Chương 69: Bước Tới Hồi Kết
Cùng lúc này tại sâu phía trong vòng xoáy Lao Lung hai đạo ánh sáng với tốc độ cực nhanh lao ra, trong lúc lao ra xung quanh chúng tản mát ra một khí tức quỷ dị, nếu như Khải Lâm có thể cảm nhận được khí tức này nhất định hắn có thể dễ dàng nhận ra đây chính là Nghiệp Hỏa.
Lúc này phía trên bình đài, khuôn mặt mọi người đều trở nên ngưng trọng, sự ngưng trọng này xuất phát từ chính vòng xoáy phía trên.
Những trận gió lớn tản mát ra từ đó lúc này bỗng nhiên trở nên nóng bỏng, dưới sự nóng bỏng này Khải Lâm có thể bắt đầu cảm ứng được một sự quen thuộc.
Trong cơ thể hắn lúc này, Nghiệp Hỏa đang trở nên b·ạo đ·ộng dữ dội hơn, điều này khiến Khải Lâm ngày càng ngưng trọng, có vẻ mọi chuyện lúc diễn ra đã vượt qua những suy đoán của hắn.
"ầm, ầm"
Đúng lúc này một t·iếng n·ổ lớn vang lên khiến cho tất cả mọi người ở đây chú ý.
Ánh mắt Khải Lâm cũng nhìn chằm chằm vào vòng xoáy đó, càng ngày hắn càng cảm thấy ngưng trọng, cảm giác bất an này khiến hắn rất khó chịu giống như có một tảng đá lớn đang lơ lửng phía trên đầu có thể rơi xuống đè hắn bất cứ lúc nào mà hắn chỉ là một con kiến chỉ có thể chấp nhận vận mệnh của mình.
Sau t·iếng n·ổ lúc này từ vòng xoay Lao Lung một tia ánh sáng màu ánh bạc bỗng chốc lóe lên.
Ánh sáng bạc này mang theo một uy áp khiến cho mọi người nơi đây đều thay đổi sắc mặt tuy nhiên sự thay đổi này không phải là ngưng trọng hay kh·iếp sợ mà tất cả đều lộ ra vẻ kích động cùng tham lam.
Ánh sáng mang theo uy áp như vậy nhất định chính là pháp bảo cấp cao xuất thế.
Pháp bảo của giới ma pháp này bao gồm: huyền, hoàng, địa, thiên, thần, thánh giai. Có thể mang theo uy áp khiến cho cả Ma Pháp Sư chú ý thì ít nhất cũng là huyền giai pháp bảo cấp cao thậm chí chính là hoàng giai.
Ở cùng một cấp bậc khi chiến đấu nếu như có thêm pháp bảo phụ trợ thì đó chính là một cách để tăng cường chiến lực của bản thân, vì vậy bất kì một ai khi bước vào cảnh giới Ma Pháp Sư cũng đều sẽ có một pháp bảo cực mạnh, pháp bảo đó có thể coi là bảo mệnh pháp bảo của người đó.
Vì vậy lúc này khi cảm nhận có pháp bảo cấp cao xuất thế thì những người này mới có biểu hiện như vậy, vì chẳng có ai là không muốn tính mạng bản thân có thêm một sự bảo hộ mới.
Ánh sáng bạc này sau một lúc lượn lờ trong miệng của vòng xoáy trong chốc lát, sau đó đạo ánh sáng này bắt đầu ảm đạm đi từ trong đạo ánh sáng hơn mười pháp bảo lóe sáng sau đó bay lơ lửng bên trên.
Ngay khi pháp bảo vừa xuất hiện đã có rất nhiều người không kiềm chế được sự thèm muốn trong lòng, người đầu tiên lao lên chính là một vị Ma Pháp Sư của Lôi thành, đó là một người đàn ông trung niên tuổi tầm ba mươi, trên người mặc một bộ lam y. Đồ vật người này hướng tới chính là một cây quạt màu xanh nhìn qua thì nó dường như được chế tác từ lông vũ.
Khải Lâm phía xa lúc này vẫn đang chú ý tới mọi việc tuy nhiên hắn vẫn chưa có hành động gì, phải mất một lúc khi gần như đa số mọi người đều đã tiến tới tranh đoạt thì lúc này Khải Lâm mới chú ý tới một đồ vật, nó giống như một cái lưu hương từ cái lưu hương này Khải Lâm cảm nhận được khí tức linh hồn rất nồng đậm điều này khiến Khải Lâm hứng thú.
Tuy nhiên do hắn không tranh đoạt từ đầu dẫn tới lúc này bên cạnh cái lưu hương kia đã có một vài người tranh đoạt.
Vì đây là một pháp bảo cấp Hoàng vì vậy không chỉ Pháp Sư mà ngay cả Ma Pháp Sư cũng chú ý tới. Một nhóm Pháp Sư với thực lực cao nhất là Pháp sư cao cấp đang điên cuồng tranh đoạt, ánh sáng ma pháp và pháp bảo không ngừng lóe lên, thì bỗng nhiên có một tiếng hừ lạnh vang lên.
Một Ma Pháp Sư tuổi gần bốn mươi, mái tóc dài khoác trên người một áo bào màu trắng bỗng nhiên xuất hiện, tiếng hừ của hắn khiến tất cả Pháp Sư đang tranh đoạt đều bị trấn lui ra sau, cuối cùng phun ra một ngụm máu ánh mắt ngưng trọng.
"Đây không phải là đồ vật mà các ngươi có thể động chạm tới, cút"
Giọng nói âm trầm của người kia vang lên, khiến tất cả mọi người đều biến sắc.
Khải Lâm phía trên bình đài nhìn thấy cảnh này không những không hiện ra chút khẩn chương nào mà trên khóe miệng lại lộ một nụ cười cổ quái.
Người này hắn nhận ra, đây chính là Phiêu Dật Ma Pháp Sư trước đây bị hắn thu giữ linh hồn đồng thời cũng là người đầu tiên ra mặt khi hắn chiến đấu cùng Dạ Xoa. Mặc dù Khải Lâm không muốn lấy vật của người này nhưng lúc này thì khác.
Trong truyền thừa của Quyền Trượng Linh Hồn ngoài pháp quyết và cây quyền trượng thì thứ khiến hắn chú ý nhất chính là phương pháp luyện chế Quỷ Khôi, mà thứ không thể thiếu chính là một vật có khả năng áp chế linh hồn cực mạnh vì vậy thứ này chính là thứ hắn cần.
"Vật này ta muốn!"
Phiêu Dật đang dùng khuôn mặt lạnh lùng dang tay ra định thu lại pháp bảo thì lúc này linh niệm của Khải Lâm bỗng nhiên vang lên bên tai hắn.
Vừa nghe được linh niệm này Phiêu Dật vốn đang hưng phấn thì chỉ trong thoáng chốc cả người run lên, hắn không nhịn được mà hít một hơi lạnh sau đó ánh mắt cùng linh thức quét qua xung quanh đề phòng, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên một bình đài nơi đó có một thiếu niên khoảng hai mươi tuổi trên người mặc một bộ y phục màu xanh làm đang chắp tay sau lưng mỉm cười nhìn hắn, người này chính là Khải Lâm
"Đây là linh niệm, chuyện này sao có thể? Người này, người này....?"
Phiêu Dật lúc này bỗng nhiên cảm giác mọi chuyện dường như đã vượt được sức tưởng tượng của hắn. Là một Ma Pháp Sư Phiêu Dật hiểu rất rõ thứ được gọi là linh niệm biểu thị cho điều gì.
Những điều này kết hợp với bộ dáng của Khải Lâm khiến hắn có suy đoán không thể tưởng tượng được:
"Người này không lẽ chính là một tồn tại cấp bậc Chiến Sĩ, sao sao có thể?"
Thời gian tu luyện của Phiêu Dật cũng hơn ba trăm năm tuy nhiên hắn chưa từng được nhìn thấy một vị tồn tại cấp bậc Chiến Sĩ chính điều này khiến hắn cảm giác được một tầng sương mờ ảo với cấp bậc này từ đó mà sinh ra sợ hãi.
Đây chính là những điều mà Khải Lâm muốn, chỉ khi khiến đối phương hỗn loạn thì những sơ hở của bản thân mới có thể dễ dàng che dấu đi, đồng thời hắn cũng muốn dùng chuyện này để cảnh cáo về thái độ của những người này trong tương lai.
Phiêu Dật trong lòng ban đầu khá buồn bực nhưng sau khi trải qua những chuyện này hắn mới cảm thấy được bản thân có chút may mắn, trong lòng hắn lúc này có đến tám phần suy đoán Khải Lâm chính là một tồn tại cấp bậc Chiến Sĩ, mà Khải Lâm chỉ đang che dấu thực lực, cũng chỉ ở cấp bậc này mới có thể che dấu khiến tất cả mọi người nơi đây không ai phát hiện ra.
Hít sâu một hơi, động tác trên tay hắn không chút dừng lại mà vội chụp lấy cái đỉnh kia, sau đó dưới ánh mắt sửng sốt của đàm Pháp Sư cùng một số Ma Pháp Sư khác đang chú ý tới đây người này liền dùng lực ném về phía Khải Lâm.
Khải Lâm thấy vậy thì mỉm cười sau đó nhẹ nhàng nhận lấy, ở khoảng cách gần hắn có thể cảm nhận được pháp bảo này áp chế linh hồn rất mạnh thậm chí nó còn khiến cho cây quyền trượng được cất giữ trong hạt châu có sự rung động.
Tạm thời áp chế sự rung động trong lòng Khải Lâm ngay lập tức đánh ra vài cái trận kì sau đó tạo ra một ma trận nhỏ cuối cùng hắn thu vật này vào trong nạp giới. Sau đó ánh mắt nhìn về phía Phiêu Dật gật đầu một cái, bộ dáng hắn lúc này trông thật không khác gì một cao nhân, cùng với sự bình tĩnh của hắn khiến cho hắn lúc này như có một sự bí ẩn bao quanh.
Phiêu Dật lúc này cũng đã bình tĩnh lại dù sao hắn cũng là một Ma Pháp Sư tâm trí không phải là bình thường. Ánh mắt người này nhìn về phía Khải Lâm ẩn chứa rất nhiều tâm tư cuối cùng hắn khom người một cái làm lễ với Khải Lâm sau đó từ bỏ đợt tranh đoạt này trờ về bình đài, hai chân khoanh xuống ngồi đả tọa tại đó.
Khải Lâm sau khi thấy tất cả mọi chuyện thì cũng không có thêm bất kì phản ứng gì, sự tranh đoạt lần này hắn không còn muốn tham gia nữa mà thứ hắn cần làm bây giờ chính là chuẩn bị thật tốt cho đạo ánh sáng cuối cùng.
Trên bình đài lúc này cũng chỉ còn lại một mình hắn đang lúc định hắn định nhắm mắt đả tọa thì bỗng nhiên sững lại.
Tại phía xa cách hắn hơn hai mươi lăm trượng lúc này Vương Thi Thi cũng đang trong quá trình tranh đoạt pháp bảo, thứ nàng hướng tới là một đôi phi tiêu có màu đỏ.
Trong suốt quá trình này phải nói rằng nàng gần như rất chú trọng tới việc thu thập pháp bảo, gần như trong trận tranh đoạt nào nàng cũng có mặt.
Nhưng thứ khiến Khải Lâm chú ý chính là thủ đoạn ra tay của nàng, phương thức chiến đấu này rất khác với những người khác. Lúc này hắn mới chú ý đến thực lực tầng thứ bảy Luyện thể thuật với tu vi ma pháp đến Pháp Sư trung cấp của nàng, cùng với đó chính là một đạo khí tím và hồng xung quang mỗi lần t·ấn c·ông của nàng.
Lúc này Vương Thi Thi đang luồn lách qua hơn ba Pháp Sư bên cạnh, thân hình nàng dường như một cơn gió né ra hết thảy mọi loại công kích. Cùng lúc này một người đàn ông bỗng nhiên nhìn về phía Vương Thi Thi ánh mắt dâm tà, trên miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị từ phía sau bỗng nhiên tung ra một quyền vào eo nàng.
Khải Lâm nhìn thấy vậy nhíu mày, định lao ra nhưng Vương Thi Thi may mắn né được, nếu không tránh được đòn t·ấn c·ông vừa rồi e rằng lục phủ lục tạng của nàng đã tan nát dưới một đòn kia. Người này chính là một tên Pháp Sư cao cấp sắp bước tới đại thành vì vậy có thể thấy được một chiêu của hắn là tàn nhẫn như thế nào.
Ánh mắt nàng lạnh lùng, ngay khi né được một đòn kia không một chút do dự mà kết pháp quyết.
Thấy vậy nam tử kia bỗng nhiên cười to:
"Đúng là một mỹ nhân khiến ta cảm thấy hứng thú, từ nay ngươi sẽ là tiểu thị th·iếp của Hồ Dương ta"
Vừa nói người này liền lao tới, tuy nhiên không để người này tiếp cận, từng đạo khí tím bỗng chốc nổi lên khắp người Vương Thi Thi từ những khí tím đó có thể nhận ra rõ ràng từng vật chất có tính ăn mòn cực cao xuất hiện.
"Bách Vạn Độc, Thủy Sát"
Đây chính là một trong những chiêu thức mà nàng học được từ Bách Vạn Độc Hoa mà trước đây Khải Lâm tặng cho nàng.
Vật chất ngay khi xuất hiện lập tức phát tán lao thẳng về phía người kia, thấy vậy người kia vội vàng tránh đi, tuy nhiên trong chiến đấu một sai lầm nhỏ cũng có thể là chí mạng.
Thân hình Vương Thi Thi lập tức di động chỉ trong chốc lát đã đi tới chặn đường lui của người kia, bàn tay mềm mại của nàng lúc này bỗng nhiên nắm chặt sau đó tung ra một cú đấm thẳng vào mặt tên kia khiến cho hắn bị lui lại.
Trong lúc tên kia đang choáng váng vật chất ăn mòn kia đã tiến tới gần lập tức t·ấn c·ông vào cơ thể hắn.
"A..a.a.a"
Tiếng thét đau đớn của người kia vang lên quang cảnh này khiến cho tất cả mọi người đang tranh đoạt đều lạnh người, chỉ trong chốc lát cả thân hình tên kia đã bị ăn mòn và biến dạng, cả người hắn bây giờ xương trắng lộ ra, da thịt mọi nơi đã gần như không còn, cuối cùng linh hồn người này cũng theo đó mà tiêu tan.
Cầm phi tiêu trên tay khuôn mặt nàng dần lộ ra nụ cười thân hình định lui ra bỗng nhiên bước chân nàng khựng lại.
Khải Lâm phía xa cũng cảm giác được không đúng, lúc này hắn nhận ra một ánh mắt đang nhìn về hắn người này chính là Dạ Xoa vương, sau đó lại lướt qua thân thể yêu kiều của Vương Thi Thi...
"Tiểu mỹ nữ, lại đây với tỷ tỷ nào"
Giọng nói có chút quỷ dị pha kèm một tia mị lực vang lên bên tai Vương Thi Thi khiến nàng bị đứng hình mất năm giây, trong khoảng thời gian này thật sự phải nói là cực kì nguy hiểm.
Khải Lâm không kịp nghĩ nhiều vội vàng lấy Quyền Trương Linh Hồn ra, sau đó vận chuyển ma pháp đánh mạnh về phía bên cạnh Vương Thi Thi, tại nói đó thân hình Dạo Xoa vương bỗng nhiên xuất hiện bàn tay đưa ra định túm lấy Vương Thi Thi thì bị một đòn của Khải Lâm ngăn cản lại.
Không một chút chần chừ Khải Lâm vội truyền linh niệm cho tất cả những người bị hắn nắm thóp một mệnh lệnh, điều này khiến tất cả những người này ngoại trừ Phiêu Dật đều trở nên sửng sốt.
Đúng lúc này ngay khi đạo ánh sáng thứ sáu chưa kịp tiêu tan thì trong vòng xoáy Lao Lung dấu hiệu của ánh sáng thứ bảy đã bắt đầu xuất hiện.
Thân hình Khải Lâm lao ra, hắn biết trận tranh dành chính thức lúc này mới chính thức bắt đầu đồng thời cũng là kết thúc của cả hành trình này.