Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ma Pháp Chúa Tể

Chương 62: Đốt Cháy




Chương 62: Đốt Cháy

Người xuất hiện lại là một người đàn ông mặc một bộ bố y sam, thân hình người này có chút mập mạp, cũng không khó để nhận ra người này đến từ Tế Hồn Giáo dù sao đám người cùng ở trong tầng hai suốt hai tháng vì vậy cũng có chút biết thân phận của nhau.

Người này là Đạo Khư, một Ma Pháp Sư trung cấp theo nhóm người Trấn Thiên Thu tới đây, sau khi phát hiện ra Khải Lâm có chút quỷ dị người này đã luôn chú ý và bám theo nhóm người, Phải nói rằng Tế Hồn giáo làm việc rất cẩn thận vì với tu vi là một Ma Pháp Sư trung cấp nếu như là thế lực khác sẽ không coi ba Pháp Sư chỉ có người mạnh nhất là Khải Lâm đạt đến Pháp Sư trung cấp đỉnh vào trong mắt, mà đã trực tiếp ra tay khi ba người họ tách ra.

Tuy nhiên người này khi xuất hiện vẫn mang phong thái một người bề trên nhìn xuống đám người bề dưới, với tu vi của hắn quả thật là có tư cách này.

Cùng với tiếng quát của người này vang lên chính là một luồng áp lực mạnh mẽ phát tán ra bên ngoài, áp lực này hướng thẳng về phía hai người Vương Thi Thi, ngay lập tức hai người bị trấn lui lại phía sau hơn chục bước, thân thể ngay lập tức trấn động sau đó như mờ đi một chút.

Khuôn mặt hai người lập tức lộ ra vẻ ngưng trọng, dù sao hai người cũng là linh hồn thể cấp bậc Pháp Sư đứng trước uy áp của một Ma Pháp Sư thì thật sự là quá nhỏ bé và yếu ớt.

Ngay khi đẩy lùi hai người Đạo Khư không một chút do dự tiến thẳng về phía Khải Lâm, ánh mắt lộ rõ vẻ tham lam.

Về phía Khải Lâm, lúc này cả thân hình hắn đã bị đám linh hồn bao quanh, đồng thời Phệ Hồn quyết cũng được hắn thúc dục liên tục từ đó không ngừng dẫn dắt linh hồn tiến vào dung nhập trong ngọn nến.

Vì vậy dù bản thân có phát hiện ra Đạo Khư đồng thời cũng biết được những chuyện bên ngoài nhưng hắn lại không có hành động gì.

Sau khi dẫn dắt linh hồn dung nhập vào cây nến, Khải Lâm phát hiện ra số lượng linh hồn cần thiết để kích phát ma trận trong đó đồng thời thắp sáng ngọn nến là chín trăm chín mươi chín linh hồn, đồng thời trong quá trình dung nhập nhất định phải không được ngắt quãng, nếu ngắt quãng thì toàn bộ linh hồn vì không thể đủ để kích phát ma trận nhất định sẽ tan biến, mọi công sức lúc đó coi như đổ sông đổ bể.

Đạo Khư ngay khi tiến gần tới cách Khải Lâm hơn bốn trượng ngay lập tức nhíu mày. Hắn biết được rằng nơi đây linh thức bị áp chế nhưng thật sự không ngờ ở khoảng cách gần như vậy với linh thức của một Ma Pháp Sư trung cấp mà hắn vẫn không thể nhìn xuyên qua đám linh hồn này để xem Khải Lâm ruốt cuộc đang làm gì.



Nhíu mày suy tư một lúc Đạo Khư này bỗng lộ một nụ cười quỷ dị, ánh mắt lộ ra sự lạnh lẽo, dưới ánh mắt của hắn thì hắn biết Khải Lâm biết đến sự tồn tại của bản thân nhưng lại không thèm để ý tới, điều này cũng khiến hắn cảm thấy tức giận.

"Hừ"

Tiếng hừ lạnh vang lên, ngay sau đó Đạo Khư lập tức vung tay ra, một đạo kình lực từ bàn tay hắn lập tức xuất hiện sau đó lao thẳng về phía Khải Lâm, người này hiển nhiên muốn cắt đứt quá trình dung nhập linh hồn của Khải Lâm.

Vương Thi Thi và Lạc Hải bên cạnh thấy vậy khuôn mặt lập tức biến sắc, hai người nhìn nhau một cái sau đó ánh mắt lộ ra sự kiên quyết cuối cùng lao lên đỡ đón đỡ đạo kình lực kia.



Hai người ngay khi xuất hiện bên cạnh Khải Lâm thì không do dự mà vận dụng linh hồn lực sau đó trước mắt hai người lúc này xuất hiện một tấm khiên năng lượng hư ảo, sau đó mở rộng ra hơn nửa trượng trực tiếp đón đỡ đạo kình lực kia của Đạo Khư.

"ầm"

Tiếng ầm vang lên, thân thể hai người lúc này lại không có chút tổn hao gì, dù sao hai người cũng đã từng tu luyện qua Luyện Thể thuật vì vậy linh hồn trong cấp bậc này cũng mạnh mẽ hơn đôi chút, mà hai người lại cùng lúc ra tay, hơn nữa một cái vung tay của Đạo Khư cũng chỉ là tùy tiện mà vung ra sức mạnh không quá lớn điều này mới khiến cho hai người lúc này không gặp chút khó khăn gì.

"Hai tên sâu kiến lại dám ngăn cản việc bổn tọa muốn làm, đám người Lạc Việt các ngươi thật sự không biết sống c·hết"

Tiếng nói lạnh lùng của Đạo Khư vang lên, trong mắt hắn hai linh hồn thể trước mắt thật không đáng để vào trong mắt, vì vậy sau khi nói xong lập tức linh hồn Đạo Khư lao lên tiến thẳng tới linh hồn Vương Thi Thi, người này sử dụng chính là linh hồn lực cường đại để t·ấn c·ông.

"Cẩn thận"

Giọng nói Lạc Hải vang lên sau đó hắn vội chạy ra đứng chắn trước mặt Vương Thi Thi, tuy nhiên ngay khi hắn định hành động thì Đạo Khư bỗng lộ một nụ cười quỷ dị sao đó đổi hướng t·ấn c·ông sang Lạc Hải, sự thay đổi quỷ dị và nhanh chóng này khiến Lạc Hải không kịp phản ứng.

"A"

Tiếng thét của Lạc Hải ngay lập tức vang lên, sao đó chỉ thấy bản thân hắn lúc này đã mờ đi gần như trong suốt.

Vương Thi Thi lúc này cũng vội lui lại phía sau ánh mắt ngưng trọng, đồng thời nàng không khỏi liếc ánh mắt nhìn về phía Khải Lâm.

Trong lúc bên ngoài đang giao thủ thì quá trình dẫn dắt linh hồn của Khải Lâm đã dần tới hồi kết, chín trăm chín mươi bảy, chín trăm chín mươi tám và chín trăm chín mươi chín, tiếng nói của Khải Lâm không ngừng vang lên, nhưng âm thanh này rất nhỏ chỉ có mình hắn nghe thấy.

Quá trình này diễn ra rất nhanh.

Ngay lúc này tại bên ngoài Đạo Khư ngay khi đẩy lùi hai người thì sắc mặt hắn biến đổi, dường như hắn cảm nhận được thư gì đó.

Không một chút do sự, hắn lao tới về phía Khải Lâm, trên tay hắn lúc này huyễn hóa ra ba tiêu ảnh không ngừng xoay tròn trên đó còn dường như còn ẩn chứa một chút vật chất màu tím khá quỷ dị, đó chính là Nguyền Rủa, không biết người này dùng phương pháp gì mà có thể dùng linh hồn để sử dụng vật chất này.

Ba tiêu ảnh này xoay tròn, sau đó lao tới phía Khải Lâm, Vương Thi Thi định lao tới thì ngay lập tức dừng lại vì nàng nghe được Khải Lâm truyền âm.



"Không sao"

Ngay khi ba tiêu ảnh kia sắp tiến sâu vào trong đám linh hồn bao quanh Khải Lâm thì ngay lập tức tiếng gào thét của đám linh hồn vang lên.

"grào"

"grào"



Sau đó chỉ thấy đám linh hồn đó trở nên điên cuồng, rồi liên tục hóa thành khí đen bao phủ cả ba tiêu ảnh, dưới vật chất nguyền rủa một số lượng linh hồn không nhỏ ngay lập tức bị ăn mòn sau đó hoàn toàn tiêu biến. Vật chất nguyền rủa cũng vì đó mà dần dần tiêu tán, sau cùng là hoàn toàn biến mất.

Đạo Khư hít thở sâu một hơi, khuôn mặt lộ ra một chút ngưng trọng nhưng ánh mắt vẫn ẩn chứa sự tham lam.

"Quả nhiên là Quyền Trượng Linh Hồn, nếu như ta có được vật này thì đừng nói là Ma Pháp Sư đại thành mà ngay cả Chiến Sĩ sơ cấp ta cũng có thể chiến một trận, thậm chí là hạ sát cũng không phải là không thể"

Suy nghĩ lóe lên trong đầu sự tham lam gần như bao phủ cả tâm thần Đạo Khư, tuy nhiên người này rất nhanh tỉnh táo lại.

Ánh mắt hắn lóe lên sau đó tung ra một chưởng về phía Vương Thi Thi, ngay sau đó bản thân không một chút do dự mà tiến thẳng tới Khải Lâm, lúc này bản thân hắn đã vận dụng toàn lực muốn g·iết c·hết Khải Lâm.

Đạo Khư không phải một kẻ ngu, nếu như hắn đã xác định được Quyền Trượng Linh Hồn trong tay Khải Lâm thì hắn cũng biết được người nắm giữ quyền trượng linh hồn trong ảo cảnh sẽ đáng sợ tới mức nào vì vậy bản thân hắn không một chút do dự mà sử dụng toàn lực.

"C·hết đi"

Nhưng đúng ngay lúc linh hồn lực của Đạo Khư sắp chạm vào người Khải Lâm thì lúc này một tiếng ầm vang xuất hiện, từ chỗ của Khải Lâm một sóng xung kích cực mạnh cuốn bay tất cả những thứ trong phạm vi một trượng xung quanh hắn.

Đạo Khư đến khá gần vì vậy bị lực xung kích này đẩy lùi ra xa, ánh mắt ngưng trọng sau đó không chút do dự mà quay người bỏ chạy.

Tại phía Khải Lâm lúc này, cùng với t·iếng n·ổ lớn vang lên đám linh hồn xung quanh hắn lập tức tiêu tan, thân hình hắn lúc này lại hiện ra rõ ràng trong mắt của hai người Vương Thi Thi và Lạc Nguyên.



Ánh mắt Khải Lâm hiện ra sự sắc lạnh nhìn về phía Đạo Khư, hắn có thể cảm nhận được một kích của Đạo Khư vừa này ẩn chứa sát khí rất nồng đậm nếu như hắn không nhanh thêm một chút thì bản thân hiện tại không biết sẽ ra sao.

Bàn tay hắn dơ ra, trên miệng không biết lẩm bẩm thứ gì đó ngay trong chốc lát cây Quyền Trượng đã bay lên sau đó từ Quyền Trượng Linh Hồn phát ra một khí tức quỷ dị rồi với tốc độ cực nhanh lao tới t·ấn c·ông Đạo Khư.

"Tiểu hữu, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm ta,... Không!"

Tiếng nói của Đạo Khư bỗng nhiên vang lên nhưng chưa để hắn nói hết câu khí tức của Quyền Trượng Linh Hồn đã bao phủ lên linh hồn của hắn. Dưới khí tức này Đạo Khư lộ rõ sự sợ hãi đến cùng cực, tiếp sau đó là tiếng gào thét đau đớn khiến cho bất kì ai cho dù là Khải Lâm cũng thấy lạnh cả người.

Khải Lâm lúc này không một chút do dự mà một lần nữa thi triển phệ hồn quyết, dưới sự vận chuyển không ngừng của pháp quyết cả Linh Hồn của Đạo Khư lập tức bị hắn áp chế trong Quyền Trượng Linh Hồn, tuy nhiên hắn lại không trực tiếp thôn phệ.

"Người này còn có tác dụng, chưa cần phải g·iết".

Khải Lâm tự thì thào.

Những chuyện này nói ra thì dài nhưng thực chất chỉ diễn ra trong thoáng chốc, dưới sự công kích của Quyền Trượng ngay cả Khải Lâm cũng gần như không phản ứng kịp.

Lạc Nguyên và Vương Thi Thi nhìn thấy hết mọi chuyện, một linh hồn Ma Pháp Sư mà hai người họ cho dù có hợp sức cũng không thể đánh lại, lại bị Khải Lâm nhẹ nhàng thu phục bằng một cái vung tay, điều này khiến hai người không khỏi lộ ra vẻ kh·iếp sợ.

Vương Thi Thi thì còn tạm, nhưng Lạc Nguyên thì trong lòng nổi lên biết bao nhiêu sóng sóng, ngoài việc Khải Lâm dễ dàng thu phục được Đạo Khư thì thứ khiến người này rung động chính là Khải Lâm có thể sử dụng pháp bảo ngay trong ảo cảnh này.

Khải Lâm thấy hai người như vậy thì mỉm cười sau đó tiến tới gần. Bàn tay hắn vung lên, hắn vận dụng một chút tác dụng của Quyền Trượng để chữa thương cho hai người. Mất một lúc sau linh hồn hai người đã gần như hóa thực chất.

"Cây nến...?"

Giọng nói của Vương Thi Thi vang lên, nàng cũng biết Khải Lâm là người rất kín tiếng vì vậy cũng không đề cập đến những chuyện mới xảy ra, Lạc Nguyên thấy vậy thì cũng không tỏ thái độ gì thêm, ánh mắt đều nhìn về Khải Lâm chờ hành động tiếp theo của hắn.

Khải Lâm nghe thấy vậy thì lập tức giơ tay ra, trong lòng bàn tay có một cây nến tuy nhiên cây nến lúc này lại có kích thước nhỏ hơn so với ban đầu.

Ánh mắt hai người bên cạnh lập tức lộ ra vẻ cổ quái nhìn về phía Khải Lâm chờ đợi câu nói tiếp theo của hắn.

Khải Lâm thấy vậy thì cũng chỉ cười khổ, ngay cả hắn cũng không biết được chuyện này ruốt cuộc là sao, đúng lúc này cây nến trên tay hắn bỗng nhiên tỏa ra hào quang trói lọi.

Vì tiếp xúc cùng cây nến này trong một thời gian dài nên Khải Lâm cũng có chút cảm ứng với vật này, lập tức hắn có thể cảm nhận ma trận trong cây nến dường như đang vận chuyển.

Cùng với sự việc xảy ra nơi đây, tại bốn nơi khác cũng bắt đầu xảy ra những sự việc quỷ dị.