"Ầm" vang một tiếng, cửa phòng bị Lam Vong Cơ thô lỗ phá mở, đến người cũng chẳng thèm để ý mà vọt vào trong!
"Ai?"
"Ầm!!"
............
Ngụy Vô Tiện vốn đang ngủ mê mệt, tự dưng rầm một tiếng làm hắn hú hồn chim én nhảy dựng trên giường luôn, mới kịp hỏi câu ai đã bị một bóng đen đánh gục, suýt nữa đã đè hắn tới nghỉ thở luôn!
Đang tính phản chiêu thì lại thoáng ngửi được mùi đàn hương quen thuộc, cả người mù mờ, kiểu gì mà thành ra Lam Trạm rồi??? Đến khi nhận ra cảm giác đau đớn bên hông thì mới kịp phản ứng lại.
"Úi úi ta đây mà, Lam Trạm ngươi làm gì vậy? Đau chết ta mất! Ngươi buông ra đi!"
"......"
"Nè nè nè, ta kêu ngươi buông ta ra, sao ngươi lại siết chặt hơn thế?"
"......"
"Sh! Đau đau đau, ngươi nhẹ tay xíu được không? Eo ta sắp gãy đôi rồi!"
"......"
"Không phải chứ, Lam Trạm, chúng ta có chuyện thì phải nói năng đàng hoàng, ngươi buông ra trước được không?"
"......"
"Rồi rồi rồi, không buông, không buông là được chứ gì!"
"......"
"......"
............
"Lam Trạm, ta sắp tắt thở luôn rồi!" Nếu chưa buông nữa hắn phải ra đi tuổi xuân xanh đó trời!!
"Có lỗi."
............
Oanh oanh tạc tạc một lúc xong, Ngụy Vô Tiện mới giải cứu được cái eo suýt nữa hy sinh bỏ mình của hắn, vừa mới thắp đèn lên thôi là đã thấy chung quanh lành lạnh, đưa mắt qua hai cánh cửa lung lay sắp đổ, cái này là phải mạnh tay cỡ nào chứ???
Tức thì hắn thấy eo hắn nhói đau sương sương!!!
Rồi nhìn qua Lam Vong Cơ, xùy!!! Đây là vị tri kỷ mẫu mực trong thế gia công tử của hắn, là gia quy biết đi Lam Vong Cơ đấy hả?
Nhìn vào cái bộ dạng nào là tóc tai ngổn ngang, y phục không ngay ngắn này, xuống thêm xíu nữa lại thấy, đỉnh lắm! Tới giày cũng chả thèm mang!!
Vậy là do Ôn thị đánh bất ngờ vào Vân Thâm Bất Tri Xứ trước? Sắc mặt Ngụy Vô Tiện liền nghiêm trọng ngay tắp lự.
"Lam Trạm, sao lại thế này?" Tình huống hiện tại khẩn cấp lắm chăng?
"...... Không sao."
"......"
"Ngươi nói gì đó? Ta nghe không rõ." Tới dao hắn cũng đã chuẩn bị xong xuôi luôn rồi, mà giờ ngươi lại nói với ta là không có sao?
"...... Không sao."
"...... Không sao thiệt hả?" Nếu không sao thì kiểu gì mà lại khiến y nửa đêm nửa hôm quần áo xộc xệch vọt vào phòng hắn?
"Ừ."
"......" Không sao mà bộ dạng như trời sập vậy á hả? Dọa người hơi bị hiệu quả đấy!
"Chắc chắn là không sao?"
"Ừ."
"......" Nửa đêm nay là để tự gây náo nhiệt giữa chốn hiu quạnh hả?
............
Thế bây giờ được xếp vô tình huống kiểu gì? Giờ hắn nên ngủ tiếp hay nghỉ ngủ luôn? Nguyên con người to đùng trong phòng hắn kiểu này rồi ngủ thế nào?
"Khụ, chuyện là, Lam Trạm, nếu đã không sao, vậy giờ ngươi nên đi về ngủ tiếp chăng?" Trời còn chưa sáng đó!
"......"
"Ngươi tự về?"
"......"
"Còn không thì ta đưa ngươi về?"
"......"
"Không nữa thì chen chúc với ta?"
"Được." Chốt, đột ngột dữ thần!
"Vậy ngủ tiếp nha?"
"Ừ"
Nhìn Lam Vong Cơ hết sức tự giác leo lên giường nằm xuống, một loạt động tác nước chảy may trôi nhanh nhẹn nhưng không kém phần quy phạm, cái chăn rồi tay đặt trên ngực, nhắm mắt ngủ, Ngụy Vô Tiện câm nín luôn.
"......"
Hắn nghi ngờ người nọ tới là để cọ giường hắn, nhưng hắn không có bằng chứng!
Nửa đêm nửa hôm tự dưng lại xảy ra chuyện kỳ dị như thế, Ngụy Vô Tiện vốn còn nghĩ chắc không ngủ nổi nữa, nhưng không ngờ chỉ mới nằm xuống chưa bao lâu thì đã mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Cảm nhận hô hấp của người kề cận dần dần trầm ổn, Lam Vong Cơ mới khẽ khàng mở mắt, cẩn thận xoay người, đôi mắt tham lam khắc họa dung nhan say giấc từng gang từng tấc.
Hình ảnh trong mơ làm y chả tài nào kìm nén được mà bất chấp tìm gặp người trước mắt, đến giam chặt hắn vào lồng ngực, cảm nhận được hơi ấm và nhịp tim nơi hắn, y mới có cảm giác mình đã được cứu sống.