“Lam Trạm, ngươi dẫn ta đi đâu?” Ngụy Vô Tiện vừa hỏi vừa nhàm chán đứng trên Tị Trần ôm eo Lam Vong Cơ.
“Đừng lộn xộn, sắp tới rồi.” Lam Vong Cơ bất đắc dĩ nói, không thể không rót thêm một phần linh lực ổn định Tị Trần.
“Nhưng ngươi đứng trước chắn tầm mắt ta, ta cái gì cũng không thấy, ôi chao chán lắm a. Nhị ca ca…” Ngụy Vô Tiện chơi xấu nói.
Lam Vong Cơ cắn cắn môi: “Ráng nhịn chút đi.” Rồi bất động thanh sắc tăng nhanh tốc độ.
Kiếm quang màu xanh chợt lóe, lúc này nếu có Lam gia đệ tử ở đây, nhất định sẽ rớt cằm kinh ngạc. Hàm Quang Quân luôn mặt băng sương hàng năm không đổi, khóe môi lại ẩn ẩn nụ cười. Trọng điểm ở chỗ, khăn buộc trán của Hàm Quang Quân đang đoan đoan chính chính bịch mắt Ngụy Anh.
Không lâu sau, Ngụy Vô Tiện nghe tiếng ồn ào huyên náo, còn có cả tiếng thiếu nữ cười đùa, tâm rục rịch đưa tay muốn tháo khăn buộc trán. Bị Lam Vong Cơ phát hiện, bắt được tay hắn, mươi ngón đan xen, không cho hắn có cơ hội tháo xuống.
Lam Vong Cơ bóp bóp tay hắn: “Đừng nóng vội, sắp xong rồi. Chờ ta một chút.”
Ngụy Vô Tiện còn đang oán thầm Lam Trạm đem mình một người đến đây thật nhàm chán, còn chưa kịp buồn bực, đã nghe được thanh âm quen thuộc, so với thường ngày ôn nhu hơn: “Có thể rồi.”
Nghe được câu này, Ngụy Vô Tiện không kịp chờ nhanh chóng tháo khăn đang che mắt xuống, trong nháy mắt mở ra, vô số pháo hoa rực rỡ trên không trung nở rộ, chung quanh là từng tiếng reo hò. Mà Lam Trạm tay cầm một chiếc hà đăng, lẳng lặng đứng trước mặt hắn, nhìn kỹ, trên hà đăng phác họa từng ly từng tí hình ảnh từ khi hai người vừa quen nhau đến bây giờ.
Mạn châu sa hoa nở rộ bên đường đang lẳng lặng tỏa hương, chung quanh ồn ào huyên náo tựa như cách thật xa, Ngụy Vô Tiện lăng lăng nhìn Lam Vong Cơ. Sau lưng y pháo hoa còn không ngừng bay lên trời, nổi bật khuôn mặt y giống như noãn ngọc. Ngụy Vô Tiện cứ như vậy nhìn chằm chằm Lam Trạm, phía sau y là đầy trời pháo hoa, quanh mình nhà nhà ánh đèn sáng chói, hắn nhìn vào đôi mắt nhạt màu kia của y, thấy rõ trong đôi mắt ấy ngoại trừ mình ra không còn chưa hình bóng nào khác.
Thấy hắn còn ngơ ngác, Lam Vong Cơ nhẹ cười: “Sao vậy, không nhận hà đăng của ta sao?”
Nụ cười ấy khắc thật sâu trong mắt Ngụy Vô Tiện, trong phút chốc, vạn vật như mất hết phương hoa. [1]
[1] ý ở đây là trong mắt Ngụy Anh chỉ còn lại nụ cười đó ý, xung quanh như mất hết vẻ đẹp:))
Ngụy Vô Tiện nhanh chóng đưa tay nhận lấy hà đăng, mắt cũng không chớp nhìn vào hình vẽ trên đèn, từ lúc quen biết đến khi gặp lại, không bỏ qua một chi tiết nhỏ nào. Bút pháp tinh tế tỉ mỉ mười phần. Ngụy Vô Tiện thuận miệng hỏi: “Lam Trạm, ngươi vẽ?”
Lam Vong Cơ hơi nghiêng đầu, hồi lâu mới nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, từ góc độ Ngụy Vô Tiện đứng vừa khéo nhìn thấy lỗ tai đỏ bừng của y.
Ngụy Vô Tiện cười thầm, thừa dịp Lam Vong Cơ không chú ý, tiến tới hôn mặt y “Bẹp” một cái, thanh âm hôn lớn dẫn đến người đi đường chung quang đều quay đầu lại, không ít thiếu nữ tay cầm hà đăng đỏ mặt lặng lẽ xoay đầu lại.
“Đừng… Đừng làm vậy.” Lần này Lam Vong Cơ đỏ mặt lan đến tận cổ, Hàm Quang Quân từ trước đến nay luôn ít nói nay hiếm khi lắp bắp ngại ngùng.
Thấy bộ dáng này của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện tiếp mặt không đỏ tim không đập ghé vào tai y nói nhỏ: “Lam Trạm, ngươi thật tốt. Vẽ cũng đẹp, nơi nào cũng tốt.” Dứt lời như có như không thổi một hơi bên tai y.
Tay Lam Vong Cơ dưới ống tay áo rộng lớn không tự chủ nắm chặt thành quyền, đứng tại chỗ hận không thể lập tức nhảy vào suối nước lạnh. Mà kẻ khơi lửa đang vẫy vẫy tay áo, một vẻ vân đạm phong khinh xoay người đi đến trước quán làm đồ chơi bằng đường.
Ngụy Vô Tiện vừa đi hai ba bước, thấy Lam Vong Cơ không có đuổi theo, liền quay trở lại kéo y cùng đi.
“Hai vị khách quan muốn mua đồ chơi kẹo đường sao? Mới vừa làm này, rất là ngọt nha.” Thấy hai người đi tới, người bán hàng rong nhiệt tình nhiệt tình chào hỏi: “Hai vị là phải lấy cái này anh minh thần võ Nhị Lang Thần, hay là thần thông quảng đại Tôn Ngộ Không a.”
Ngụy Vô Tiện đưa tay chỉ vào đôi Ngưu Lang Chức Nữ làm bằng đường: “Ừ, đại ca, lấy hai cái nha, chúng ta trực tiếp mang đi, không cần bọc.”
“Được được, hai vị đi thông thả. Đồ chơi kẹo đường, đồ chơi kẹo đường mới ra lò đây!” Lam Vong Cơ đưa bạc cho người hàng rong, người nọ cười híp mắt tiếp tục thét.
Rời quán nhỏ, Ngụy Vô Tiện quay đầu đem Chức Nữ nhét vào tay Lam Vong Cơ: “Này, Lam Trạm, tặng cho ngươi.”
Lam Vong Cơ nhíu mày, có chút ghét bỏ nhìn Chức Nữ trong tay.
Ngụy Vô Tiện mút kẹo đường, không để ý lắm hỏi: “Lam Trạm, sao hôm nay đông người như vậy a?”
Lam Vong Cơ bất đắc dĩ thở dài: “Ta hỏi ngươi, hôm nay là ngày gì?”
“Mồng bảy a.” Vừa dứt lời, Ngụy Vô Tiện bỗng kịp phản ứng, thầm mắng mình ngày qua ngày sống thật hồ đồ. Quay lại nhìn về phía Lam Vong Cơ ngượng ngùng cười, nói: “Hi hi, Nhị ca ca ngươi thật tốt.”
Lam Vong Cơ nắm tay hắn nói: “Đi theo ta.”
Ngụy Vô Tiện bị y dẫn tới quán nhỏ bán hoa đăng, trong quán là các kiểu đèn sặc sỡ.
“Bà bà, ta tới mua hoa đăng.” Lam Vong Cơ tới trước quán nhỏ, bà lão kia ngẩng đầu nhìn y: “Ồ, là ngươi. Năm nay nhưng là đến sớm hơn mấy ngày so với năm trước.”
Lam Vong Cơ rũ mắt nhàn nhạt “vâng” một tiếng, bà lão kia thấy hai người họ nắm tay nhau, liền hiểu rõ hơn nửa, lại sợ mình đoán sai, hỏi: “Năm nay còn mua thủy đăng không?”
Lam Vong Cơ lắc đầu: “Không ạ, năm nay mua liên hoa đăng.”
Hai người đi đến cạnh sông, Lam Vong Cơ đem một cái liên hoa đăng thả vào trong nước, nhìn nó trôi đi phương xa.
“Lam Trạm, ngày này hàng năm ngươi đều đến đây thả đèn sao?”
Lam Vong Cơ rủ mắt, thu lại thần sắc tối tăm: “Ừ, qua hai ngày nữa là tết Trung Nguyên rồi.”
Ngụy Vô Tiện ngậm miệng, thầm nghĩ mình vừa hỏi một vấn đề ngu xuẩn, cũng không dám tiếp tục hỏi thêm, nếu không phải Mạc Huyền Vũ hiến xá, nếu không phải lúc đó trùng hợp Lam Trạm tới Mạc gia trang. Vậy Lam Trạm sẽ làm sao? Cứ như vậy tết Trung Nguyên hàng năm thả đèn cầu cho mình, một năm tiếp một năm mà chờ đợi sao? Nếu là hắn, hắn không dám tưởng tượng cuộc sống như thế, cũng không dám nghĩ rốt cuộc những năm này Lam Trạm đến tột cũng có bao nhiêu đau khổ.
Ngụy Vô Tiện mấp máy môi, quay đầu nhìn gò má như tranh vẽ của Lam Vong Cơ.
“Lam Trạm…”
“Ừ?”
“Lam Trạm…”
“Làm sao vậy?”
“Lam Trạm…”
“Ta ở…”
“Lam Trạm, ta sẽ không rời ngươi đi.”
Động tác trên tay Lam Vong Cơ dừng một chút: “Ngươi cũng không có cơ hội đó.”
“Lam Trạm…”
“Ta yêu ngươi.”