Chương 78: Chìm Trong Mê Mang
Trong lòng hắn máy động khi nhìn thấy hai thân ảnh trước mắt. Đó là nơi Trấn Thiên Thu và Lạc Hải đang đứng.
Một cảm giác quen thuộc khiến hắn giật mình, dù hắn đã bước vào cảnh giới Chiến Sĩ mà hai người này chỉ là Ma Pháp Sư đại thành nhưng hắn lại cảm thấy hốt hoảng khi đứng nhìn hai người này.
Khải Lâm có thể cảm nhận được cảm giác này một cách rất rõ ràng, điều này khiến hắn có chút không thoải mái so với thân phận của hắn lúc này.
Bỗng nhiên tiếng nói của Trấn Thiên Thu vang lên khi người này thấy khuôn mặt Khải Lâm có chút âm trầm:
"Đại nhân, là vãn bối chúng ta lỗ mãng, nếu đại nhân không thích chúng ta xin phép rời đi"
Vừa nói giọng của Trấn Thiên Thu cũng không ngừng run rẩy.
Nghe vậy không biết làm sao Khải Lâm lại cảm nhận được một cảm giác sảng khoái không nói nên lời. Cảm giác này lấn áp hết những thứ hắn đang suy nghĩ trong đầu.
Nhìn vào Trấn Thiên Thu bỗng nhiên kí ức trong đầu Khải Lâm lại hiện lên, năm mươi năm trước khi hắn đi tới Phong Nguyên châu này thì hai người đang đứng trước mắt chỉ mới có tu vi Pháp Sư đại thành nhưng chỉ năm mươi năm trôi qua hai người cũng đã đạt đến tu vi này, việc này khiến hắn có chút cảm thán. Năm đó hắn có tu vi Ma Pháp Sư vốn chỉ định cùng vợ mình đi tới đây tìm một nơi để sống một cuộc sống chỉ thuộc về hai người thì gặp hai tên này lúc đó đang bị một nhóm sáu người có cùng cấp bậc đuổi g·iết, hắn lúc đó vì hào khí tận trời nên tiện tay giúp đỡ.
Sau khi được cứu giúp hai người này ngỏ ý muốn đi theo hắn nhưng bị hắn cự tuyệt, thế là hai người cũng quyết định tu luyện tại đây dưới sự che trở của hắn cuối cùng trở thành một phương thế lực ở đây, nhưng hai người này lại rất trung thành với hắn.
Sống ở nơi đây Khải Lâm cũng dần dần xây dựng được danh tiếng của bản thân, hơn năm năm trước khi hắn chiến đấu với một Chiến Sĩ tên Hà Thành thì đã giành chiến thắng từ đó trở thành cường giả mạnh nhất ở nơi đây.
Nhưng suy nghĩ này lóe qua khiến Khải Lâm thở dài nhưng rất nhanh vứt bỏ chút tâm tình này đi, sau đó mới dò hỏi về chuyện của hai người. Cuối cùng hắn mới biết chỉ là chút chuyện nhỏ vì vậy liền sai hạ nhân đi giải quyết sau đó lại trở về tu luyện.
Cứ thế hắn sống trong quyền lực và danh vọng cực cao nơi đây, ở đây hắn có vợ đẹp con thơ, đồng thời có cả một gia tài cùng với quyền lực độc tôn được mọi người kính trọng.
Sau ngày Khải Lâm bế quan đó trong suốt thời gian tiếp theo những lần bế quan cùng thời gian mỗi lần bế quan cũng ít đi mà giành nhiều thời gian cho gia đình hắn cùng với thế lực hắn nơi đây.
Một tháng, hai tháng...
Một năm, hai năm,... năm năm và mười năm thấm thoát trôi qua lúc này Tiểu Tư cũng đã lớn lên trở thành một thiếu nữ, năm năm nàng đã mười lăm tuổi nhưng sự tinh quái lại không giảm đi chút nào.
Trong suốt mười năm này Khải Lâm mặc dù vui vẻ trong tình cảm của gia đình mà như quên hết mọi chuyện, nhưng chỉ có hắn biết sự mê mang đến với hắn càng nhiều, mà theo thời gian sự mê mang đó lại càng ngày càng khiến hắn nghi ngờ về nhân sinh của mình.
Cho đến một ngày vào ba năm trước, trong một lần bế quan Khải Lâm bỗng nhiên cảm giác không đúng vì vậy hắn mới cảm thấy sự mê mang của bản thân chắc chắn là có vấn đề, vì vậy hắn mới bắt đầu để ý tới những thứ này hơn.
Sau đó hắn mới bắt đầu tìm hiểu mọi chuyện, trong suốt ba năm Khải Lâm bắt đầu tìm hiểu những thông tin cứ xuất hiện trong đầu hắn nhưng những thứ như Thiên Nguyên Đại lục, Mãng Hoang địa vực hay rất nhiều người khác xuất hiện như một ý thức mới trong đầu hắn nhưng tất cả vốn đều không tồn tại.
Điều này khiến hắn càng thêm nghi ngờ, là một người đã tu luyện tới Chiến Sĩ thì không thể nào bước vào một ảo cảnh mà bản thân hoàn toàn không biết vì vậy hắn bắt đầu vận dụng tu vi bản thân để suy diễn về những thứ liên quan đến hắn nhưng chính lúc này hắn mới phát hiện ra điều không đúng.
Những suy diễn mà hắn tạo ra mặc dù rất bình thường nhưng tất cả lại dường như không tồn tại trong đầu hắn, mọi thứ đều hiện ra mơ hồ nhưng lại dường như có một sức mạnh quỷ dị khiến cho sự mơ hồ đó lập tức rõ ràng.
....
"Chàng đang nghĩ gì vậy?"
Một tiếng nói nhu hòa vang lên bên tai khiến Khải Lâm giật mình thoát khỏi mê mang, ngoảnh đầu lại thì thấy bên cạnh hắn là một bóng dáng quen thuộc.
Đây là vợ hắn Thi Thi.
Thấy vậy Khải Lâm chỉ mỉm cười nhìn về phía người phụ nữ của hắn, mặc dù thời gian đã trôi qua rất lâu nhưng nhan sắc của nàng vẫn chưa có chút gì gọi là xuống sắc, dung nhan của nàng vẫn giống với trước đây, chỉ là ánh mắt đã bắt đầu có dấu vết của năm tháng đi qua.
Bỗng nhiên Khải Lâm tựa đầu vào trong lồng ngực nàng sau đó nhắm mắt, cuối cùng hắn thốt lên một câu.
"Thi Thi, nàng nghĩ sẽ ra sao nếu như cuộc sống của chúng ta hiện tại chỉ là một giấc mộng"
Vương Thi Thi có chút không hiểu Khải Lâm đang nói gì, nhưng nếu chú ý kĩ sẽ thấy khuôn mặt nàng có sự biến đổi rất nhanh.
Thời gian cứ như thế lại trôi đi, trong thế giới ma pháp thì việc này là rất bình thường, nhưng đối với Khải Lâm thì mọi chuyện lại càng trở nên rất quỷ dị.
Hôm nay đã là một ngày của mấy chục năm sau lúc này Khải Lâm cũng đã hơn trăm tuổi, trong suốt thời gian này Khải Lâm không ngừng đột phá cho đến bây giờ hắn đã là Chiến Hoàng đỉnh chỉ cần một khoảng thời gian nữa hắn sẽ có thể bước lên Chiến Thần, uy danh của hắn ngày càng được vang xa khắp Phong Nguyên châu nhưng hắn lại không thể vui mừng nổi.
Đi cùng với tu vi của hắn chính là sự độc tôn và danh vọng vô hạn của nó.
Hơn bốn mươi năm trước sau khi tỉnh dậy hắn đã có một sự mê mang không thể lí giải từ đó bản thân hắn không ngừng tìm kiếm nguồn gốc của sự mê mang đó, từ từ mọi chuyện cũng dần dần có kết quả, nhưng hắn cần một hành động mạnh bạo để giải quyết tất cả nhưng hắn lại không nỡ.
Cho đến một ngày Khải Lâm dường như đã có quyết định vì vậy Khải Lâm liền gọi tất cả những người hắn đã từng gặp trong đời đến với Khải Gia.
Đứng trước tất cả mọi người, nhìn lại tất cả những cố nhân hắn đã gặp được trong đời đang ngồi trong đại sảnh, ở đây có vợ hắn, con gái hắn, có Trấn Thiên Thu Lạc Hải và rất nhiều người khác những người này sau bao năm vẫn không có đột phá gì nhiều người mạnh nhất lúc này chỉ có Trấn Thiên Thu là đã bước vào Chiến Sĩ.
"Tham kiến Chiến Hoàng đại nhân"
"Tham kiến Chiến Hoàng đại nhân"
...
Ngay khi bước ra đại điện âm thanh tham kiến Khải Lâm dần dần vang lên, sau đó là tiếng đồng thanh của mọi người.
Hôm này Khải Lâm mặc một bộ y phục màu đen, mái tóc dài phủ xuống sau lưng, ánh mắt hắn ẩn chứa chút t·ang t·hương nhìn về phía tất cả những người nơi đây, sau đó ánh mắt Khải Lâm dừng lại trên người Vợ và con gái hắn.
Vương Thi Thi hôm nay mặc một bộ y phục màu trắng mà nàng vẫn hay mặc, mái tóc thả xuống, khuôn mặt nàng nhìn vẫn như hai mươi tuổi nhưng cách ăn mặc của nàng lại giống như một người phụ nữ thành thục, bên cạnh là con gái hắn Tiểu Tư, nhan sắc nàng được kế thừa từ mẹ mặc dù đã không còn nhỏ nhưng sự tinh nghịch vẫn hiện lên trong đôi mắt, mặc dù nàng rất tinh quái nhưng có một thứ khiến Khải Lâm luôn đau đầu mỗi khi nhìn thấy đó là bộ dáng đáng thương của nàng cùng đôi mắt hờn dỗi.
Nhưng hôm nay ánh mắt hắn khi nhìn hai người này lại ẩn chứa một sự bi thương nồng đậm. Những người khác hắn không quá quan tâm đến nhưng đối với Vương Thi Thi nàng đã bầu bạn với hắn suốt mấy chục năm, mấy chục năm tiếp xúc khiến cho hắn cảm nhận được một sự ấm áp, hai người dù có trải qua cãi vã có lúc bất đồng ý kiến nhưng bây giờ nghĩ lại lại khiến hắn mỉm cười trong lòng, nhưng những điều đó cũng khiến hắn không thể nào mà áp chế được sự bi thương.
Thái độ của Khải Lâm lập tức bị mọi người nhận ra điều này khiến cho mọi người xung quanh trở nên nghi hoặc nhưng lại không ai dám mở lời.
Đúng lúc này thì Vương Thi Thi và Tiểu Tư định lên tiếng thì bị Khải Lâm dơ tay chặn lại.
Mọi người thấy vậy thì lập tức im bặt, sau đó bước chân của Khải Lâm tiến tới cạnh Vương Thi Thi.
Ánh mắt hắn ẩn chứa rất nhiều phức tạp, sau đó liền kéo nàng ôm vào trong lòng.
"Đứng im"
Thấy nàng sắp thoát khỏi vòng bàn tay hắn thì Khải Lâm lập tức lên tiếng.
"Nàng có còn nhớ tới câu hỏi của ta hơn bốn mươi năm trước không? - Nếu những gì hiện tại chỉ là một giấc mơ...."
Giọng nói của Khải Lâm chầm chậm vang lên, điều này khiến người phụ nữ trong lòng hắn lập tức hiện ra vẻ lo lắng, nhưng không để nàng kịp phản ứng gì thì Khải Lâm đã có hành động.
Lúc này hai mắt Khải Lâm đã hiện đầy tơ máu, sau đó hắn nhắm mắt lại, chính những hành động của hắn hắn cũng không hoàn toàn chắc chắn nhưng hắn vẫn quyết định làm.
"Nếu nó thật sự là một giấc mơ thì cũng thật tốt"
Tiếng nói của Khải Lâm lại vang lên, sau đó bàn tay hắn đang ôm lấy Vương Thi Thi bỗng nhiên dùng lực, một lực đạo mạnh mẽ phát ra từ bàn tay hắn, lúc này người phụ nữ đang được hắn vuốt vé trong lòng liền lập tức dùng một ánh mắt không thể tin được, cùng một sự thê lương nhìn hắn sau đó thân thể lập tức tan vỡ.
Tình cảnh xảy ra đột ngột khiến mọi người lập tức trở nên rung động và kh·iếp sợ.
Nhưng lúc này Khải Lâm đã đảo ảnh mắt lên Tiểu Tư đứa con của hắn, hít thở thật sâu một hơi hắn không chút do dự mà vung tay ra.
Thấy vậy Tiểu Tư đang lộ ra vẻ mặt kh·iếp sợ bỗng nhiên thét lên:
"Ngươi không phải cha ta, người là ai?"
Nghe thấy vậy Khải Lâm chỉ cười lạnh
"Điều này là ta nên hỏi các ngươi mới đúng?"
Sau đó Khải Lâm không chút do dự vung ra một chưởng tiến về phía Tiểu Tư, mọi tâm tình của hắn đã hoàn toàn biến mất từ cái nhắm mắt của hắn, lúc này trên người Khải Lâm chỉ hiện ra sát khí và vẻ lạnh lùng vô hạn.
"ầm"
Dưới một chiêu của hắn thân thể Tiểu Tư lập tức tan vỡ máu thịt nhầy nhụa sau đó tiêu tan đi.
Không mất nhiều thời gian, với tu vi của Khải Lâm lúc này chỉ một cái phất tay là toàn bộ mọi người sẽ hoàn toàn tiêu tan, nhưng hắn không làm như vậy mà ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn về tất cả mọi người sau đó mở miệng.
"Các ngươi không có thật, tất cả cút hết cho ta"
Dưới tiếng nói của hắn tất cả những người này khi nghe thấy vậy thì khuôn mặt lập tức vặn vẹo, sau đó biến mất.
Nhìn thấy tình cảnh này Khải Lâm mặc dù không có biểu hiện gì nhưng trong lòng lại thở vào ra một hơi, lúc này những kích động tâm tình của hắn mới lại một lần hiện ra.
Trước đây hắn đã có suy đoán rằng nơi đây là một không gian như ảo thuật nhưng có cao minh hơn ảo thuật rất nhiều chỉ có vậy mới có thể tồn tại lâu như vậy.
Sở dĩ Khải Lâm đoán ra chính là bởi vì tu vi và cảm ngộ sức mạnh của hắn, mọi thứ dường như diễn ra quá nhanh chóng, nhanh chóng một cách không bình thường, hơn nữa mỗi lần hắn đang suy tư thì nhất định sẽ có một yếu tố bất ngờ lập tức ngăn chặn dòng suy nghĩ của hắn, ban đầu hắn vốn không để ý tới chuyện này nhưng sau rất nhiều lần như vậy bản thân Khải Lâm cũng dần dần có phát hiện. Đồng thời Khải Lâm cũng phát hiện ra rằng những kí ức trong đầu hắn rất mơ hồ điều này không thể diễn ra với một người tu luyện mới hơn trăm năm như hắn.
Còn tại sao cho đến bây giờ hắn mới hành động thì chính là vì trước đây hắn không chắc chắn với phán đoán của bản thân, nếu không phải vì đã trải qua rất nhiều ảo thuật thì có lẽ cho đến bây giờ Khải Lâm đã tin tất cả là thật.
Đây chính là một loại thuật pháp đánh vào nơi mềm yếu nhất của một con người mà tạo ra, đó chính là dục vọng, mà thứ Khải Lâm ao ước nhất chính là sức mạnh vì vậy suốt quá trình này thứ hắn trải qua chính là sức mạnh không ngừng tăng tiến và danh vọng cực cao được mọi người tôn sùng. Nếu
"haizzz"
Thở dài một hơi Khải Lâm lúc này mới bước ra khỏi cửa nhìn lên bầu trời xanh.
Hắn nhắm mắt lại, lập tức từ trên người bắt đầu xuất hiện Nghiệp Hỏa thiêu đốt
"Lừa dối ta suốt hơn năm mươi năm, ngươi cũng đến lúc nên biến mất rồi"
Lời nói âm trầm và sự điên cuồng của Khải Lâm lập tức bùng phát sau đó hắn vận dụng toàn bộ lực lượng khiến Nghiệp Hỏa không ngừng lan rộng ra.
Lúc này tạo một không gian màu đỏ, xung quanh đều bị Nghiệp Hỏa thiêu đốt, thân ảnh Khải Lâm đang ngồi ở đó phía xa xa là một người đàn ông trung niên đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Người kia đúng là Sơn Thánh nhưng thân hình lúc này của hắn đã mờ đi rất nhiều, sự ảm đạm hiện rõ khi ánh mắt người đàn ông này nhìn về phía Khải Lâm.
Nhưng ngay lúc này sự ảm đạm lập tức biến mất thay vào đó là sự vui mừng.
Tại nơi Khải Lâm đang đứng lúc này bỗng nhiên Nghiệp Hỏa bùng cháy sau đó hòa với Nghiệp Hỏa trong không gian xung quanh.
Từ từ ánh mắt Khải Lâm mở ra, ánh mắt hắn có chút mờ đục và mê mang nhưng rất nhanh biến mất.
Mồ hôi lạnh từ trên người hắn không ngừng tuôn ra nhưng ngay sau khi tiếp xúc với Nghiệp Hỏa thì xèo xèo mà bốc hơi hết.
"Ngươi thành công rồi"
Tiếng nói của Sơn Thánh vang lên khiến Khải Lâm giật mình vội vàng quay đầu lại nhìn.
"Đại nhân, vãn bối đã nhắm mắt bao lâu rồi"
Khải Lâm mở miệng hỏi nhưng lập tức hai mắt trợn to khi nghe câu trả lời:
"Mười năm"