Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ma Pháp Chúa Tể

Chương 77: Chuyển Biến




Chương 77: Chuyển Biến

Vương Thi Thi sau khi chứng kiến mọi chuyện thì lúc này nàng mới mở miệng.

"Ta rất vinh dự khi được các vị ưu ái, nhưng hiện tại ta cũng chỉ là khách của Lạc Thành, như vậy sao dám làm phiền tới các bị"

Lời nói nhẹ nhàng nhưng hàm ý trong đó đả biểu đạt hết tất cả, tuy nhiên những người này vẫn cứ cố chấp.

Thấy vậy Vương Thi Thi đã không cho họ cơ hội.

"Các vị đại nhân có chuyện cần giải quyết, người ngoài như chúng ta xin phép được cáo lui trước"

Nói xong nàng lập tức thi lễ sau đó bước đi, đầu không ngoảnh lại cuối cùng biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Lúc này mấy lão già của ba nhà mới nhìn về phía Lạc Hải với ý vị sâu xa mà người ngoài không thể hiểu được. Chuyện chính của những người này cho tới bây giờ mới bắt đầu.

....

Về phía Khải Lâm.

Lúc này hắn vẫn đang đắm chìm trong tu luyện, thời gian trong lúc này vẫn vô tình đi qua, thoáng chốc hơn bốn tháng nữa đã đi qua.

Vào một ngày của bốn tháng sau một sức mạnh khiến cho không gian khắp nơi đây trấn động.

Việc này ngay lập tức gây ra sự chú ý với Sơn Thánh, lúc này Sơn thánh đang ngồi đó bỗng nhiên gật đầu tán thưởng.

"Không tệ, không tệ"

"Chỉ trong mười sáu tháng mà người này đã có thể liên tiếp đột phá hai đẳng cấp đúng là rất được"

Lời nhận xét này chỉ là nói cho chính mình nghe chứ Khải Lâm không nghe được, nhưng qua đây cũng có thể thấy được sự đánh giá này là rất cao.

Trong đan điền Khải Lâm lúc này đan hải lúc này đã hoàn toàn ngưng tụ trở thành một viên Ma đan to bằng đầu ngón tay, đồng thời ngay khi quá trình này hoàn thành hắn lập tức cảm nhận được có một bức tường vô hình ngăn chặn tu vi của hắn, nhưng hiện tại hắn lại không thể phá vỡ nó.

Khải Lâm biết rằng khi bản thân có thể phá vỡ được bức tường vô hình này thì hắn sẽ chính thức bước vào cảnh giới Ma Pháp Sư, bước tới cảnh giới này hắn mới chính thức bước đi trên con đường cường giả của thế giới Ma Pháp này.

Ngắm nhìn vào viên ma đan vừa hình thành trong lòng Khải Lâm nổi lên rất nhiều suy tư, hắn có thể tiếp tục tu luyện để bước vào cảnh giới Ma Pháp Sư, nhưng thứ hắn muốn bây giờ không phải là tiếp tục đột phá mà là củng cố tu vi, nhưng nếu làm như vậy có thể thời gian hắn phải ở đây sẽ còn rất rất lâu nữa điều này khiến Khải Lâm rơi vào trầm mặc.

Mở mắt ra, Khải Lâm nhìn về phía Sơn Thánh, người đàn ông này suốt mười sáu tháng qua vẫn ngồi ở đó không nhúc nhích, bên cạnh người này chính là Tiểu Lâm đang trong một trạng thái rất quỷ dị.

Sơn Thánh đã sống qua không biết năm tháng vì vậy ngay khi nhìn vào Khải Lâm người này lập tức nhìn ra suy nghĩ của Khải Lâm trong lòng chỉ có thể thở dài.

"Có lẽ ta đã quá vội vàng, nhưng chuyện này giao cho một người trẻ tuổi như vậy cũng thật làm khó hắn chỉ tiếc là thời gian của ta đã không còn nhiều nữa, không biết liệu người này có phải là người mà ta đang đợi hay không?'

Sơn Thánh tự lẩm bẩm, dường như người này đang có ý đồ gì đó.

Sau đó người này chỉ tay hướng về phía Khải Lâm, điều này khiến Khải Lâm nhíu mày khuôn mặt lộ ra vẻ cảnh giác.

Ngay lúc này trước mắt Khải Lâm xuất hiện một thân ảnh giống y hệt với hắn, ngay khi xuất hiện thân ảnh Khải Lâm này lập tức lao tới t·ấn c·ông Khải Lâm.



Khải Lâm lúc đầu vì ngạc nhiên mà có chút phản ứng không kịp nhưng sau đó ánh mắt hắn liền lộ ra chiến ý. Hắn biết lúc này chính là Sơn Thánh đang cho hắn một cơ hội để tự kiểm nghiệm thực lực bản thân, việc này không có gì tổn hại đến hắn vì vậy hắn không có lí do gì mà từ chối.

Sau đó hắn lao vào chiến đấu, trận chiến này diễn ra hơn một ngày, cho tới lúc này Khải Lâm đã mệt lả người, nhưng hắn lại cảm thấy rất phấn khích, bước vào Pháp Sư đại thành từng chiêu thức mà hắn thi triển lúc này đã có uy lực lớn hơn trước đây không biết bao nhiêu lần, đồng thời việc khiến hắn cảm nhận rõ nhất chính là những pháp thuật này đã có dấu hiệu ngưng thực và khả năng điều khiển v·ũ k·hí của hắn cũng được tăng lên việc này chính là đến từ linh hồn lớn mạnh của hắn.

Khải Lâm sau một lúc kích động thì mới nhớ đến bên cạnh hắn còn có một người vì vậy liền vôi vàng quay đầu bái tạ.

"Đại nhân, cảm ơn ngài"

Lời nói ngắn gọn nhưng đủ biểu thị hết sự cảm kích trong lòng Khải Lâm.

Sơn thánh nghe vậy thì gật đầu, bỗng nhiên người này lại mở miệng.

"Khải Lâm đến đây, ta có chút chuyện muốn nói với ngươi"

Khải Lâm nghe vậy thì không chút do dự mà đi tới gần, ở khoảng cách gần này hắn có thể cảm nhận được một sự ảm đạm cô liêu trên người vị thánh này.

"Ngươi chắc hẳn đã nhìn thấy hình dáng của cái Vạc này?"

Khải Lâm nghe vậy thì gật đầu một cách khó hiểu.



"Cái vạc này khi mới được tạo ra thì mang theo cái tên Vạc Linh, vốn nó có tên như vậy chính là vì mục đích của nó khi được tạo ra, mục đích đó là để ngưng tụ linh khí của trời đất nhưng vào rất nhiều năm sau đó cả dân tộc tạo ra chiếc vạc này bị ngoại tộc xâm chiếm, nhưng ý chí của dân tộc đó đâu dễ bị khuất phục như vậy, họ không ngừng đứng lên chiến đấu từng trận chiến nổ ra khắp nơi, n·gười c·hết vô số thất bại cũng liên tiếp. linh hồn của những người nằm xuống lại không thể tiêu tan đối với ngoại tộc vì vậy linh hồn họ đã được những người đứng đầu dân tộc đó thu lại sau đó được lưu giữ trong chiếc Vạc này."

Nói đến đây Sơn Thánh dừng lại một chút sau đó mới tiếp tục mở miệng.

" Do nó có khả năng ngưng tụ linh khí cực mạnh nên trải qua hơn cả ngàn năm những linh hồn đó không ngừng được bồi dưỡng và lớn mạnh, nhưng vì những linh hồn này có oán khí quá nặng dẫn đến trong quá trình bồi dưỡng tâm tình chúng dần thay đổi, sự thay đổi này được gọi là Quỷ biến, từ đó họ rơi vào điên cuồng, những người đứng đầu dân tộc đó sau cả ngàn năm thì cảm thấy việc này không tốt, nếu để những linh hồn này phát tán ra ngoài nhất định sẽ khiến thế gian rơi vào lầm than vì vậy họ đã thu nhập những thân thể máu thịt của ngoại tộc đ·ã c·hết sau đó sử dụng phương thức do họ tự sáng tạo ra bắt đầu dung nhập với những Quỷ hồn phía trong, sau nhiều lần thất bại cuối cùng họ cũng có thể hoàn tất được quá trình này, mà vật được tạo ra từ đó được gọi là Quỷ Khôi, nó sau đó được dân tộc đó điểu khiển trở thành một phần chiến lực của dân tộc đó chiến với ngoại tộc. Thế hệ sau này vẫn dựa vào tác dụng này mà sử dụng nó để đối chiến với ngoại tộc qua vô số năm tháng, từ đó nó được gọi với cái tên Vạc Luyện Quỷ hay Vạc Luyện Ngục."

Khải Lâm sau khi nghe tất cả những thứ này không khỏi sửng sốt, nội dung trong đó bao chứa rất nhiều thứ khiến Khải Lâm lúc này có chút không tiêu hóa kịp.

Nhưng lúc này tiếng nói của Sơn thánh lại vang lên bên tai hắn:

"Do tính chất của nó rất đặc biệt vì vậy từ xưa đến nay chỉ có người có đạo tâm kiên định mới được phép sử dụng nó vì vậy người muốn thu phục nó nhất định phải có một ý chí không khuất phục trước tất cả nếu không nhất định sẽ bị khí tức trong nó tha hóa từ đó hóa thành quỷ khôi, ngươi có muốn thử không?"

Khải Lâm nghe vậy thì lại một lần nữa mở to mắt, hắn sao không hiểu ý của Sơn Thánh nhưng chuyện này thực sự cũng quá đột ngột, nhưng nghĩ đến những tác dụng to lớn của cái Vạc này Khải Lâm liền gật đầu.

Thấy Khải Lâm quyết định nhanh như vậy Sơn Thánh cũng có chút ngoài ý muốn nhưng rồi hắn lại mỉm cười.

Sau đó không chút do dự từ mi tâm Sơn Thánh lóe lên một tia sáng sau đó bay tới dung nhập vào trong mi tâm của Khải Lâm.

"Đây là phương thức để ngươi có thể liên kết với Vạc đồng, sau đí ngươi sẽ bước vào quá trình kiểm tra này"

Khải Lâm nghe vậy thì không thở dài một hơi sau đó nhắm mắt lại, bắt đầu quá trình liên kết với Vạc đồng này.

Quá trình này diễn ra hơn một ngày, trong suốt quá trình này Nghiệp Hỏa xung quanh người hắn không ngừng thiêu đốt, đây chính là cách để liên kết với cái Vạc.



Ngay khi liên kết thành công trong đầu Khải Lâm lập tức ầm ầm nổ vang sau đó hắn thấy hai mắt mờ đi, trong đầu hắn kí ức dần dần bị một tầng sương mù bao phủ điều này khiến hắn biến sắc, nhưng không để hắn kịp làm gì thì toàn bộ hắn lập tức cảm nhận được bản thân đã bước vào một trạng thái rất quỷ dị.



Lúc này Khải Lâm bỗng nhiên cảm thấy buồn ngủ, ý thức của hắn lúc này như đang dần dần bị thay thế, không chỉ thế mà cả toàn bộ tu vi trên người Khải Lâm cũng bỗng chốc tiêu tan sự tiêu tan này diễn ra với tốc độ cực nhanh.

"A..."



Tiếng hét của hắn vang lên, nhưng rất nhanh biến mất.

....



Một vùng sương mù bao phủ, lúc này tại một đình viện rộng lớn nơi đây người ở đông đúc bỗng nhiên có một t·iếng n·ổ lớn vang lên, t·iếng n·ổ lớn vang lên.

Vụ nổ này xuất phát từ một căn phòng nằm ở trung tâm của đình viện, sự việc lập tức khiến tất cả mọi người chú ý.

"đó là hướng phòng của Khải Lâm tộc trưởng, không lẽ ngài ấy lại đột phá"

Tiếng nói xôn xao của mọi người lập tức vang lên, rất nhiều người lập tức phi hành tới nơi đây ngay khi dừng lại ở đình viện tất cả đều hướng về phía căn phòng đó vái một cái.

"Chúc mừng tộc trưởng lại có đột phá"

Trong căn phòng lúc này một thanh niên bộ dáng khoảng hai mươi tuổi, dáng vẻ bình thản nhan sắc tầm thường trên người mặc một bộ y phục màu trắng trống có vẻ giống với nho sinh thời xưa đang khoanh chân đả tọa bỗng nhiên mở mắt ra.

Trong lúc mở mắt ra, một sự mê mang lập tức hiện lên nhưng biến mất rất nhanh, dường như chính cả thanh niên kia cũng không phát hiện ra chuyện này.



Ngay khi mở mắt ra, thanh niên này lập tức cảm nhận được sức mạnh khổng lồ đang chảy trong cơ thể, lúc này không nhịn được mà cười thật to.

"Haha...hahaha"



Tiếng cười và sự kích động của người này khiến cho trời đất giống như bị dung hòa vào, lập tức cả vùng trời này có sự biến hóa, khắp nơi hào quang không ngừng lưu chuyển.

Nhưng tiếng cười này lập tức im bặt lại khi người thanh niên này cảm giác có chút không đúng nhưng không đúng chỗ nào thì hắn không biết.

Người này chính là Khải Lâm, tộc trưởng của Khải gia.

Đúng lúc này tiếng gọi non nớt của một cô bé vang lên, cắt đứt mọi suy nghĩ của Khải Lâm.

"Pa pa, pa pa"

Nghe thấy tiếng gọi này Khải Lâm lập tức mỉm cười sau đó vung tay ra cánh cửa lập tức mở ra, từ phía bên ngoài một cô bé gái khoảng bốn tuổi đôi mắt lanh lợi đang chạy nhanh vào, sau khi nhìn thấy Khải Lâm thì khuôn mặt lập tức mếu máo sau đó vội chạy tới nhào vào lòng hắn.



"Papa xấu xa, người nói chỉ tu luyện một chút nhưng cuối cùng lại hơn một năm không ra ngoài"

Tiếng nói của cô bé vang lên khiến cho Khải Lâm có chút xấu hổ, sau đó vội xoa đầu con bé.



"Tiểu Tư ngoan, là papa không tốt, nói đi con muốn gì để papa lấy cho con"

Cô bé nghe vậy nhưng khuôn mặt con bé vẫn tỏ vẻ giận dối sau đó bĩu môi, nhưng đúng lúc này tiếng nói dịu dàng quen thuộc bỗng vang lên.

"Tiểu Tư, cha con mới bế quan xong, nên để người nghỉ ngơi trước"



Bước vào cửa là một nữ tử nhan sắc mĩ miều, mắt ngọc mày ngài ánh mắt khi bước vào đều chú ý nhìn nhìn vào thanh niên đang ôm cô bé trên môi nở một nụ cười rất tươi, sau đó từ từ bước tới.

Thấy vậy Khải Lâm cũng mỉm cười sau đó ôm Tiểu Tư đứng dậy.

"Thi Thi một năm qua vất vả cho nàng rồi"



Nói xong hắn dang tay ôm lấy nữ tử kia vào lòng, sau đó như mê như say hít thở hương thơm từ mái tóc nàng mặc cho cô bé trong vòng tay hắn đang bĩu môi tỏ ý không vui.

Sau một lúc cô bé cựa quậy sau đó thoát khỏi vòng tay hắn rồi chạy ra ngoài cửa bước ra ngoài sau đó quay người lại, hai tay chống hông.

"Papa xấu, mama cũng xấu "

Nói xong con bé còn không quên làm mặt quỷ sau đó lè lưỡi ra như chêu chọc sau đó mới chạy đi.

Thấy vậy Khải Lâm vung tay ra đóng cửa lại sau đó ôm eo nàng sau đó ngồi lên ghế, nhìn nữ tử trước mắt sau hơn một năm không gặp khiến hắn cảm thấy rất nhớ nhung và một chút áy náy.

Nàng vốn là Vương Thi Thi con gái của Vương Gia ở Hoàng thành Trung Châu, vốn là một thiên kiêu của Vương Gia nhưng năm đó lại lựa chọn hắn một thiếu gia của một gia tộc nhỏ ở Nam châu, cách xa vạn dặm.

Khải gia vốn là một gia tộc nhỏ đến thời của Khải Lâm thì may mắn có thể bước vào con đường tu luyện Ma Pháp vì vậy trăm năm trước cũng có tiếng nói nhất định, đồng thời danh tiếng của Khải Lâm năm đó cũng vang danh một cõi, chỉ dùng chưa đến trăm năm đã bước vào cảnh giới Ma Pháp Sư trở thành thế lực một phương của Nam châu sau đó hắn và nàng may mắn gặp nhau, trải qua nhiều lần tiếp xúc hai người nảy sinh tình cảm cuối cùng đến với nhau.

Gia tộc nàng rất lớn, lớn hơn Khải gia rất nhiều vì vậy quá trình này gặp không ít khó khăn, nhưng cuối cùng hai người vẫn có thể đến với nhau, đồng thời nàng còn vứt bỏ thân phận tôn quý của bản thân để về bên hắn còn sinh cho hắn một tiểu bảo bối mũm mĩm đáng yêu nhưng hắn lại suốt này bế quan khiến nàng phải tự lo hết những công việc trong tộc.

Thấy được tâm trạng của Khải Lâm nàng xà vội xà vào trong lòng hắn sau đó hai người trải qua một chút thời gian tâm sự riêng, hơn hai giờ sau từ phía ngoài bỗng nhiên có một đạo ánh sáng lao tới.

Một người đàn ông xuất hiện sau đó cúi đầu vái một cái hướng về phía phòng Khải Lâm, mặc cho lúc này trong phòng đang có những tiếng động lạ phát ra.

"Tộc Trưởng, Trấn Thiên Thu của Tế Hồn bang và Lạc Hải của Lạc Việt tới bái phỏng"

Khải Lâm phía bên trong ban đầu vốn không để ý thì ngay lúc nghe được hai cái tên này lập tức hai mắt nhíu lại, một cảm giác rất lạ khiến hắn không hiểu bỗng nhiên xuất hiện.

Cảm giác không đúng ngày càng mãnh liệt khiến hắn bỏ qua cảm giác của bản thân và nữ nhân đang run rẩy trong lòng vội vàng bật dậy, điều này khiến Vương Thi Thi liền hiện ra vẻ không vui.

"Thi Thi ta còn chút chuyện cần phải giải quyết, để nàng phải chịu thiệt thòi rồi, ta sẽ bù lại sau"



Ngay khi cảm giác không đúng xuất hiện không biết làm sao Khải Lâm lại cảm thấy những lời bản thân nói có chút kì quái sau đó thân hình hắn biến mất khỏi phòng khi xuất hiện đã ở sảnh chờ của Khải Gia.

Cảnh tượng trước mắt khiến hắn lập tức nhảy dựng trong lòng.