ánh mắt này mà trước đây tại khi hắn cũng với Vương Thi Thi đồng hành trên Mãng Hoang địa vực cũng đã từng nhìn thấy một lần.

Mặc dù trong lòng hỗn loạn nhưng Khải Lâm rất nhanh chấn tĩnh lại, trong ánh mắt hắn lúc này từng đạo khí tím với tốc độ cực nhanh đang lao về phía nhóm người kia.

Lúc này bốn Ma Pháp Sư còn sống sót đều lộ ra vẻ mặt không thể tin được lập tức lấy ra pháp bảo để né tránh, về phía Phấn Hồng nữ tử này lấy ra một đồ vật trông rất giống một cái hạt châu nhỏ bằng đầu ngón tay ra sau đó bóp nát thân hình ngay trong tức khắc hóa thành một đạo ánh sáng lui đi, đồng thời tiếng nói vang vọng lại:

"Không biết vị Chiến Sĩ đại nhân nào xuất thế, tại sao lại phải ra tay với người của Nguyên Điện như chúng ta"

Lời nói của nữ tử này đã lập tức nhắc tới Nguyên Điện, có lẽ cô ta nghĩ rằng đây sẽ là một cọng cỏ để giải cứu tình thế hiện giờ tuy nhiên cô ta đã nhầm.

Ngay khi bốn người đang chạy chốn bỗng nhiên trước mắt của cả bốn người lập tức hiện ra một bức tường không gian, từ trên đó phát ra một lực đẩy khiến cho đám người này trực tiếp vị chấn bay ra phía sau, không biết vô tình hay cố ý mà nơi họ rơi xuống chính là nơi mà những người này mới biến mất.

Cả bốn người lập tức uể oải, miệng tràn đầy máu tươi, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi, từ đầu tới cuối họ vẫn không thể biết được đối phương ruốt cuộc là ai.

"Giáo chủ Tế Hồn giáo"

Giọng nói của một người đàn ông trung niên trong đám người vang lên, khiến cho bất kì ai nơi đây đều cả kinh, nhưng cũng đúng lúc này ánh mắt trên bầu trời dần tiêu tan khí tức áp bức cũng yếu dần đi, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Ngay khi ánh mắt trên bầu trời biến mất thì cả bốn người vừa b·ị t·hương lập tức nhìn về phía Khải Lâm, sau khi nhìn thấy thương tích hắn rất nặng vì vậy sự tham lam lập tức lấn áp ý chí.

Qua tình cảnh vừa rồi những người này đều có thể nhận ra Khải Lâm cùng người này căn bản không có liên quan tới nhau, nếu không bọn họ hẳn không thể sống tới lúc này.

"Người này phải g·iết để tránh đêm dài lắm mộng"



Giọng nói của Phấn Hồng vang lên đồng thời cũng nhận được sự chấp thuận của ba người khác vì vậy những người này với tốc độ cực nhanh lao tới hướng về phía Khải Lâm.

Khải Lâm lúc này cả người đều là máu tươi trông không khác gì một huyết nhân, sự suy yếu của hắn đã hiện rõ lên trên khuôn mặt những ánh mắt hắn lại không có sự uể oải mà là một sự mong chờ.

Cùng với bốn đọa ánh sáng đang áp sát Khải Lâm biết lúc này chính là thời cơ tốt, ánh mắt hắn sau khi nhìn thấy những người này đã bước vào phạm vi hơn mười trượng thì lập tức lóe lên.

Lúc này Khải Lâm bất chấp việc lực lượng Ma Pháp Sư trong người đang tiêu tan mà cố gắng đứng dậy, Quyền Trượng trong tay lập tức bị hắn cất vào trong hạt châu, sau đó cây Trường Thương lại một lần nữa xuất hiện.

Cầm cây trường thương trên tay ánh mắt Khải Lâm dần lạnh lẽo lại, trong đầu hắn pháp quyết thi triển Xuyên Tâm Kích liên tục vận chuyển, chỉ trong nháy mắt cây trường thương đã được hắn vung cao lên.

Mũi thương chỉ trời, cùng lúc này bầu trời đang trong xanh bỗng nhiên có sự biến hóa nhất định, mây đen bao phủ, từ trên người Khải Lâm lúc này tỏa ra một luồng sát khí điên cuồng cuối cùng hóa thành một cơn phong bạo quét ngang khiến cho bốn thân ảnh kia bị cuốn bay ra xa.



Đồng thời từ cây trường thương lúc này một đạo thương ảnh dần xuất hiện ngay sau đó là đạo thứ ba đạo thứ thư cũng nhanh chóng xuất hiện theo, tuy nhiên ở đạo thương ảnh thứ nhất lúc này dường như đang dần có sự biến hóa nhưng vì sức mạnh của Khải Lâm lúc này đã cạn kiệt dẫn đến cảnh tượng này chỉ lóe lên sau đó biến mất nhưng Khải Lâm vẫn kịp nhận ra.



Cây trường thương cùng với bốn thương ảnh không ngừng trùng lặp lại với nhau khiến cho nơi Khải Lâm đang đứng trở nên mờ ảo, một luồng khí tức khủng kh·iếp từ nơi đó phát ra.

Ba Quỷ Khôi phía xa lúc này lại lao tới t·ấn c·ông theo ý niệm của Khải Lâm, điều này gần như cắt đứt mọi đường thoát thân của nhóm người này.

Khải Lâm thi triển đợt công kích trong hơn mười nhịp thở, lúc này cả người hắn đã gần như không còn sức lực, khuôn mặt tái nhợt những vẫn cố gắng thi triển công kích cuối cùng.

Bốn người Ma Pháp Sư vốn có thể sử lí được ba Quỷ Khôi nhưng đó là trong điều kiện họ có thời gian, nhưng lúc này Khải Lâm lại không cho họ cơ hội đó, Xuyên Tâm Kích lúc này mang theo khí thế không thể chỗng đỡ đã lao tới.



Ánh mắt của bốn người hiện lên sự sợ hãi tuyệt vọng, nhưng cũng ẩn chứa sự không cam lòng sau cùng là tiếng thét tuyệt vọng khi một thương ảnh xuyên qua người cuối cùng cả thân thể nổ tung biến mất vào trong trời đất.

Triển khai một kích cuối cùng lúc này lực lượng bùng phát trong cơ thể Khải Lâm đã hoàn toàn cạn kiệt, do dự bùng phát dữ dội của thân thể khi sử dụng sức mạnh tàn hồn kia khiến cho cơ thể hắn lúc này rơi vào suy yếu cực độ.

Ánh mắt hắn dần trở nên mơ màng, sự suy yếu đã gần như đạt đến đỉnh, Khải Lâm lúc này cố gắng vung tay sau đó thu lại mấy cái nhẫn trữ vật cùng ba Quỷ Khôi đã bị tàn phá nặng nề do một kích của hắn gây ra vào trong hạt châu sau đó rơi vào hôn mê sâu.

Tiểu Lâm ở phía xa lúc này máu tưới cũng đã nhiễm đỏ bộ lông của nó, tuy nhiên sức mạnh thân thể vẫn khiến nó trong rất hiên ngang và hung tợn, khi thấy tình cảnh Khải Lâm phía bên này nó lập tức chạy tới sau đó miệng ngoạm chặt Khải Lâm sau đó đưa hắn tiến về phía rừng sâu, rất nhanh biến mất hoàn toàn.

Ngay khi toàn bộ mọi chuyện nơi đây kết thúc thì ở một ngọn núi phía xa có một lão già mái tóc bạc trắng đang đứng đó nhìn về phía bên này, tuy nhiên hai chân người này run rẩy, mồ hồ chảy đầy đầu, khuôn mặt hiện ra sự sợ hãi đến tột cùng, người này chính là lão già đã yêu cầu Khải Lâm đứng lại trong Quán rượu ở Phong thành.

"Người này chắc chắn không biết tới ta, nơi đây ta đã không thể nào ở lại nửa rồi"

Trong sự sợ hãi người này tự lẩm bẩm trong lòng.

...

Năm ngày sau.

Trong một vùng đồng bằng rộng lớn có thảm có xanh biếc trải dài, ở phía xa xa nơi chân trời sẽ thấy được một ngọn núi trắng xóa do tuyết bao phủ đâm thẳng vào trời xanh.

Nơi đầy có một con hổ to lớn, trên miệng nó đang gặm lấy t·hi t·hể của một người không ngừng chạy từ trong đây mục tiêu của nó chính là hướng về ngọn núi tuyết kia.

Đây đúng là Khải Lâm và Tiểu Lâm, trước đây vì suy tính được bản thân nhất định sẽ rơi vào hôn mê vì vậy đã dùng linh niệm nói với Tiểu Lâm hướng đi sau khi hắn hôn mê.

Vùng núi tuyết này nằm ở phía nam của Thiên Nguyên Đại Lục nơi đây cách Nguyên Điện xuống phía Tây Nam khoảng hơn năm trăm dặm, là một vùng đất quanh năm bị tuyết bao phủ, vì là nơi có khí hậu khắc nghiệt vì vậy nơi đây rất ít người lui tới vì vậy trong phạm vi hơn một trăm dặm xung quanh nơi đây đều rất hoang sơ, sở dĩ Khải Lâm muốn đi tới đây chính là để hoàn thiện quá trình ngưng kết ma đan của Băng thuộc tính trên người hắn, đồng thời thử tiến thêm một bước để tiến vào Ma Pháp Sư.



Tiểu Lâm hơn ba ngày trước đã đi ra khỏi cánh rừng thuộc địa phận của Nguyên Điện, sau đó tiến vào vùng đồng bằng này, trong suốt hai ngày sau đó nó vẫn không ngừng di chuyển nhưng vì tiêu hao lực lượng quá nhiều khiến cho tốc độ của nó không nhanh, vì biết nơi của Khải Lâm muốn tới nên nó vẫn không ngừng bước đi.

"Khụ, khụ"

Một tiếng ho nhẹ bỗng nhiên vang lên, lúc này Tiểu Lâm đang bước đi bỗng nhiên dừng lại, sau đó đặt thân thể Khải Lâm xuống đất, sau khi liếm liếm vài cái trên mặt Khải Lâm thì nó cuối cùng cũng nằm gục xuống.

Khải Lâm sau một lúc mới từ từ mở mắt, trong suốt năm ngày cơ thể hắn vẫn luôn tự hấp thụ linh khí trời đất, đồng thời ý thức của hắn cũng đã hồi phục được từ một ngày trước tuy nhiên hắn lại không thể nào mở mắt ra được cho đến tận ngày hôm nay.

"Thân thể tự hấp thụ linh khí trời đất, chuyện này ruốt cuộc là như thế nào?"

Khải Lâm tự lẩm bẩm nhưng rất nhanh hắn phát hiện ra Tiểu Lâm đang nằm bên cạnh, nhìn thấy được những v·ết t·hương và những đám máu đen đã đông cứng trên người nó Khải Lâm không khỏi chưa xót.

Vì thân thể được bồi bổ trong một thời gian dài khiến cho Khải Lâm lúc này vẫn có thể hoạt động bình thường, vì vậy hắn nhanh chóng ngồi dậy sau đó xem xét lại những nhẫn trữ vật đã thu lại được, trong đó có một số ít công pháp cấp thấp, cùng một số đồ vật và một đống Ma thạch trung và sơ cấp, đồng thời trong đó cũng có một ít thảo dược còn lại là những đồ vật cá nhân của những kẻ kia.

Nhìn thấy thảo dược Khải Lâm lập vận dụng một chút Nghiệp Hỏa luyện hóa sau đó đưa cho Tiểu Lâm thân thể đang thoi thóp trên mặt đất, sau đó hắn mới nghiên cứu đến những thứ khác, cuối cùng thứ Khải Lâm để tâm chính là một tấm da thú dài và rộng đều khoảng nửa thước, sở dĩ hắn để ý tới việc này là bởi vì khi hắn sử dụng Nghiệp Hỏa để thiêu đốt những vật thừa thì vật này hiển nhiên không tổn hao gì, nhưng cho dù vậy hắn vẫn không thể nào nhìn rõ được vật này vì vậy cuối cùng cũng tạm cất đi để sau nghiên cứu lại.

Tiếp tục hành trình, lần này Khải Lâm lấy ra một cái phi xa cấp bốn, đây là vật mà hắn lấy được từ trong nhận trữ vật của nữ tử kia, cái phi xa này nhìn qua chỉ giống như một chiếc thuyền tre bình thường nhưng trong đó Khải Lâm lại có thể cảm nhận được rõ pháp thuật và ma trận đang biến hóa một cách khôn lường.

Sử dụng phi xa phi hành suốt hơn mười ngày đường cuối cùng Khải Lâm cũng đi tới được vùng núi tuyết này, vừa đi đến đây hắn lập tức được chào đón nồng nhiệt bằng một cơn bão tuyết cực lớn, bất đắc dĩ hắn phải điều khiển phi xa để lui lại cuối cùng phải đợi được thêm một ngày nữa hắn mới có thể tiến vào lại.

Do có phi xa cùng với bản thân không bị có ảnh hưởng gì với cái lạnh vì vậy Khải Lâm lúc này trực tiếp lao lên thẳng tới đỉnh núi của ngọn núi này sau đó mới hạ xuống.

Vừa đặt chân xuống đám băng tuyết lúc này Khải Lâm chợt cảm giác được một sự thoải mái, sự thoải mái này đến từ việc băng thuộc tính ma pháp trong cơ thể hắn đang không ngừng vận chuyển. Đồng thời linh khí nơi đây cũng vô cùng nồng đậm.

Cảm nhận được sự liên kết Khải Lâm ngay lúc này ngồi xuống sau đó trực tiếp bước vào trạng thái tu luyện, dưới sự hấp thụ không ngừng rất nhanh đan hải thứ hai của Khải Lâm đã dần dần có dấu hiệu ngưng kết, tuy nhiên quá trình này lại tiêu tốn hơn ba ngày thời gian mới có thể hoàn toàn ngưng kết lại cuối cùng hóa thành ma đan thứ hai trong đan điền của hắn.

Nhìn vào hai ma đan không ngừng di chuyển trong đan điền Khải Lâm không khỏi rơi vào suy tư, cho đến hơn nửa ngày sau hắn mới thở dài sau đó ánh mắt dần trở nên quyết đoán rồi từ trong hạt châu lôi ra một Quỷ Khôi nam tử, đây chính là thân thể của Hồng Sâm trước đây.

Thân thể này đã bị tàn phá không ít tuy nhiên Khải Lâm dường như không quan tâm tới việc này, mà thay vào đó là ánh mắt hắn dần dần ngưng trong sau đó Nghiệp Hỏa trong cơ thể trực tiếp bùng cháy ra.