Ngụy Vô Tiện thấy là lạ, tỷ tỷ muốn gặp Lắm lão tiên sinh với Thanh Hành Quân làm chi? Có điều hắn cũng chả hỏi. Hắn biết rõ tỷ tỷ chẳng phải người bắn tên không đích.
Lam Hi Thần ắt có hơi khó xử, nhìn qua Lam Vong Cơ, có chút sốt ruột, châm chước mà nói: "Thúc phụ thì tất nhiên không thành vấn đề, còn về phần phụ thân ta thì... Chi bằng Hi Thần dẫn cô nương đây đi gặp thúc phụ trước, không biết ý cô nương thế nào?"
Lâm Thành Thanh cũng biết chuyện Thanh Hành Quân bế quan quanh năm, gật đầu đáp: "Vậy làm phiền Trạch Vu Quân!"
Sau đó dặn Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ: "A Anh à, tỷ tỷ có việc phải xử lý, đệ chơi với Lam nhị công tử trước đi, tỷ tỷ xong việc sẽ đến tìm đệ. Lam nhị công tử, A Anh đây đành phải nhờ Lam nhị công tử chiếu cố rồi!" Hết lời, còn mỉm cười với Lam Vong Cơ ôn hoà đến lạ.
Lam Vong Cơ vội vàng đáp lễ: "Không cần, vốn nên như thế!"
Kế đó Lam Hi Thần liền dẫn Lâm Thanh Thanh đi gặp Lam Khải Nhân. Ngoại trừ đương sự ra, chẳng một ai biết bọn họ nói gì, chỉ là Lâm Thanh Thanh vừa mới rời đi chưa bao lâu thì Thanh Hành Quân liền tuyên bố xuất quan, mà Lam thị hình như cũng âm thầm mưu hoa gì đó.
Lâm Thanh Thanh ra về Vô Ưu các ngay trong ngày, cô còn rất nhiều chuyện phải làm. Ngụy Vô Tiện biết tỷ tỷ hắn vẫn luôn làm mấy chuyện thần thần bí bí, nhất là dạo những năm gần đây. Chẳng qua tỷ tỷ không nói, cũng không mong hắn để tâm thì hắn cũng sẽ không hỏi, dù sao thì đến khi cần tiết lộ, tỷ tỷ ắt sẽ nói cho hắn biết thôi, đây là sự ăn ý mà hai tỷ đệ hắn tạo thành từ nhiều năm nay.
Tỷ tỷ sẽ không can dự quá nhiều vào chuyện của hắn, hắn cũng sẽ không hỏi quá nhiều đến chuyện của tỷ tỷ, tóm lại tỷ tỷ sẽ không hại hắn đâu. Hắn hiểu tỷ tỷ cố tình bắt hắn học được chuyện không thuận theo người khác, đương nhiên hắn cũng sẽ không làm tỷ tỷ thất vọng!
Hồi trước hắn vì một khắc máu nóng tụ não, mới có chuyện bị Nhiếp Hoài Tang xúi giục sáng lập ra Vô Ưu các, sao mà tỷ tỷ không đoái hoài tới được chứ, nhưng tỷ tỷ lại hoàn toàn tôn trọng ý tưởng của hắn, cũng hết mực cổ vũ và ủng hộ hắn, chỉ thỉnh thoảng sẽ đưa ý kiến vào những lúc hắn buồn rầu thôi.
Ở bên tỷ tỷ, hắn đã học được rất nhiều điều mà lúc trước chưa từng được học qua, nào là tự tôn, tự ái, tự cố gắng với bản thân, rồi thế gia công tử thì cần phải học quân tử lục nghệ, tới các sự vụ bên trong hay bên ngoài tông môn vân vân cũng sẽ mời tiên sinh chuyên môn đến dạy mình, còn thường hay dạy mình vô số đạo lý đối nhân xử thế hoặc những tri thức hữu dụng ở cái thế giới nọ của tỷ tỷ, nhờ đó hắn mới quản lý Vô Ưu các thuận lợi đến vậy.
Nếu là hắn của ngày xưa, có khi Vô Ưu các đã sớm bị mấy kẻ dụng tâm kín đáo chiếm làm của riêng rồi!
Trước mắt thì thế lực của Vô Ưu các đã sánh được với thế gia hạng hai trong giới tiên môn, thậm chí còn ăn đứt thế gia hàng đầu nhưng lại yếu thế như Vân Mộng Giang thị.
Chẳng qua, thứ nhất là hắn có ý muốn giấu dốt, thứ nhì là phát triển quá mau lẹ thì nền móng sẽ không vững, dù sao thì lai lịch của Vô Ưu các vẫn còn quá mỏng, vì lẽ đó nên hắn mới phải dời một phần thế lực của Vô Ưu các từ ngoài sáng vào trong tối, nhờ vậy mới không khiến cho tiên môn bách gia quá mức kiêng dè.
Năm đó cũng không phải là không có ai nảy sinh ý đồ với Vô Ưu các, dù sao thì bùa chú với pháp khí của mình cũng rất có tiếng, nên dĩ nhiên sẽ có người muốn được chia một chén canh, có điều đều bị mình với Nhiếp Hoài Tang vừa đấm vừa xoa chặn ngược về thôi!
Hiện tại hắn cũng chẳng còn ngốc như đời trước nữa, có rất nhiều chuyện hắn không muốn nghĩ tới, nhưng không có nghĩa hắn nghĩ không ra!
Ngụy Vô Tiện hơi ủ rũ, tỷ tỷ mới ghé chơi được có một ngày mà đã đi rồi, hắn luyến tiếc mà, đã lâu rồi hắn đâu có được thấy tỷ tỷ đâu, vốn còn tưởng tỷ tỷ sẽ ở lại thêm mấy ngày nữa cơ!
Lam Vong Cơ phát hiện Ngụy Vô Tiện mấy ngày nay cứ luôn mặt ủ mày ê, một người vốn bừng bừng sức sống mà giờ bỗng dưng lại buồn bã ỉu xìu, đến cả sợi ngốc mao trên đầu cũng vì mất mác theo chủ nhân mà rũ xuống!
Thấy Ngụy Vô Tiện như vậy, Lam Vong Cơ rất không quen, vừa lo lắng vừa sốt ruột mà còn vừa hơi chua xót, tỷ tỷ hắn mới chỉ ghé có một chuyến thôi mà đã khiến hắn trước sau thay đổi rõ rệt như vậy, thì chỉ thuyết minh được một điều là người đó cực kỳ quan trọng đối với hắn!
Đến khi nào thì y mới cũng có thể chiếm được địa vị quan trọng như thế trong lòng Ngụy Anh đây...