Chương 82 Biến Hóa Khó Lường
Khuôn mặt Khải Lâm hiện lên vẻ ngưng trọng chưa từng có.
Trong suốt một tháng không ngừng luyện hóa Nghiệp Hỏa trong cơ thể Khải Lâm phát hiện ra Nghiệp Hỏa trong cơ thể hắn không hoàn chỉnh, điều này khiến hắn cảm nhận được một sự nguy hiểm không nói rõ nên lời,
Nếu không phải dựa vào Nghiệp Hỏa truyền thừa có lẽ hắn còn không phát hiện ra điều này, đồng thời cũng qua sự việc này Khải Lâm đã bắt đầu có sự suy nghĩ sâu hơn về những chuyện xảy ra với hắn.
Trước đây hắn vẫn còn rất mơ hồ nhưng dần dần trải qua những chuyện trong quá khứ khiến hắn đã có phần nào suy đoán của mình.
"Nghiệp Hỏa trong người ta hình thành từ một tia tia khí tức màu tím mà sức mạnh của nhóm người Tế Hồn giáo sử dụng cũng có hình dáng và khí tức tương tự, hơn nữa bọn họ đều nằm trong việc suy diễn trên người ta, việc này hẳn có đến năm sáu phần là chính xác, nhưng ruốt cuộc trên người ta có gì mà bọn họ đang cần, tại sao lại mất nhiều công sức như vậy đối với ta?"
Những suy nghĩ này cứ không ngừng lóe lên trong đầu Khải Lâm khiến hắn không thể hiểu được, vốn dĩ ban đầu hắn tưởng đã có thể hiểu rõ mọi chuyện, nhưng lúc này hắn mới biết rằng bản thân dường như vẫn còn rất mơ hồ về tất cả.
Sau một lúc suy tư Khải Lâm như nhớ ra gì đó, bàn tay hắn cử động sau đó lóe lên một cái ngọc bội màu xanh lục, đây chính là ngọc bội mà Thành chủ Vân thành đưa cho hắn, đáng lẽ hắn nên sớm nghĩ ra điều không đúng ở đây.
"Ta với người này không quen không biết, nhưng người này lại giao cho ta tấm ngọc bội này với mục đích rõ ràng, nhưng bây giờ nghĩ lại ta mới cảm thấy không đúng, trong ba đạo suy diễn trên người ta căn bản không có liên quan đến Nguyên Điện, người này hẳn đã có suy tính từ trước, có lẽ từ người này ta có thể biết được một số việc, nhưng để đi gặp người này ta cần chuẩn bị chu toàn một chút dù sao ta cũng không biết người này có ác ý gì với ta hay không"
Có suy tính cho bước đi tiếp theo Khải Lâm lúc này mới yên tâm bước vào trạng thái tu luyện một lần nữa.
Trong đan điền hắn ma đan chứa Nghiệp Hỏa lúc này không thể sử dụng để vẽ ấn kí để đột phá Ma Pháp Sư, sở dĩ trước đây khi ở trong cái Vạc đồng Khải Lâm cảm nhận được ấn kí dần xuất hiện đó gần như chỉ là do lượng linh khí khủng kh·iếp mới tạo ra áp lực khiến cho ấn kí xuất hiện nếu như lúc đó hắn đột phá nhất định sẽ dẫn đến b·ạo đ·ộng vì thuộc tính không cần bằng từ đó bạo thể mà c·hết, vừa nghĩ đến đây Khải Lâm mới thấy khi đó bản thân hắn áp chế không đột phá là may mắn như thế nào.
Lúc này thứ Khải Lâm nghĩ đến chính là để cho băng thuộc tính ma pháp trong cơ thể đạt đến cực hạn trước, nếu như vậy dù hắn không thể đột phá Ma Pháp Sư ngay lập tức nhưng dưới sự bổ trợ của hai thuộc tính trong cơ thể nhất định chiến lực của hắn cũng sẽ tăng lên một bước lớn.
Đã nghĩ là làm, Khải Lâm lúc này lập tức lấy ra một đống nhẫn trữ vật đã thu được từ đám người trước đây, sau một lúc kiểm tra hắn không ngừng lôi ra một số lượng lớn ma thạch sơ cấp cùng với một lượng không nhỏ ma thạch trung cấp. Với khả năng hấp thụ linh khí từ trời đất Khải Lâm căn bản không cần dùng đến ma thạch nhưng hắn lúc này đang cần một số lượng linh khí không nhỏ, với số lượng hiện tại kết hợp với lượng linh khí trong cơ thể hắn hẳn là đủ để kết ma đan thành công.
Nhìn lượng ma thạch trước mắt Khải Lâm không khỏi cảm thán về sự giàu có của những người này, nhưng cảm xúc này rất nhanh biến mất.
Khải Lâm sau khi ổn định cảm xúc thì một lần nữa bước vào quá trình tu luyện, nhưng lần này hắn tu luyện lại là đan hải của băng thuộc tính ma pháp mà không có chút liên quan đến Nghiệp Hỏa.
Cũng cùng lúc này ngay tại mặt đất phía trên Khải Lâm rất đông người đang tụ tập tu luyện nơi đây sau hơn một tháng lúc này bỗng nhiên mở mắt, sau đó khuôn mặt ngưng trọng sau đó ngay lập tức cưỡng chế cắt đứt tu luyện, vì họ cảm thấy hỏa thuộc tính này đã biến mất thay vào đó là một tia hàn khí đang dần bốc lên.
Nhưng hàn khí này rất yếu sự phát tán của nó căn bản không thể so sánh với sức nóng phát tán trước đây, thông tin này lập tức truyền ra ngoài khiến cho rất nhiều người thuộc thủy và băng thuộc tính ma pháp đều bước đến, nhưng lần này họ lại không nhận được chỗ tốt gì khiến cho một số người không nhịn được mà quát tháo chửi trời. Từ đây người lui lại nơi đây đã giảm đi trông thấy sau hơn nửa tháng mọi chuyện lại quay về bình thường.
Vì có kinh nghiệm trong quá trình kết ma đan, Khải Lâm lúc này chỉ cần có lượng linh khí đầy đủ hắn liền có thể kết thêm được một ma đan nữa.
Mặc dù không biết chuyện này có nguy hiểm gì hay không nhưng theo Khải Lâm suy đoán thì hẳn là sẽ không có chuyện gì, dù sao hai thuộc tính này nếu như phát sinh chuyện thì hẳn đã xảy ra từ lúc nó tách ra.
Mất hơn hai mươi hai ngày cuối cùng quá trình áp xúc đan hải và kết xuất ma đan cũng hoàn tất, may mắn là không có gì phát sinh khi hai ma đan cùng tồn tại trong cơ thể.
Sau hơn hai tháng không ngừng tu luyện với những thu hoạch không nhỏ Khải Lâm quyết định rời khỏi nơi đây.
Phía trên mặt đất phía trên nơi Khải Lâm tu luyện bỗng nhiên có một t·iếng n·ổ lớn vang lên, t·iếng n·ổ này lập tức gây sự chú ý cho mọi người nơi đây nhưng khi có người tới đây thì họ lại không phát hiện bất kì ai.
Tại một hướng khác của Phong thành cách nơi v·ụ n·ổ phát ra hơn trăm dặm có một thanh niên đang bước đi trên đường, ánh mắt không ngừng đảo qua xung quanh cuối cùng hắn đi vào trong một quán bán đồ tạp hóa, người này chính là Khải Lâm.
Do không quen địa hình nơi đây vì vậy hắn lúc này cần đi tìm bản đồ, rất may bản đồ nơi đây không phải là thứ gì bí mật vì vậy hắn chỉ tốn có một chút ma thạch hắn đã có được bản đồ địa hình nơi đây.
Cuối cùng hắn dừng chân tại một quán rượu. Lúc này Khải Lâm đang ngồi tại một cái bàn cạnh cửa sổ tầng hai của quán rượu nghe những người trong này nói chuyện.
"Các ngươi đã nghe thấy tin gì chưa, Võ đài Nguyên điện đã sắp mở ra rồi, nghe nói lần này mở ra chính là chọn ra năm người xuất xắc nhất của cả Nguyên Điện để tiến vào bộ lạc Lạc Việt"
Lời nói này là của nam tử trung niên.
Một số người nghe thấy vậy cũng tham gia vào thảo luận cùng.
"Ta cũng nghe nói đến chuyện này, đây là một lần trọng đại trước khi c·hiến t·ranh với Tế Hồn giáo nổ ra, hẳn lúc này sẽ xuất hiện rất nhiều hắc mã, đúng là rất đáng mong chờ"
"Haha, đúng vậy, tuy nhiên những thiên kiêu của sáu thành rất nhiều chứ chưa cần nói đến phân bộ của Nguyên điện, nếu muốn trở thành hắc mã thì nhất định kẻ đó sẽ được Nguyên điện không tiếc lợi ích mà mời chào hoặc tạo quan hệ, vì họ rất có thể là những người đến từ bên ngoài Thiên Nguyên ta".
Khải Lâm nghe vậy thì có chút tò mò, đây là lần đầu tiên hắn nghe tới việc này.
Bình thường ít có ai nhắc tới Lạc Việt nhưng không ngờ những người nơi đây lại hiểu rõ chuyện này như vậy, hẳn việc này không phải diễn ra lần đầu ở nơi đây.
Hắn không chút do dự quay sang nhìn về phía một người đàn ông trung niên, người này có tu vi là thuật sĩ bát chuyển, đồng thời nơi đây cũng có một hai người đã đạt đến Pháp Sư, vì vậy Khải Lâm dễ dàng khống chế khiến cho tu vi hắn ở Thuật sí cửu chuyển đỉnh.
"Vị huynh đài kia có thể cho biết võ đài này mở ra chính xác là lúc nào và ở đâu?"
Tiếng nói của Khải Lâm vang lên, điều này khiến hầu hết những người ở đây chú ý tới trong đó có một số người dường như tỏ ra ngạc nhiên khi Khải Lâm không biết điều này.
Tuy nhiên người đàn ông mở mới mở miệng kia sau khi nhìn thấy tu vi của Khải Lâm cao hơn mình đồng thời cũng trẻ hơn mình rất nhiều thì ngạc nhiên sau đó cũng vội vàng trả lời.
"Huynh đệ tuổi còn trẻ mà đã có tu vi này thật khiến người khác ngưỡng mộ, về việc kia thì võ đài được mở ba ngày sau tại Võ đài Thiên Kiêu của Nguyên điện cách cách nơi đây về phía đông hơn ba trăm dặm"
Người đàn ông này nói rất tỉ mỉ trả lời Khải Lâm, điều này khiến cho mục đích Khải Lâm lúc này biến đổi, để có thể gặp được Nguyên Điện chủ thì cách này chính là ổn thỏa nhất.
"Tuy nhiên ta vẫn khuyên huynh đệ không nên tham gia vào chuyện này, vì vào võ đài sẽ có rất nhiều kẻ máu lạnh ra tay không thương tiếc mà tu vi của họ cũng vượt qua chúng ta rất nhiều, nếu không may mắn gặp phải những người đó rất có thể huynh đệ chỉ bỏ mạng vô ích".
Trong lòng Khải Lâm có chút sửng sốt, vì hắn không ngờ được người này lại nói như vậy, đây cũng là một cách để biểu thị thiện ý, dù với bất kì lí do gì Khải Lâm cũng cảm thấy người này khá thuận mắt.
Sau khi biết được mọi chuyện Khải Lâm ôm quyền với người kia, sau đó định bước đi, nhưng hành động tự tin của hắn khiến cho một Pháp Sư sơ cấp trong này không vừa mắt.
"Đứng lại"
Một lão già ngồi trong góc đầu đã có vài sợi tóc bạc, khuôn mặt đã hiện rõ dấu vết của năm tháng.
Khải Lâm nghe vậy thì căn bản không quan tâm mà cứ bước đi. Những người xung quanh dường như nhận ra thân phận của lão già này vì vậy đều sửng sốt nhìn về phía Khải Lâm.
Nhìn thấy Khải Lâm căn bản không chú ý tới lời nói của mình, lão già kia liền nhíu mày, một tiếng hừ nhẹ vang lên.
Cùng lúc này một vùng uy áp lao tới đè lên người Khải Lâm.
Nhưng với tu vi của Khải Lâm chuyện này căn bản không có chút nào uy h·iếp,nhưng hai mắt hắn lại lạnh đi sau đó quay người liếc qua lão già kia một cái.
"Ngươi gọi ta?"
Giọng nói lạnh lùng của Khải Lâm vang lên.
Ngay khi bị ánh mắt của Khải Lâm nhìn qua thân thể của lão già này run rẩy, khuôn mặt không có chút máu, ngay khi đối mắt với Khải Lâm hắn có thể cảm nhận rõ ràng linh hồn trong cơ thể gần như bị sụp đổ, đồng thời ma pháp trong người bị hỗn loạn lên, một chút áp lực mà lão tạo ra đã bị tiêu tan ngay lập tức.
Cả người lão già này đổ đầy mồ hôi, khuôn mặt trở nên lúng túng, chỉ qua một ánh mắt lão đã biết bản thân đụng tới nhầm người rồi vì vậy vội đứng lên sau đó khom người làm lễ.
"Đại nhân đức cao vọng trọng, là vãn bối không biết trời cao đất dày xin ngài bỏ quá cho!"
Khải Lâm lúc này vì không muốn tạo ra nhiều sự chú ý vì vậy khi lão già này biết điều hắn cũng không muốn gây lớn chuyện vì vậy hắn lập tức quay đầu bước đi.
Nhìn thấy tình cảnh quỷ dị này, một số người lúc đầu mặc dù còn những ý nghĩ khác nhưng lúc này cũng tạm thời bỏ qua mọi chuyện.
Nhưng lão già kia sau khi áp chế được sự hốt hoảng trong lòng thì khuôn mặt lập tức hiện ra vẻ nghi hoặc, sau một lúc suy tư thì người này dường như nghĩ ra điều gì đó khuôn mặt lập tức hiện vẻ ngưng trọng, một lúc sau lão già này cũng biến mất khỏi quán rượu này.
Khải Lâm ngay khi biết được đến việc tỉ thí võ đài thì hắn hiện ra vẻ hứng thú, sau một lúc suy nghĩ hắn mới lấy bản đồ ra để xem, cuối cùng xác định được võ đài kia cách nơi của hắn hơn trăm dặm, với tốc độ của hắn nếu muốn đi tới đó ít nhất cũng mất nửa tháng mới có thể đến nơi.
Đang trầm ngâm bước đi trên đường đột nhiên bước chân Khải Lâm dừng lại, bên trước hắn lúc này đang có một nhóm khoảng hai mươi người đang di chuyển trên một tọa kị là một con voi rất lớn, nhưng thứ khiến hắn chú ý chính là một thanh niên đang đứng trên đó.
Thanh niên này nhìn không lớn hơn Khải Lâm bao nhiêu, trên người mặc một bộ bạch y, trên tay còn cầm một cây quạt lông, lâu lâu lại làm ra dáng quạt quạt vài cái làm ra vẻ đạo mạo.
Thanh niên kia đúng là Chẩn Thư.
Ngay khi Khải Lâm nhìn thấy Chẩn Thư thì Chẩn Thư trên con voi kia cũng liếc mắt, lập tức ánh mắt hai người v·a c·hạm.
Chẩn Thư bỗng nhiên lộ ra một nụ cười điệu đà tuy nhiên Khải Lâm khi thấy nụ cười này lại rùng mình, da gà nổi lên toàn thân.