Chương 83: Luyện Khí
Chẩn Thư đang đối mặt Khải Lâm bỗng nhiên nụ cười trên môi Chẩn Thư biến mất sau đó hắn nhanh chóng ra lệnh cho người điều khiển tọa kị đi đến gần chỗ Khải Lâm sau đó người này lập tức nhảy xuống.
Khải Lâm cũng thấy được sự thay đổi của Chẩn Thư vì vậy cũng lập tức đề cao cảnh giác, linh thức của hắn trong suốt này vẫn không ngừng tản ra vì vậy sự đề phòng này một phần chính là hướng về phía nhóm người Chẩn Thư.
"Khải ca ca, ta biết là ngươi sẽ không c·hết mà, nào nào lên đây chúng ta từ từ nói chuyện"
Chẩn Thư ngay khi đi đến gần Khải Lâm thì lập tức truyền âm cho hắn tuy nhiên lời nói bên ngoài lại khác hoàn toàn với nội dung trong lời truyền âm.
"Vị bằng hữu này, ta cảm thấy chúng ta rất có duyên, nếu bằng hữu không ngại có thể đồng hành cùng chúng ta, chúng ta sẽ từ từ uống rượu ngắm cảnh!"
Khải Lâm lập tức hiện ra khuôn mặt khó hiểu tuy nhiên vẫn dựa theo lời của Chẩn Thư mà không chút vượt qua giới hạn đáp lễ lại.
Những người đi theo Chẩn Thư thì lại không có phản ứng gì giống như họ đã quen với việc này.
Khải Lâm mặc dù cảm thấy có chút không được thoải mái, nhưng dựa vào hành động của Chẩn Thư thì Khải Lâm cũng hiện lên chút tò mò, đồng thời khi lướt qua đám người hắn cũng phát hiện ra người mạnh nhất ở đây chỉ có tu vi Ma Pháp Sư sơ cấp đỉnh vì vậy hắn cũng không quá lo lắng.
Bước lên tọa kị Khải Lâm cùng Chẩn Thư nói chuyện phiếm với nhau điều này khiến những người xung quanh khó hiểu, tuy nhiên nội dung chính họ lại truyền âm với nhau.
Qua cuộc trò chuyện này Khải Lâm biết được rất nhiều việc xảy ra suốt mười năm nay, mặc dù trong lòng rất rung động nhưng bề ngoài hắn lại không biểu thị chút cảm xúc nào ra mặt.
Qua nội dung trong lời nói của Chẩn Thư thì Khải Lâm biết được bản thân có danh tiếng không tốt nơi đây, tất cả bắt nguồn từ việc có người truyền tin rằng hắn là người của Tế Hồn giáo, hơn nữa lúc đó người của sáu thành cũng rời khỏi đó trước khi sự b·ạo đ·ộng nổ ra vì vậy sự việc hắn bị thôn phệ cũng rất ít ai biết.
Chính vì vậy mới có rất nhiều người vì căm thù với Tế Hồn giáo đã đưa hắn vào danh sách cần phải tiêu diệt.
Đồng thời qua đây Khải Lâm cũng biết rõ hơn về việc tuyển chọn người trong võ đài Nguyên Điện.
Đang nói chuyện thì Khải Lâm bỗng nhiên nhíu mày, hắn liếc mắt nhìn qua Chẩn Thư một cái, một đạo truyền âm ngay lập tức được truyền ra.
"Sao ngươi biết rõ chuyện xảy ra ngày hôm đó như vậy?"
Chẩn Thư nghe vậy thì không chút biến sắc đáp:
"Đương nhiên là những trưởng lão của Phong thành khi trở về đã kể lại rồi, mà ta cũng thuộc những người tham gia vào chuyện đó vì vậy hôm đó cũng được triệu kiến vì vậy mới biết được những chuyện này, hơn nữa lúc đó người của phong thành chính là những người cuối cùng rời khỏi nơi đó"
Khải Lâm khi nghe giải thích của Chẩn Thư thì chỉ gật đầu, nhưng trong lòng hắn lại không tin như vậy. Tất cả những thông tin này khiến Khải Lâm tạm thời gác lại ý định đi tới gặp thành chủ Vân thành.
Lúc này hắn mới phát hiện ra ngay cả những người đi cùng chẩn thư lúc này trang phục dường như cũng không phải người của Phong thành, nhưng điều này hắn cũng không nói ra.
Đang nói chuyện bỗng nhiên Khải Lâm cảm giác được không đúng ở cánh tay, đúng lúc này tiếng nói của Chẩn Thư vang lên bốn phía hướng về những người phía sau.
"Các ngươi thấy ta với vị ca ca này có hợp đôi, hợp lứa không?"
Tiếng nói này khiến Khải Lâm hốt hoảng, lúc này hai tay của Chẩn Thư đã quàng vào cánh tay hắn, đầu tựa vào vai, dáng vẻ như ỷ lại nhìn về phía những người xung quanh.
Da gà Khải Lâm lập tức nổi lên sau đó vội vàng thoát khỏi tình cảnh này, tuy nhiên hắn vẫn có thể nhìn thấy được ánh mắt cố quái của những người xung quanh điều này khiến hắn vừa tức vừa giận nhưng không biết nên phản ứng thế nào.
"khụ khụ"
Bỗng nhiên một tiếng ho nhẹ của một trong ba Ma Pháp Sư trên tọa kị vang lên, điều này khiến cho Chẩn Thư bất đắc dĩ bỏ tay ra, khuôn mặt có chút mất mát nhìn về phía Khải Lâm.
Sự không thoải mái trong lòng Khải Lâm đã đạt đỉnh điểm vì vậy, vì vậy hắn lập tức cáo từ nhóm người cuối cùng dưới sự ngốc chệ của mọi người mà lập tức nhảy xuống tọa kị trong khi nó còn chứa dừng lại.
"Tiểu ca ca, huynh nhớ phải cẩn thận nếu không ta sẽ rất lo lắng đó"
Khải Lâm căn bản không để ý tới lời nói này mà lập tức phi tốc chạy đi chỉ trong một vài nhịp thở hắn đã biến mất khỏi tầm nhìn của đám người Chẩn Thư.
Sau khi dừng lại Khải Lâm đã ở một thị trấn khác của Phong thành, nơi đây gọi là trấn Kim Liên.
Thị trấn này nhỏ hơn so với thị trấn Khải Lâm mới đi qua, tuy nhiên số lượng người nơi đây lại đông đúc hơn rất nhiều, sở dĩ Khải Lâm đi tới chỗ này là bởi vì qua thăm dò cùng với những gì ghi chép trong bản đồ thì nơi đây là trung tâm buôn bán của Phong thành, hắn đi đến đây với mục đích là tìm lấy một pháp bảo phi hành.
Mặc dù hiện tại trong người Khải Lâm không có đến mười viên ma thạch nhưng chuyện này hắn căn bản không cần quá lo lắng.
Một trong những cách tốt nhất để kiếm ma thạch một cách quang minh chính đại ở nơi đây chính là bán v·ũ k·hí pháp bảo, mà chuyện có xác xuất cao nhất lúc này chính là Luyện Khí.
Luyện Khí này chính là một phương pháp nâng cao phẩm chất v·ũ k·hí, pháp bảo. Bất kì loại v·ũ k·hí pháp bảo nào khi Luyện Khí thành công thì phẩm chất cũng sẽ tăng lên rất nhiều. Luyện khí tổng cộng có hai mươi mốt cấp, chi làm ba loại đẳng cấp, mỗi đẳng cấp gồm bảy cấp luyện khí bao gồm: Sử Thi, Bất Hủ và Tối Thượng.
Phương pháp luyện khí này thì bất kì ai khi bước vào con đường tu luyện này đều biết, tuy nhiên ở những cấp bậc thấp ít ai dám sử dụng vì nếu như luyện khí thất bại thì những v·ũ k·hí đó sẽ lập tức biến thành một đống rác không thể sử dụng được.
Nhưng Khải Lâm thì khác, trên người hắn lúc này có rất nhiều bảo vật vì vậy có thể phụ trợ đồng thời tăng xác xuất thành công cực lớn vì vậy hắn rất có tự tin về chuyện này.
Nghĩ là làm Khải Lâm sau khi quan sát xung quanh hắn quyết định đi mua một số pháp bảo không mấy đáng giá, sau hơn nửa ngày thu mua cùng cảm giác luôn bị một đống ánh mắt khinh thường nhìn vào Khải Lâm lúc này cũng mua được hơn sáu lại v·ũ k·hí khác nhau.
Ngay khi có được những thứ này Khải Lâm không chút do dự rời khỏi thị trấn này sau đó chạy thẳng lên núi, lúc này hắn cần một hang động bí mật để bắt đầu quá trình luyện khí.
Mất hơn nửa ngày tìm kiếm cuối cùng Khải Lâm cũng tìm được một hang động nằm sâu trên vách đá, mặc dù địa hình hiểm trở nhưng Khải Lâm lại khá phẩn khởi dù vì như vậy sẽ ít bị người khác chú ý và quấy rầy.
Trong động phủ lúc này, nơi đây đã được hắn dọn dẹp một chút sau đó một vài ngọn lửa liền được thắp lên.
Khải Lâm lúc này đã lấy ra chiếc Vạc đồng đồng thời Nghiệp Hỏa không ngừng thiêu đốt.
Việc đầu tiên cần làm lúc này chính là loại bỏ một vài tạp chất trong v·ũ k·hí, với Nghiệp Hỏa cùng sự điều khiển điêu luyện của Khải Lâm thì việc này không khó, vì vậy chỉ chưa đầy một giờ sau cả sáu loại v·ũ k·hí đã được loại bỏ hết tạp chất.
Tiếp sau đó chính là quá trình Luyện khí, đây chính là bước mẫu chốt để tăng lên phẩm chất của những v·ũ k·hí này, vì vậy chúng phải được luyện từ từ một cách riêng biệt mà không thể gộp lại một lần.
Khải Lâm sau một lúc tĩnh tâm đưa bản thân vào trạng thái tốt nhất thì vung tay ra, ngay lập tức một cây đao dài khoảng nửa trượng từ trước hắn bay vào trong chiếc Vạc.
Ngay khi v·ũ k·hí được đưa vào vạc thì linh hồn Khải Lâm ầm ầm khuếch tán ra, sau đó tiến thẳng vào trong cái Vạc.
Cái Vạc lúc này mới chính thức hiện ra tác dụng của nó đó chính là hấp thụ linh khí trời đất, chỉ thấy từng đạo linh khí không ngừng được hấp thụ khiến cho không gian xung quanh chiếc Vạc vặn vẹo.
Dưới linh khí dày đặc và Nghiệp Hỏa thiêu đốt rất nhanh sự biến hóa của cây đao đã xuất hiện. Quá trình này giống như việc rèn đúc của phàm nhân càng tôi luyện nhiều thì thành phẩm sẽ có chất lượng càng cao.
Thời gian một nén hương trôi qua quá trình này dưới sự thay đổi nhanh chóng lập tức hoàn thiện lần luyện khí đầu tiên, chính thức trở thành v·ũ k·hí sử thi cấp một, nhưng Khải Lâm sao có thể thỏa mãn, vì vậy hắn tiếp tục luyện khí, lần này hắn mất hơn một nén hương thời gian cuối cùng cây đao đã lên cấp hai.
Mỗi lần lên cấp Khải Lâm có thể cảm nhận rõ ràng được sự biến hóa nghiêng trời lệnh đất, sau luyện linh cây đao này đã cho Khải Lâm một cảm giác rất khác, hắn có thể cảm nhận rằng cây đao này đã sắc bén hơn trước đây rất nhiều, đồng thời trên cây đao này nếu dùng linh thức đảo qua sẽ có thể thấy được hai vệt màu xanh dương đang lượn lờ bao phủ.
Đó chính là ấn kí biểu thị phẩm chất của quá trình luyện linh.
Ngắm cây đao một lúc Khải Lâm cắn răng sau đó lại vung cây đao trở lại vào bên trong của Vạc đồng, hắn đúng là muốn luyện chế lần thứ ba.
Lần thứ ba này Khải Lâm mất hơn hơn hai canh giờ mới có thể hoàn tất, tuy nhiên lúc này thân thể hắn đã suy yếu đi, sự suy yếu này không phải là tổn thương mà đến từ linh hồn hắn đã bị tiêu hao.
Trong lần luyện khí này Khải Lâm có thể cảm nhận rất rõ ràng sự gian nan của lần thứ ba này, nếu như không có sức mạnh của Quyền Trượng Linh Hồn phụ trợ chỉ sợ là linh hồn của hắn đã không trụ được mà ảnh hưởng tới chính thân thể và tu vi.
Biết được quá trình này gian nan nên hắn quyết định dừng quá trình luyện khí này ở đây.
"Cấp ba hẳn là đã đủ để trao đổi vật phẩm, lúc này ta cũng không có khả năng luyện thêm một món cấp ba nữa vì vậy những món sau ta sẽ dừng lại ở cấp hai, nếu còn không đủ ta sẽ trở về từ từ tu luyện lại"
Khải Lâm tự lẩm bẩm sau đó hắn tiếp tục quá trình luyện khí nhưng hắn đã đánh giá thấp sự tiêu hao linh hồn khi phải luyện khí liên tục, chính vì điều này dẫn tới khi hắn luyện đến v·ũ k·hí thứ sau là một cái liềm thi vật phẩm này lập tức thất bại khi định sắp lên cấp hai, cuối cùng toàn bộ linh khí trong v·ũ k·hí này tiêu tan và hóa thành một đống sắt vụn không hơn không kém.
Suốt hơn hai ngày không ngừng luyện khí hai mắt Khải Lâm đã hiện lên tơ máu, vì vậy sau khi thất bại hắn cảm thấy rất mệt mỏi sau cùng hắn phải gọi Tiểu Lâm ra ngoài canh chừng còn hắn lúc này đã nhắm mắt ngủ th·iếp đi.
Hơn một ngày sau Khải Lâm tỉnh giậy, không chút do dự hắn bắt đầu thay đổi chút khí tức và trang phục sau đó đi xuống núi tìm đến nơi buôn bán pháp bảo.
Trước mắt Khải Lâm lúc này hiện ra bốn chữ "Khí Hội Phong Thành"