Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 725




Lại lược qua một số sự khiện mà hiển nhiên nó sẽ dễ dàng thành công.

Ví như lược vạn chữ Ngô Khảo Bình chiếm đóng Jalajala, gọi hắn chiếm đóng Jalajala bởi lẽ trên cái mỏm này nhiều mỏ quặng quá , đông một cái tây một cái, bố trí một hồi đó chính là gần kín cái mỏm.

Vùng này cũng không có đất đai canh tác gì cho nên cũng không gây cái gì ấn tượng cho bọn Maliwoa. Thứ Maliwoa cần là lương thực là đất canh tác trồng khoai sọ, đói đến mờ mắt còn lo vàng bạc trang sức nhiều làm chi? Nói như vậy phủ nhận hoàn thái độ quý trọng vàng hay ngọc của người Maliwoa là không đúng, họ cũng biết thẩm mĩ cũng biết làm đẹp chứ. Nhưng mức độ cuồng nhiệt trước vàng , ngọc sẽ không mạnh như đám dân có tiền thừa thiền ăn chơi xa xỉ ở Đại Việt hay Đại Tống các nơi.

Đối với họ thức ăn, diện tích đất có thể canh tác khoai sợ mới là điểm quan trọng nhất. Mỏ vàng chỉ cần một bãi vàng sa khoáng nhỏ ở phía Bắc sông Pasing đủ rồi. Bãi vàng này thì Ngô Khảo Bình không đụng, vì nó quy mô quá nhỏ để đầu tư dàn công nghệ dây truyền vào đó.

Mỏm Jalajala thì không có gì, nhưng đối diện mỏm ở phía bờ đông chính là một khu đồng bằng rộng lớn với mấy con sông phù sa nước ngọt chảy từ núi phía Tây Bắc đổi xuống tạo thành một vùng trù phú màu mỡ ở khu vực này.

Dĩ nhiên khu màu mỡ nhất chính là nơi ở của bộ lạc cường đại nhất khu vực phía đông rồi. Đây là điều hợp lý thôi. Bộ lạc này tên Pakil một bộ lạc có đến năm ngàn ngọn giáo ( 5 ngàn chiến binh) thủ lãnh tên Tarayraba cũng là một tay khén tiếng. Nhưng khốn khổ là nắn lúc này khét thật chứ không phải khét tiếng, vì thằng này cố thủ trong nhà Tongkonan không đầu hàng. Cho nên bọn Samoai cùng Paete đúng là man rợ, lấy dầu hoả tưới nhà, đốt luôn mấy chục người cố thủ trong đó.

Ngô Khảo Bình không có bất kỳ tham gia tranh đấu nào trên hòn đảo này , hắn chỉ đứng sau màn ra lệnh cho Maliwoa đi làm thôi. Cùng lắm là Đại Việt sẽ hỗ trợ một ít pháo cối oanh tạc phá vỡ trận địa của đối phương, sau đó chính là quân Maliwoa không có hàng ngũ gì, cậy trang bị khoẻ hơn xông lên chém giết.

Thật kiểu đánh nhau này không có gì để bàn bạc cả.

Bộ lạc Palki cũng khổ, họ chẳng có tội tình gì ngoài việc nằm quá gần khu mỏ giàu có mà Ngô Khảo Bình để mắt.

Không diệt Palki không được vì họ thể nào cũng tấn công nô lệ khai thác mỏ ở Jalajala vì nơi này họ xem đó chính là lãnh địa của Palki mặc dù nó không có giá trị kinh tế gì trong mắt người Palki cả.

Lúc này chiến thuyền nhỏ Catamaran trở đám người Ngô Khảo Bình về mỏm Jalajala bắt đầu lập phòng tuyến ở đây khai thác vàng , Niken , Molybden.

Thuyền đôi Catamaran này là đám thợ mộc Đại Việt dựa theo cấu tạo của người Austonesian mà đóng. Nhưng tay nghề đám thợ Đại Việt nó cao không có dùng thuyền độc mộc mà đóng ván.

Trên trọng tải hạm có nhiều ván gỗ, mang theo để phòng ngừa thuyền lớn hư hao để bổ xung sửa chữa, lúc này vì thiếu gỗ ngâm tẩm chất lượng cho nên bọn họ lấy ván này ra đóng thuyền.

Tất nhiên cùng là kiểu thuyền Catamaran nhưng người Việt đóng to lớn hơn, chắc chắn hơn, và nói thật trọng tải siêu cường nếu so sánh với thuyền đơn đồng kích cỡ.

Ý thức được việc đã đóng quân nơi đây thì cần nhiều thuyền nhỏ dạng này cho nên Ngô Khảo Bình đã hạ lệnh cho nô lệ bắt đầu chặt cây khai thác gỗ quý.

Gỗ quý nơi này nhiều, chỉ là người Austronesian chỉ toàn đồ đồng khai thác không được, chỉ có thể dùng gỗ nhóm 5-6 ở Đại Việt. Cho nên ở đây còn nhiều cây cao khổng lồ gỗ nhóm 1-2-3. Đây là tài nguyên cực kỳ quan trọng cho công nghiệp đóng tàu trọng tải, đóng tàu chiến ở Đại Việt.

Thậm chí nơi này vì hoang sơ chưa khai thác mà tài nguyên gỗ tốt còn cao cấp hơn hẳn Triết Giang- Phúc Kiến.

Giờ đây Ngô Khảo Bình có tới 5000 nô lệ, đủ để hắn phân bố đi làm rất nhiều chuyện.

Vàng , Niken , Molybden nơi này đều là ngập Sulfua do đó tuyển quặng nổi dầu thông áp dụng hiệu quả mạnh mẽ.

Thật ra thằng Ký có mỗi công nghệ tuyển quặng này thôi cho nên khi đánh dấu trên bản đồ toàn là quặng ngậm Sulfua để dễ khai thác.

Quặng Niken, Molybden sau khi được tuyển thì đóng gói mang về Đại Việt tinh chế. Riêng Vàng sẽ tại chỗ này triết tách, vì đây là công nghệ độc hại , ô nhiễm cho nên không làm nó ở Đại Việt.

Công nhân người Austronesian được đào tạo qua 10 ngày cách vận hành máy móc, có đồ bảo hộ cẩn thận bằng da, đeo mặt nạ kính, khẩu trang đàng hoàng.

Đại Việt cũng không thất đức đến độ lấy mệnh người Austronesian ra đổi vàng như vậy.

Quặng sau khi tuyển sẽ cho phơi thiêu làm bay hơi Lưu Huỳnh. Nghiền nhát nhỏ hỗn hợp quặng sau đó cho rửa với thuỷ ngân. Chỉ có vàng “tan” trong thủy ngâm còn bọn khác nổi sạch lên trên. Loại bỏ tạp chất đó thu hồi thuỷ ngân- vàng đem đun nóng trong hệ thống lò + ống đặc chế. Thuỷ ngân bay hơi vào hệ thống ống kín ruột mèo sau đó lam mát thu lại tái sử dụng. Vàng cứ vậy mà tách ra thôi.

Tất nhiên vì có thuỷ ngân cho nên cực độc hại các nhân viên phải hết sức chú ý an toàn lao động.

Khủng bố khai thác, khủng bố sản lượng, vì đây là mỏ Vàng lớn thứ hai trong lịch sử khoán sản khai thác Philippines, lại là mỏ lộ thiên, chưa ai đụng vào, với công nghệ tuyển quặng, thuỷ ngân tinh chiết “ hiện đại” nhất lúc này thì vàng cứ thế như trên trời đổ xuống.

Tất nhiên sản phẩm phụ của quá trình này có bạc, đồng những thứ không “tan” trong chì cho nên được đóng gói lại chuyển về Đại Việt tinh luyện điện phân tách bạc và đồng ra.

Nói thẳng tưng trên thế giới này vào thời điểm này chỉ có Đại Việt tách được Bạc khỏi Đồng, cho nên Đại Việt hiện ở Thăng Long đang ngày ngày thu hồi bạc theo cách này.

Công nghệ hiện tại chỉ có thể tách chì khỏi bạc mà thôi. Thế bảo sao bạc chất lượng cao vẫn hiếm. Bạc pha đồng giá trị nó giảm nhiều lắm.

Ông Đại Việt vì có công nghệ điện phân cho nên gồi nhà cũng ngày thu đấu bạc với công nghệ này.

Trong lúc Ngô Khảo Bình đang điên cuồng khai thác vàng bạc Niken Molybden, thì Ký đã đến được đảo Sado.

Sau 5 năm hắn lại trở về Bắc Á một lần nữa. Mùi vị lạnh cóng nơi này khiến Ký cảm thấy có chút thân quen, có chút nhớ nhung, hắn đã ở đây bảy năm đấy.

Vốn tưởng mọi chuyện sẽ nhẹ nhàng khi tiếp quản đảo Sando, cuối cùng kém chút Ngô Khảo Ký phát điên.

Ba tháng trước Zhui Tokushi dẫn theo Hatakeyama Minoru tới Sado. Ngô Khảo Ký tính đi tính lại. Đài Loan Lưu Cầu vẫn khá gần Đại Việt, lúc này Tokushi có thai rồi, nhỡ may mà bị Huy phát hiện chắc… nát cả khu vực, cho nên tiện thể chuyện mỏ vàng ở Sado hắn dấu tình nhân ở đây.

Nói cho cùng Sado gần trung tâm Nhật Bản hơn , muốn can thiệp gì đó cũng dễ hơn. Thế lực của Tokushi và em trai Hatakeyama Minoru cũng đã thành hình dưới sự âm thầm buff cùa Ký, đã đến lúc về lại Nhật Bản rồi.

Nhưng chuyện khốn kiếp là gia tộc Fujiwara đã hiệu lệnh cho bọn Honma rút khỏi đảo, nhưng lũ khốn này lại dám chống lệnh Fujiwara no Shoka mà nghe theo Fujiwara no Tadazane phe miền bắc.

Chuyện thế nào Fujiwara no Tadazane có thể ngóc đầu dậy được thì Ngô Khảo Ký không hiểu, nhưng ba tháng trước khi Tokushi muốn lên đảo thì bị đánh đuổi. Vì chị gái đang bụng mang dạ chửa cho nên Hatakeyama Minoru không dám đánh nhau mà đưa chị chạy tạm qua Triều Tiên. Thằng này và Tokushi không biết Jeju là của Ngô Khảo Ký, Ký quên không nhắc điều này.

Thân phận cả Hatakeyama Minoru lẫn Tokushi không tiện về Nhật Bản nhất là đem nhiều quân như vậy về sẽ khiến nhà Taira suy nghĩ.

Chạy qua triều tiên cũng phải đánh nhau một chập mới tạm bước chân vì Tokushi chuyển dạ sớm mất nửa tháng…

Điều kiện kém cỏi, thời tiết lạnh rá xem chút cả mẹ cả con chết, nếu Ngô Khảo Ký không âm thầm để hai bác sĩ Đại Việt ở bên thì chết chắc rồi.

Thật sự Ký hiếm khi giận ai, thù ai. Nhưng lần này đám Fujiwara đã thành công chọc hắn không những Fujiwara No Tadazane mà ngay cả Fujiwara no Shoka đều đáng chết.

Fujiwara no Shoka đáng chết vì thiếu trách nhiệm, không có chút nào ý thức trách nhiệm của kẻ bán hàng phải giao hàng đúng quy chuẩn. Ký giao cho hắn hoả pháo , đạn dược, khôi giáp không thiếu một phân.

Hắn trả hàng cho Ngô Khảo Ký là một hòn đảo đầy gươm đao, xém chút hại chết vợ nhỏ cùng cong trai mới lọt lòng của hắn - Zhui Nobunaga.

“ Lũ khốn muốn chết mà, Ngô Khảo Tĩnh, ngươi đi Cao Ly nói cho Vương Vận hắn nghe Đông Lai bản Đế mượn một thời gian. Hắn biết điều thì đừng có động chân động tay nếu ngu xuẩn thì đừng trách Trẫm bưng luôn Khai Thành của Cao Ly đó” Ngô Khảo Ký lần này giận rất lớn cho nên tốt nhất đừng có thằng nào ngu mà chạm vào hắn lúc này, nếu không máu nhuộm trời Bắc Á là chuyện tránh không khỏi rồi.

“ Hoàng huynh, thuyền đi qua Đông Lai, trước có nên rẽ vào hay không?” Ngô Khảo Tĩnh làm mặt dâm mà hỏi, hắn cũng là một trong số rất ít người biết chuyện của Ký.

“ Vào hay không là chuyện của ta, thằng khốn này không cút đi làm việc.. “ Ngô Khảo Ký giơ chân muốn đá, nhưng thằng khốn này chạy tặng nhanh, ôm mông trốn rồi.

“ Bây đâu, truyền lệnh hạm đội tàm thời ngoài khơi, Hộ Vệ Hạm 10 chiếc đón trẫm cập bến… Đông Lai”.