Chương 70: Vạc Đồng Đen
Thân hình Khải Lâm vừa, ngay khi đạo ánh sáng màu tím xuất hiện, một âm thanh bỗng nhiên vang lên bên tai hắn.
"Chính là lúc này".
Đây chính là tiếng nói của Lạc Hải.
Cũng cùng lúc này bên phía Vương Thi Thi thân hình một Ma Pháp Sư của Vũ thành cũng xuất hiện sau đó kéo nàng đi. tránh thoát khỏi Dạ Xoa.
Bước chân của Khải Lâm bỗng khựng lại, hàm răng cắn chặt môi như phải đưa ra quyết định nào đó.
"Người có ơn với ta tất phải báo"
Nói thầm trong lòng, sau đó hành động của hắn không chút dừng lại.
Lúc này hắn đang đứng trên môt vách đá, ma pháp trong người hắn không ngừng vận chuyển lúc này mái tóc cùng y phục hắn không ngừng tung bay.
"Nghiệp Hỏa xuất"
Tiếng nói của Khải Lâm bỗng nhiên vang lên, ngay lập tức tạo sự chú ý của mọi người.
Lúc này từ trên người hắn, một luồng khí tức lập tức nóng bỏng xuất hiện theo sau đó chính là một ngọn lửa màu tím đen, đang không ngừng bốc lên xung quanh người hắn.
Ngay lúc Nghiệp Hỏa vừa bốc lên, Khải Lâm vốn định điều khiển chúng tuy nhiên mọi chuyện lập tức thoát khỏi sư khống chế của hắn.
Tại nơi mà ngọn sáng thứ bảy này xuất hiện có thêm một vùng vặn vẹo, từ trong nơi vặn vẹo đó Khải Lâm có thể cảm nhận được một sự kêu gọi, sự kêu gọi này như xuyên thấu tâm can tiếng thẳng tới linh hồn điều này khiến thân thể hắn run lên.
Nhưng cảm giác này vừa xuất hiện Khải Lâm liền lạnh cả người khi hắn bỗng nhiên cảm nhận được một cảm giác sinh tử, cảm giác này giống như trước khi hắn tiến vào đây, nhưng lần này nó lại càng trở nên mãnh liệt.
Lúc này Nghiệp Hỏa trong người hắn bỗng nhiên như bị dẫn dắt điên cuồng mà lao tới sau đó tiến sâu vào vùng vặn vẹo kia.
Một khí tức điên cuồng như muốn tuyệt diệt tất cả bỗng nhiên xảy ra ngay lúc này, mọi người xung quanh lập tức biết việc này do Khải Lâm gây nên.
"Khải Lâm ngươi điên rồi, dù muốn c·hết cũng không nên kéo theo bọn ta theo"
"Ngươi đúng là tên điên"
Tiếng nói của những Pháp Sư bị hắn nắm giữ linh hồn lúc này cũng cảm giác được cảm giác sinh tử mãnh liệt vì vậy quát lớn lên, những người này dù sao cũng còn rất trẻ vì vậy khi đứng trước cảm giác sinh tử thì cũng khó mà giữ được bình tĩnh.
Trấn Thiên Thu cùng Dạ Xoa khi thấy cảnh này hai mắt ngay lập tức sáng lên, sau đó Trấn Thiên Thu bỗng nhiên có hành động quỷ dị.
Bàn tay người này bỗng nhiên vung ra, ngay lập tức một ngọc bội bỗng nhiên lóe sáng xuất hiện trên bàn tay hắn.
Trên khóe miệng Trấn Thiên Thu lúc này bỗng nhiên lẩm bẩm thứ gì đó.
Ngay lập tức ngọc bội kia lóe sáng, một đào hào quang bỗng nhiên xuất hiện, đạo hào quang đó ngay khi xuất hiện thì bắt đầu lan rộng ra cuối cùng bao phủ khắp trên bình đài bên phía Trấn Thiên Thu.
Những người khác liền nhíu mày sau đó những người này đều tỏ ra cảnh giác ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía đó.
Nhóm người Lạc Việt lúc này cũng hiện rõ sự ngưng trọng trong khuôn mặt, sau đó bốn Ma Pháp Sư lao tới bao quanh Khải Lâm như muốn bảo vệ hắn.
Lạc Hải khi này bỗng nhiên truyền âm cho Lạc Nguyên như căn dặn điều gì đó.
Lạc Nguyên sau khi nghe truyền âm liền không chút do dự mà kết pháp quyết sau đó một ma trận cấp hai với hơn tám trận kì được hắn tạo ra, ngay khi ma trận thành hình Lạc Nguyên cắn đầu lưỡi một giọt máu tươi lập tức được hắn phun lên ma trận này sau cùng hắn ném ra ma trận này liền bay về tay Lạc Hải.
Ngay khi mọi chuyện kết thúc Lạc Nguyên bỗng lấy từ nạp giới ra một ngọc bội màu lam tuy nhiên trên đó có ẩn chứa một tia khí tức không gian, thân hình hắn liền chuyển động sau đó đi tới bên cạnh Vương Thi Thi đang rung động nhìn mọi chuyện mà chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lạc Nguyên xuất hiện khiến nàng giật mình, tuy nhiên âm thanh Khải Lâm lập tức vang lên bên tai:
"Đi đi, theo hắn cô sẽ có thể đạt được mục đích khi tới đây"
Vương Thi Thi rung động mạnh khi nghe những lời này tuy nhiên nàng cũng rất nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện, ánh mắt phức tạp, bộ dáng nàng đang định nói thứ gì đó thì lúc này Lạc Nguyên bỗng nhiên nắm chặt cánh tay nàng, sau đó bóp nát ngọc giản, một vòng xoáy không gian liền xuất hiện hút hai người vào trong, thân hình hai người ngay lập tức lóe sáng sau đó biến mất, cùng lúc này Lý Giai Kỳ đang phía bên dưới tầng thứ hai thân hình cũng quỷ dị biến mất.
Sự việc này không chỉ xuất hiện một lần mà hầu như ở tất cả các bình đài đều có cảnh tượng này. Các Ma Pháp Sư tới đây tất cả cũng chỉ có một mục đích duy nhất vì vậy lúc này những Pháp Sư cũng bị họ truyền tống ra ngoài.
Những chuyện này nói thì dài nhưng thực chất chỉ xảy ra trong chốc lát.
Lúc này tại bình đài của Tế Hồn Giáo, đạo ánh sáng bị Trấn Thiên Thu lấy ra lúc này bỗng nhiên thu nhỏ lại, từ trong đó thân ảnh một nữ tử bỗng nhiên xuất hiện.
Nữ tử này nhìn khoảng hai mươi tuổi, trên người mặc một bộ bộ y phục màu trắng, khuôn mặt vài phần tái nhợt, ngay khi xuất hiện ánh mắt nàng không ngừng đảo qua những người xung quanh, ánh mắt có chút mê mang nhưng rất nhanh khuôn mặt nàng lập tức hiện ra vẻ ngưng trọng sau đó như muốn nói thứ gì đó nhưng bị Trấn Thiên Thu áp chế lại.
Nữ tử này chính là Phi Cô, người mà Khải Lâm trước đây đã không ngừng suy đoán về thân phận của nàng tuy nhiên vẫn không có đáp án.
"Phi Cô đang ở trong tay chúng ta, nếu không muốn nàng c·hết thì Nguyên Điện các người nên biết đường phối hợp".
Tiếng nói của Trấn Thiên Thu vang lên khiến cho những Ma Pháp Sư của sáu thành đang định bước ra lập tức trầm mặc.
Thân phận của nàng là không thể nói rõ, nếu như hôm nay nàng có bất kì mệnh hệ gì e rằng bọn họ cũng sẽ không thoải mái gì, nhưng mệnh lệnh đưa ra từ Điện chủ lại khiến bọn họ đau đầu.
Trước khi đi tới đây tất cả bọn họ đều nhận được một mệnh lệnh đó là: "Bằng bất cứ mọi giá phải ngăn chặn được Tế Hồn giáo lấy được đồ vật của kia"
Sau khi xem xét mọi chuyện những người này dường như cũng có được quyết định vì vậy họ vẫn không hành động gì, điều này khiến Trấn Thiên Thu nhíu mày, đồng thời Phi Cô trên bình đài lại nở ra một nụ cười, dù không thể nói ra nhưng nụ cười của nàng cũng dường như đã biểu thị hết cảm xúc trong lòng.
Trấn Thiên Thu sau khi thấy việc này có chút nằm ngoài dự đoán thì cũng không tỏ ra khó chịu sau đó hắn ban phát lệnh cho tất cả những người của Tế Hồn giáo khi đi tới đây.
"Giữ lại tiểu tử kia, còn lại g·iết"
Tiếng nói của hắn vang lên, những người khác khi nghe thấy vậy liền lập tức ra tay, ngay cả những người bị Khải Lâm nắm giữ sinh tử trong tay lúc này cũng không chút do dự ra tay, dù gì mục tiêu trừ khử cũng không phải là Khải Lâm.
Toàn bộ tầng ba nơi đây lập tức rơi vào chiến đấu.
Về phía Khải Lâm lúc này mặc dù biết được những chuyện xảy ra nhưng hắn không quan tâm.
Tất cả những việc bên ngoài dù nguy hiểm nhưng sao có thể so sánh với tình cảnh của hắn lúc này.
Tốc độ thôn phệ Nghiệp Hỏa trong người Khải Lâm đang ngày càng trở nên mạnh bạo, lúc này hắn có thể cảm nhận rõ ràng không chỉ Nghiệp Hỏa mà ngay cả linh hồn hắn cũng đang không ngừng bị vòng xoáy kia hấp thụ, giống như trong vòng xoáy có một tồn tại cực kì cường đại và đáng sợ đang làm tất cả những chuyện này.
Đồng thời lúc này Khải Lâm bỗng nhiên cảm nhận được năm mảnh đồng trong hạt châu đang không ngừng rung động, nhưng lúc này hắn không có thời gian quan tâm tới việc này.
Cùng với việc Nghiệp Hỏa bị thôn phệ trong đầu Khải Lâm lúc này dần dần có liên kết với thứ đang dẫn dắt Nghiệp Hỏa trong người hắn.
Trong đầu hắn lúc này bỗng nhiên hiện ra một hình ảnh duy nhất đó là một cái đồ vật màu đen, nó trông giống như một cái vạc, cái vạc này có màu đen, cao hơn một trượng, bề ngoài chiếc vạc nhìn nó trông khá là thô sơ, tuy nhiên tại phía bên trong Khải Lâm có thể cảm nhận được một sự quen thuộc đó chính là Nghiệp Hỏa.
Dưới Nghiệp Hỏa không ngừng thiêu đốt Khải Lâm có thể thấy được vật này dường như đang có dấu hiệu bùng phát lên khí tức của nó, điều này giống như là một sự thức tỉnh. Xung quanh nó cũng tản ra một khí tức, khí tức này khiến hắn nhận ra đó chính là khí tức của người Lạc Việt.
Thấy được tất cả điều này Khải Lâm cuối cùng cũng hiểu được tại sao Lạc Hải trước đây lại hành động như vậy.
Ngay khi nhìn thấy cái Vạc này Khải Lâm liền cảm nhận được một sự cuồng nhiệt sau đó như muốn chiều bái nhưng ý chí của hắn lại không cho phép. Vì vậy phía bên ngoài thân thể hắn lúc này trở nên run rẩy, giống như hắn đang phải chịu một sự thống khổ không thể diễn tả thành lời.
Xung quanh Khải Lâm lúc này.
"keng, keng"
"Vù vù"
"ầm ầm"
Tiếng di chuyển, v·a c·hạm của pháp bảo cùng sự đối chiến quyết liệt của pháp thuât không ngừng vang lên, thân ảnh phía bên ngoài lúc này cũng tăng lên không ít, điều đó đến từ sự tham gia của cácq Quỷ khôi.
Những Quỷ Khôi này đều có thân thể mạnh mẽ dường như giúp sức không ít cho Tế Hồn giáo. Đồng thời sức mạnh của Quỷ Khôi là không thể coi thường, nếu như không thể phá hủy nó ngay lập tức thì bản thân người chiến đấu với nó sẽ không gặp ít phiền phức khi bị nó truy đuổi.
Lúc này Trấn Thiên Thu cùng Lạc Hải đang không ngừng giao chiến, pháp thuật và Pháp bảo không ngừng được tuôn ra tuy nhiên Lạc Hải vẫn không có chút nào rơi vào hạ phong.
Mặc dù Lạc Hải phải chiến đấu liên tiếp với Trấn Thiên Thu cùng hai quỷ khôi cấp bậc Ma Pháp Sư sơ cấp nhưng với thân thể mạnh mẽ đạt tới linh cảnh hai quỷ khôi này căn bản không gây chút khó khăn gì cho hắn.
"Không hổ là người Lạc Việt, ta thật sự có hứng thú rất lớn với bộ tộc của các ngươi"
Tiếng nói của Trấn Thiên Thu vang lên.
Lạc Hải nghe vậy thì nhíu mày, nhưng cũng không mở miệng nói chuyện, tuy nhiên lúc này hắn kết quyết, ngay lập tức phía sau lưng hắn bắt đầu hiện ra một vòng sáng từ đó có thể thấy được trong vòng sáng đó có hiện ra một vòng sáng nhỏ hơn trong đó có những con chim Lạc đang tung cánh bay, những con chim Lạc đó không ngừng phát ra những âm thanh kì dị khiến cho những người xung quanh bị ảnh hưởng tới.
"Lạc Việt chúng ta xưa nay chưa từng gây sự với bất kì thế lực nào, nhưng không có nghĩa các ngươi có thể động chạm tới chúng ta, kẻ dám có ý đồ và xúc phạm đến niềm tin tín ngưỡng của chúng ta nhất định phải c·hết"
Tiếng nói của Lạc Hải vang lên, trong đó ẩn chứa sự tức giận của hắn, giống như việc khinh thường người Lạc Việt trong lời nói của Trấn Thiên Thu đã khiến cho Lạc Hải không thể giữ được bình tĩnh vậy.
Đây không phải tính cách mà chính là một loại truyền thừa huyết mạnh của Lạc Việt q·ua đ·ời đời kiếp kiếp, đó chính là một ý chí bất khuất không cho bất kì ai x·âm p·hạm tới.
Trấn Thiên Thu thấy vậy lập tức nhíu mày, dù tỏ ra cường thế nhưng trong lòng hắn cũng rất e ngại Lạc Hải, là một người có danh vọng vì vậy hắn biết hai chữ Lạc Việt biểu thị cho cái gì, điều đó khiến hắn trong thoáng chốc bị rơi vào lúng túng.
Đúng lúc này Lạc Hải không chút do dự mà vung ra pháp thuật hắn tạo ra.
"Lạc Việt bất hủ ấn"
Một ấn pháp khổng lồ sau khi lời nói của Lạc Hải vang lên. thủ ấn này với tốc độ cực nhanh lao về phía Trấn Thiên Thu, do đang lúng túng Trấn Thiên Thu bị thủ pháp này khiến cho lui lại hơn mười trượng, thân hình có chút chật vật nhưng không b·ị t·hương.
Ngoài trận chiến của hai người Lạc Hải và Trấn Thiên thu xung quanh cũng nổ là trận chiến liên tục, trong suốt thời gian hơn một nén hương đã có rất nhiều người của Nguyên Điện bị trọng thương, phía bên Tế Hồn giáo cũng có một vài Ma Pháp sư đang trong trạng thái khá chật vật.
Có một vài Ma Pháp Sư trong trận chiến này đã không thể thoát khỏi số mệnh mà m·ất m·ạng.
Khải Lâm lúc này sau hơn một giờ đồng hồ thì thân thể hắn lúc này đã giống như một bộ xác khô, tuy nhiên lại không có bất kì ai dám tới gần ảnh hưởng tới hắn, tất cả chính là do sự bảo về của nhóm người Lạc Việt.
Nhưng đúng lúc này ngay khi những người xung quanh sắp lao lên bắt đầu chuẩn bị cho một trận chiến mới thì Khải Lâm đang đứng dưới vòng xoáy lao lung bỗng nhiên thét lên một tiếng chói tai.
"A..."
Vòng xoáy phía trên lúc này cũng bỗng nhiên có dị động, đạo áng sáng màu tím ngay lập tức biến mất.