Sakuragi Rin đã lâu rồi không gặp lại Sanh Ca, vốn đang vô cùng vui vẻ lại thoáng chốc bị câu nói đó của Phong Thanh Thanh chọc giận.
"Sỉ nhục sư phụ của tôi lại còn sỉ nhục cả tôi, cô chán sống rồi đúng không?"
Người luyện võ tính tình bộc trực, dù cách một tấm màn hình nhưng vẫn có thể cảm nhận được áp lực mà bà ấy mang lại.
Phong Thanh Thanh lập tức cảm thấy sợ hãi.
Sakuragi Rin nói tiếp: "Cô còn dám mắng sư phụ tôi là trẻ mồ côi không cha không mẹ? Cô có biết cô ấy là..."
"Sakuragi!"
Sanh Ca nhíu mày cắt ngang lời sắp nói của người kia.
Sakuragi Rin ngẩn người, dù có hơi khó hiểu những cũng vẫn im lặng không nói gì nữa.
Sanh Ca lại nhìn về phía Lâm Hoài Sơ.
Người kia vốn còn đang chìm đắm trong sợ hãi, ngơ ngác không nói được gì.
Vốn dĩ cô ta cho rằng có thể dựa vào buổi tiệc khai trương của nhà họ Mộ này mà làm cho Sanh Ca muôn đời không trở mình được, ai ngờ cô không chỉ đánh bại Nam Phái, còn xoay chuyển tình huống được như thế này.
Cái gì mà học trò, cái gì mà ăn cắp chứ!
Sanh Ca vậy mà lại là sư phụ của Sakuragi Rin, ai có thể ngờ được chứ.
Lâm Hoài Sơ quả thật là bị tức đến hộc máu.
Bây giờ dưới sân khấu có nhiều con mắt đang nhìn cô ta chằm chằm như thế, cô ta quả thật không còn chỗ để dung thân nữa, chỉ hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
Thế nhưng, cách trốn thoát mà cô ta nghĩ ra thật quá đơn giản rồi.
Sanh Ca trước giờ luôn tuân thủ mình là kiểu người nhỏ nhen, bị uất ức nhất định sẽ báo thù, làm sao có thể buông tha cho cô ta dễ dàng như vậy được.
"Cô Lâm là, theo tình hình bây giờ thì rốt cuộc cô là người nhục nhã, hay tôi nhỉ?"
Lâm Hoài Sơ tức đến nghiến răng nghiến lợi, video call với Sakuragi Rin vẫn còn chưa tắt, Lộc Hoa cũng ở bên cạnh, sau lưng Sanh Ca đều được những thế lực hùng hậu che chở.
Cô ta không dám nói quá lời, chỉ miễn cưỡng mỉm cười đáp: "Lần này là tôi lỗ mãng, đắc tội rồi, xin thứ lỗi."
"Có vậy thôi à?"
Sanh Ca lắc đầu, khẽ cười một tiếng: "Câu xin lỗi này của cô chỉ mang tính đối phó, tôi không hài lòng lắm, cho nên..."
Cô nói tới đây lại ngưng, sau đó thoáng nhìn qua Lộc Hoa.
Lộc Hoa hiểu ý, Hoa Vân trực tiếp rời khỏi hội trường, mấy phút sau đã dắt theo hai người vệ sĩ đô con mặc đồ đen đi về phía Lâm Hoài Sơ.
Người bên đây bị khí thế của hai người đàn ông đó dọa sợ mất mật, liên tục lùi về sau nói: "Các anh muốn làm gì?"
Hai người vệ sĩ vốn không cho Lâm Hoài Sơ có cơ hội giải thích, trực tiếp vòng ra sau giữ chặt hai tay cô ta lại.
Vân Mỹ nhìn thấy cảnh này lại sợ Sanh Ca lỡ làm chết người sẽ khiến buổi lễ khai trương của nhà họ Mộ nát bét, vừa định nghĩ cách muốn tiến lên ngăn cản đã bị Mộ Ngôn Tâm kéo lại.
Mộ Ngôn Tâm lắc đầu nhỏ giọng nói với bà ta: "Cô ấy hẳn sẽ tự biết chừng mực."
Vân Mỹ nghe như thế cũng đành thôi.
Bầu không khí ở khắp hội trường bỗng trở nên nặng nề, khách khứa ở phía dưới vì ngại thân phận của Lộc Hoa nên vốn dĩ không có ai dám tới gần ngăn cản.
Huống hồ Lâm Hoài Sơ đó suýt chút đã vu oan cho Sanh Ca, nếu như không phải vì video call cho Sakuragi Rin thì Sanh Ca đã phải ẵm tội danh ăn cắp rồi.
Chuyện Sanh Ca muốn trả đũa, dường như cũng không có gì là quá đáng, chỉ có thể nói là Lâm Hoài Sơ tự làm tự chịu mà thôi.
Lâm Hoài Sơ nhìn người kia đang bước từng bước chậm rãi đi về phía mình, sát khí tỏa ra như muốn ăn thịt người đó thật sự khiến cả người cô ta đều run lẩy bẩy.
Lâm Hoài Sơ cố gắng chống chế, run rẩy nói: "Tôi là người thừa kế tương lai của nhà họ Lâm, cô dám đụng tới tôi thì nhà họ Lâm sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"
Sanh Ca nghe xong lại cười đến rạng rỡ, rất điềm đạm mà nói.
"Được thôi, tôi đợi."
Một giây sau đó, cô thu nụ cười lại, ánh mắt đột nhiên trở nên tàn nhẫn, giơ tay lên tát vào mặt Lâm Hoài Sơ một cái thật mạnh.
Khắp hội trường vang lên một tràng âm thanh tát tay nghe chua chát.
Phía dưới có ai đó khẽ chậc một tiếng, quả thật đúng là tát mặt?
Thật là một người phụ nữ ác độc!
Lâm Hoài Sơ bị đánh đến nước mắt lưng tròng, sửng sốt cùng đau rát khiến cô ta không thể nói được nên lời.
Khuôn mặt vốn dĩ trắng trẻo xinh xắn nay lại in hằn năm dấu tay đỏ ửng, khóe miệng còn thoáng rỉ máu, vừa đáng thương lại vô cùng chật vật.
Làm gì còn vẻ uy nghiêm của một cô chiêu giàu có nhà họ Lâm nữa chứ.
Lâm Hoài Sơ cắn môi, ấm ức đến độ sụt sùi, lại bị Sanh Ca đưa tay giữ lấy cằm, mạnh mẽ nâng cằm người kia lên.
Sanh Ca vừa thưởng thức tuyệt tác của mình lại vừa tặc lưỡi hai cái: "Chậc chậc, quả nhiên người không bị ăn tát thì sẽ không biết đau là gì. Cô mưu đồ hãm hại tôi mấy lần, có nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay hay không?"
Lâm Hoài Sơ quả thật là giận dữ và xấu hổ đến cực điểm, những cũng chỉ vì bộ mặt đang sưng húp đó khiến cô ta đau đến không thể nói được nên lời.
Cuối cùng, Lý Phi và Phong Thanh Thanh là hai người liều mạng chạy lên sân khấu, cố gắng giải thoát Lâm Hoài Sơ ra khỏi sự kìm hãm của vệ sĩ.
Tự biết bản thân không còn mặt mũi nào ở lại hội trường nữa, hai người họ khổ sở đỡ Lâm Hoài Sơ bị đánh đến mơ hồ đó rời đi.
Trước lúc đi cũng không dám nói câu nào khó nghe, chỉ ném cái nhìn thâm độc về phía Sanh Ca, hận không thể dùng ánh mắt mà đâm thủng mặt cô.
Sanh Ca khinh miệt ánh mắt uy hiếp người đó của bọn họ.
Chỉ có kẻ yếu đuối mới dùng cách thức đó để muốn dọa được đối phương mà thôi.
Cả ba người Phong Thanh Thanh rời đi rồi, nhưng bầu không khí trong hội trường vẫn rất u ám và ngột ngạt.
Vốn dĩ biết được chuyện Sanh Ca là sư phụ của Sakuragi Rin, các khách khứa ở đó chỉ là kinh ngạc, mà bây giờ tận mắt nhìn thấy cách mà cô trả đũa Lâm Hoài Sơ lại khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi hoàn toàn.
Cũng nhờ Sakuragi Rin ở đầu dây bên kia chúc mừng buổi lễ khai trương, bầu không khí mới dần được kéo trở về.
Buổi tiệc khai trương lần này của nhà họ Mộ dù đã trải qua một loạt chuyện phức tạp, nhưng đến cuối cùng có thể nhận được lời chúc mừng thông qua màn hình lớn của Sakuragi Rin cũng coi như là trong họa có phúc, thành công ngoài mong đợi rồi.
Vân Mỹ và Mộ Kiến Đức cười đến không khép được mồm, trực tiếp coi Sanh Ca giống như là phúc tinh mà đội lên đầu.
Bọn họ nhiệt tình chào đón khách khứa, không khí của buổi tiệc sau đó lại vô cùng vui vẻ.
Sanh Ca là kiểu người không quá thích không khí tiệc tùng xã giao, cho nên tìm cớ đi vào một hành lang nhỏ yên tĩnh.
Sau khi xác nhận xung quanh không có ai cả, cô mới lấy điện thoại ra gọi cho một người đã lâu không liên lạc.
Đầu dây bên kia truyền tới một giọng già nua nhưng lại vô cùng hưng phấn.
"Từ sau khi em rời khỏi nước R, chị cũng hoàn toàn mất liên lạc với em. Sau đó nghe nhà họ Lộc công bố chuyện em đã qua đời, chị đã mất ngủ mấy ngày, may là em không có sao cả..."
Sanh Ca mỉm cười nói: "Đã nói rồi, em là sao quả tạ ngàn năm, kiểu như em làm sao có thể chết dễ dàng vậy chứ."
Sakuragi Rin ở đầu dây bên kia bị lời nói của cô chọc cười.
Sanh Ca đã nhanh chóng đổi sang thái độ nghiêm túc mà nói: "Chuyện hôm nay, cám ơn chị."
"Cám ơn cái gì, vốn dĩ em cũng coi như là sư phụ của chị được một nửa rồi."
Lúc còn nhỏ, Sanh Ca từng được đưa sang nước R học võ của một bậc thầy sống ẩn dật, Sakuragi Rin vốn dĩ là sư tỷ của cô.
Nhưng bởi vì Sanh Ca có thiên phú cực cao, không chỉ học rất nhanh lại còn có thể học một biết mười. Sakuragi Rin từng thua dưới tay cô, sau đó lại kêu cô chỉ dẫn mình, cho nên bị Sanh Ca cười trêu rằng gọi cô một tiếng sư phụ sẽ dạy.
Lần này, Sakuragi Rin đoán được có người đang gây khó dễ cho Sanh Ca, cho nên đã rất nhanh trí phối hợp diễn xuất.
Trải qua một màn ôn lại chuyện xưa, trong lòng cả hai đều bùi ngùi cảm xúc.
Sanh Ca đang định hỏi mấy sư huynh sư tỷ khác sống có tốt hay không, bỗng lại nghe tiếng xe lăn đang đi dần tới.
Cô nhanh chóng cúp máy xoay người lại, nhìn thấy Mộ Ngôn Tâm đang ngồi trên xe lăn chậm rãi mà đi tới trước mặt mình.
Mộ Ngôn Tâm nghiêm túc nhìn khuôn mặt xinh đẹp đến khuynh thành của Sanh Ca, cười nói: "Từ lúc đầu tôi tỉnh lại nhìn thấy cô, đã cảm thấy cô không tầm thường rồi. Dáng vẻ của cô điềm đạm thong dong, khí chất tao nhã, thật sự không giống một đứa trẻ xuất thân từ viện mồ côi."
Sanh Ca mím môi nhìn người kia, im lặng không nói gì.
Mộ Ngôn Tâm nói tiếp: "Mấy ngày nay tôi và Lộc Mặc ở chung, tính tình của anh ấy quá lạnh, hai câu nói duy nhất nói với tôi lại đều có liên quan tới cô. Tôi nghĩ trong lòng anh ấy, cô hẳn là có địa vị rất không tầm thường."
Sanh Ca nghe được mấy câu này lại hơi nhíu mày hỏi: "Cô muốn hỏi cái gì?"
"Cô có thể khiến cho hai cậu chủ nhà họ Lộc của thành phố S cam tâm tình nguyện trả giá vì mình..."
Mộ Ngôn Tâm dừng lại một chút, ánh mắt đột nhiên dấy lên nghi ngờ: "Cô, rốt cuộc là ai?"