Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ma Pháp Chúa Tể

Chương 59: Truyền Thừa




Chương 59: Truyền Thừa

Chương 59: Truyền Thừa

Ánh mắt Khải Lâm nhíu lại nhưng vẫn không có hành động gì, cho đến thời điểm bây giờ thì hắn có chút không phân biệt được ruốt cuộc thì đây là ảo cảnh hay là thực tại.

Đúng lúc này một linh niệm lại tiếp tục truyền tới.

"Người trẻ tuôi, đây không phải ảo cảnh vì vậy cậu không cần phải như vậy, bài kiểm tra đã kết thúc rồi. Tiến vào đi".

Khải Lâm nghe vậy thì bụng ôm một đống nghi hoặc nhưng hiện tại hắn cũng không có cách gì để ra khỏi đây vì vậy hắn liền chọn cách liều mà từng bước đi vào, ánh mắt hắn trong lúc đi vẫn nhìn chằm chằm vào cây quyền trượng. Hắn biết thứ này chắc chắn là một bảo vật, mà bảo vật này rất n·hạy c·ảm với linh hồn.

Dưới sự chỉ dẫn kia Khải Lâm đã trực tiếp đi tới trước cây quyền trượng kia, lúc này một đạo linh niệm của hắn cũng phát ra, sau đó dung nhập vào bên trong cây quyền trượng.

"Ngươi là ai?"

Sau khi linh niệm Khải Lâm phát ra, phải mất một lúc rất lâu thì hắn mới nhận được hồi đáp lại.

"Ta không biết, ta quên rồi"

Khải Lâm có chút sửng sốt khi nghe câu trả lời như vậy, câu trả lời như vậy hắn cũng không phải chưa từng nghe qua, nhưng cảm xúc mang lại cho hắn thì thật sự là rất vi diệu.

"Bắt đầu truyền thừa"

Linh niệm một lần nữa vang lên trong tâm thần Khải Lâm, không để hắn có thêm một chút chuẩn bị nào thì từ cây quyền trượng ánh sáng bảy màu ngay lập tức lưu chuyển sau đó bao quanh Khải Lâm.

Mọi chuyện xảy ra đột ngột khiến Khải Lâm có chút không phản ứng kịp, nhưng sau một thời gian ngắn hắn cảm nhận được không có gì nguy hiểm từ vì vậy bản thân hắn lúc này mới thả lỏng rồi hai mắt nhắm chặt lại, toàn bộ tâm thần cùng linh hồn dần dần dung nhập với ánh sáng bảy màu xung quanh.

"vù vù"

"ầm"



Tiếng động lớn khiến cho Khải Lâm mở mắt ra, lúc này hắn nhìn thấy một thiên thạch đang từ trên trời rơi xuống, lập tức tại nơi nó rơi xuống một cái hố sâu hơn trăm trượng lập tức hình thành, xung quanh hố sâu kia chính là những tàn tích của của v·ụ n·ổ, nó lan rộng ra đã hơn nghìn trượng.

Vụ nổ xảy ra không lâu thì lục tục có người xuất hiện sau đó người ngày càng đông, từ trong đám người Khải Lâm chú ý tới một thiếu niên, người này mặc một bộ trang phục màu xám khá cũ kĩ, bộ dáng có chút sợ sệt đang đi sau một nhóm khoảng hai mươi người, hiển nhiên thiếu niên này chỉ là người hầu trong một gia tộc nào đó, thậm chí người này còn có chút không được người khác coi trọng.



Nhìn vào thiếu niên này Khải Lâm bỗng nhiên có cảm giác quen thuộc, nhưng hắn biết sự quen thuộc này không phải là cảm giác của hắn mà là cảm giác của đạo linh niệm kia đang không ngừng dung hợp với hắn.

Tất cả những người kia đều đến vì biến cố xảy ra ở đây, sau đó đám người không ngừng tiến vào phía bên trong, thiếu niên đó cũng không ngoại lệ.

Bên trong viên thiên thạch quả thật ẩn chứa rất nhiều bảo vật, các thế lực cũng vì vậy mà không ngừng tranh đoạt, chém g·iết xảy ra trong một quy mô cực lớn.

Thế lực của thiếu niên kia dường như rất hùng mạnh vì vậy đã c·hiếm đ·óng được một khu vực khá rộng lớn xung quanh viên thiên thạch, bảo vật trong cả vùng đó là không thể hạn định được, cuối cùng thiếu niên này lấy được một cây gậy sắt dài hơn một thước đã rỉ sét cây sắt này thật sự quá bình thường, bình thường đến nỗi không ai để ý tới.

Khung cảnh ngay lúc này lập tức tan biến, thay vào đó là một khung cảnh khác.

Bên trong vẫn là thiếu niên đó, tuy nhiên lúc này còn có thêm một người phụ nữ khoảng ba mươi, cùng một cô bé khoảng chừng tám tuổi đang ngồi trong một góc nhỏ của một đình viện, trên tay thiếu niên đang cầm một vật gì đó rồi đưa cho cô bé.

Khải Lâm ngay khi nhìn thấy cảnh tượng này hai mắt sững lại, thứ mà thiếu niên đó cầm giống y hệt với cây quyền trượng kia, tuy nhiên một sự bi thương bỗng nhiên hiện ra trong lòng Khải Lâm.

Cùng lúc này bên trong cảnh tượng kia, Khải Lâm nhìn thấy ngay khi thiếu niên kia ngay khi đưa cho cô bé cây quyền trượng thì một đám người liền xuất hiện sau đó cầm lấy cây quyền trượng trong tay cô bé, sau đó ba người bị đ·ánh đ·ập một cách rất dã man.

Nhìn hình ảnh ba người bị đ·ánh đ·ập một cảm giác tức giận khiến thân thể Khải Lâm run rẩy, nhìn vào hình ảnh cô bé máu me đầy người kia, trong lòng Khải Lâm ngoài sự tức giận chính là một vẻ thương sót.

Cảnh tượng tiếp tục thay đổi bên trong ảo cảnh đó thiếu niên cùng cô bé năm nào bây giờ đã lớn khôn thành một thanh niên sức dài vai rộng, cô bé năm đó bây giờ cũng trở thành thiếu nữ dung nhan mỹ miều, dù bộ trang phục của hai người khá rách nát nhưng trên môi hai người vẫn nở một nụ cười thật tươi.

Tuy nhiên do có khuôn mặt xinh đẹp nên thiếu nữ kia bị thiếu gia của gia tộc để ý.

Vào một đêm mưa gió, sấm chớp đùng đùng, tiếng gào thét sợ hãi cùng nỗi tuyệt vọng của thiếu nữ vang lên hòa cùng tiếng mưa rơi, kèm theo đó là tiếng cười cợt nhả cùng những âm thanh như đ·ánh đ·ập không ngừng vang lên.



Một người đàn ông lúc này khuôn mặt tái nhợt chạy từ bên ngoài trở về, trên người hắn lúc này đã có rất nhiều v·ết t·hương máu tươi từ những v·ết t·hương đó không ngừng chảy ra nhưng hắn vốn không quan tâm mà chạy ngay đến trước một căn phòng sau đó đạp cửa ra.

Cảnh tượng rơi vào mắt hắn chính là thân thể t·rần t·ruồng của thiếu nữ, khắp nơi đều là vết bầm tím, trên ngực nàng bị chính cây quyền trượng năm đó cắm xuyên qua, máu huyết từ đó không ngừng bị cây quyền trượng hút cạn, sinh cơ của thiếu nữ cũng đã biến mất.

Thân thể người đàn ông kia run rẩy nhưng ánh mắt lại lộ ra sự điên cuồng chưa từng có, hai hàng huyết lệ lập tức chảy xuống.

Bên cạnh thân thể của thiếu nữ có một nam tử trên người cũng không mặc gì tuy nhiên sự thỏa mãn lại hiện rõ trên mặt người này, sau khi thấy người đàn ông bước vào thì ánh mắt nam tử kia lộ rõ vẻ lạnh lùng, quát lên.

Tuy nhiên không để cho nam tử kia kịp nói gì thì người đàn ông với ánh mắt điên cuồng đã gầm lên sau đó lao tới, đánh mạnh vào nam tử kia khiến hắn bị bay ra ngoài lập tức phun ra máu tươi, ánh mắt của nam tử lúc này cũng đã hiện ra vẻ sợ hãi.

Người đàn ông thấy vậy thì ánh mắt nhìn tới thân thể thiếu nữ sau đó người này lấy một tấm khăn che đi thân thể của thiếu nữ, sau đó bàn tay cầm lấy cây quyền trường rồi lập tức rút ra, sau đó lao tới cắm thẳng l·ên đ·ỉnh đầu của nam tử mới bị hắn đánh bay ngay lập tức nam tử này c·hết ngay tại chỗ.

Sự việc này lập tức kinh động tới những người khác, tiếp sau đó chính là hình ảnh người đàn ông ôm theo thân thể thiếu nữ đ·ã c·hết chạy trốn khỏi đám người.

Người đàn ông này chạy trốn cuối cùng cũng thoát được đám người t·ruy s·át nhưng hắn cũng b·ị t·hương rất nặng mà rơi xuống một vách núi.

Cảnh tượng lại thay đổi, đến lúc này rơi vào mắt Khải Lâm chỉ còn lại chính là hình ảnh người đàn ông kia đang đứng trên bầu trời của gia tộc hắn đã từng chạy chốn, tuy nhiên lúc này tất cả mọi người khi nhìn về người đàn ông đều lộ ra sự sợ hãi và tuyệt vọng.

Ánh mắt người này lộ rõ sự lạnh lùng và tàn nhẫn, sau đó hắn ra tay tiêu diệt toàn bộ cả gia tộc này, hắn không để cho bất kì ai của gia tộc này sống sót nhưng thủ đoạn hắn đâu chỉ có vậy.

Ngay khi g·iết xong một người người đàn ông này lập tức thu linh hồn của từng người vào bên trong cây quyền trượng còn thân thể bị hắn phong ấn lại sau đó là luyện hóa trở thành quỷ khôi.

Chỉ trong vòng chưa đầy một ngày cả gia tộc này đã bị người đàn ông huyết tẩy, trước khi rời đi người đàn ông còn không quên tạo ra một chưởng chấn nát hết thảy kiến trúc nới đây.

....

Khải Lâm nhìn hết thảy những sự việc xảy ra, cả người lập tức trở nên lạnh lẽo, mồ hôi chảy ra như mưa.

Hắn không phải chưa g·iết người tuy nhiên khi nhìn thủ đoạn tàn nhẫn của người đàn ông trong cảnh tượng kia hắn vẫn không thể bình tĩnh được.



"Ngươi sợ sao?"

Đúng lúc này một âm thanh vang lên bên tai Khải Lâm, điều này khiến hắn giật mình.

Một hình ảnh mờ ảo của một lão nhân đầu tóc bạc phơ, ánh mắt ẩn chứa sự t·ang t·hương giống như đã tồn tại rất lâu.

Người này khi xuất hiện ánh mắt ngay lập tức quét qua người Khải Lâm, dưới ánh mắt này Khải Lâm lập tức cảm nhận được áp lực khủng kh·iếp, hơi thở của hắn dưới uy áp này dường như bị đứt đoạn, ngay cả linh hồn hắn lúc này cũng bị chấn động mà lập tức tan biến.



Rất may là cảm giác này chỉ xảy ra trong chốc lát, lão già này lúc này mới gật đầu.

"Một Pháp Sư trung cấp, ngươi đúng là rất giỏi, nếu như ngươi có thể nhận được truyền thừa của ta thì ta sẽ giải đáp cho ngươi một thắc mắc"

Nói xong hình ảnh lão già này lập tức tan biến sau đó từng đạo ánh sáng bảy màu xung quanh Khải Lâm lúc này điên cuồng chui vào trong mi tâm hắn, một sự đau đớn bắt đầu từ đại não hắn rồi lan ra khắp toàn thân.

Lúc này những kí ức không thuộc về Khải Lâm liên tục tràn vào trong đầu hắn cuối cùng hóa thành một phần ý thức của hắn.

Trong những kí ức này Khải Lâm biết được rất nhiều thứ. Quyền trượng truyền thừa tên la Quyền Trương Linh Hồn, đồng thời trong đó còn hướng dẫn sử dụng rất chi tiết cách để sử dụng nó, đồng thời cũng nêu ra những công dụng mà Quyền Trượng Linh Hồn có thể đem lại cho người sử dụng. Ngoài Quyền Trượng này thì thứ khiến Khải Lâm run rẩy vì những thông điệp bên đó.

"Quyền Trượng Linh Hồn này có hai đạo pháp thuật cấp bậc không thể suy đoán, với thực lực đạt tới Chiến tướng của ta năm đó cũng không thể thi triển ra toàn bộ uy lực của nó. Hai pháp thuật này chính là Phệ Linh và Phệ Hồn, Phệ Linh để tu luyện, còn Phệ Hồn để nâng cao sức mạnh của Pháp bảo này, hai loại pháp thuật này dưới Ma Pháp Sư không nên tu luyện"

Khải Lâm dưới sự truyền thừa liên tục này cũng bắt đầu cảm giác không chịu được, sự đau đớn lúc đầu bị sự kích động của hắn che dấu đi, nhưng lúc này nó lại bắt đầu xuất hiện lại, sự kích động cũng bắt đầu trở thành sự ngưng trọng.

Thân thể của Khải Lâm lúc này thật sự phải nói là quá yếu dù sao truyền thừa này cũng là của một tồn tại cấp bậc Chiến Tướng để lại, dù là yếu nhất thì cũng không phải thứ mà một người chỉ mới ở Pháp Sư trung cấp như Khải Lâm có thể xem nhẹ.

Thời gian cứ trôi qua một cách nhanh chóng, hơn một ngày lập tức trôi qua, quá trình truyền thừa cũng đã gần đến giai đoạn kết thúc, dù chỉ một ngày trôi qua nhưng với Khải Lâm đang trong quá trình truyền thừa thì nó không khác gì dài vô tận, trong suốt thời gian này tiếng thét của hắn không ngừng vang lên liên tục đến cuối cùng thể lực của hắn thậm chí không còn sức để mà gào thét nữa.

Ngồi xếp bằng bên trong hào quang bảy màu xuốt một ngày, hai mắt nhắm chặt của Khải Lâm lúc này bỗng nhiên mở ra, ánh mắt hắn lúc này hiện đầy tơ máu, trông rất đáng sợ, gân xanh trên người cũng nổi hết lên, nhìn qua thì biết những gì hắn đã trải qua suốt quãng thời gian này hẳn là rất hung hiểm và khó khăn.

"A...a...a....."

Khải Lâm lúc này hít thở sâu một hơi sau đó như dùng hết khí lực hét lên một tiếng thật to, hắn như muốn dùng tiếng thét này để thoát khỏi cảm giác đau đớn giày vò hắn suốt thời gian này.

Cùng với tiếng thét này vang lên là linh thức Khải Lâm ầm ầm được tản ra một cách điên cuồng, dưới truyền thừa Khải Lâm phát hiện rằng linh hồn của bản thân đã cường đại hơn trước đây rất rất nhiều vì vậy bây giờ hắn muốn tự kiểm chứng thành quả sau khi nhận truyền thừa mặc dù quá trình này vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.