Váy trắng công sở ôm lấy mông cùng Porsche 911 đỏ như lửa ở phía sau tạo nên hai sắc thái đối lập, thế nhưng lại hài hòa ngoài ý muốn, đẹp đến nỗi không thể tưởng tượng nổi.
Làm người khác muốn cảm thán một câu từ đáy lòng, thật là xe thể thao xứng đôi với người đẹp.
Nhưng cảnh đẹp này lại bị tiếng cười của người bên cạnh phá hỏng.
Lúc đầu Đới Lị rất tức giận, nhưng sau đó thì bị những lời này của Sanh Ca làm tức cười: “Chỉ dựa vào cô?”
Nói xong, cô ta vô thức quay đầu nhìn lô gô xe hai bên cửa hàng mặt tiền, là Porsche. Sau khi hoàn toàn xác định là không có khả năng, Đới Lị cười lớn tiếng hơn.
“Sanh Ca, bình thường cô giả vờ với tôi thì thôi đi, cô cũng không nhìn một chút đây là nơi nào, nếu như cô là chủ của cửa hàng Porsche 4S này thì tôi là chủ của cửa hàng Ferrari!”
Đinh Lỗi cũng cảm thấy chuyện này là giả nên cũng cười theo Đới Lị, ánh mắt nhìn Sanh Ca thì càng lúc càng suồng sã.
Sanh Ca vẫn dựa vào xe như trước, cô khẽ cười: “Đúng là tôi không phải chủ của tiệm này.”
Đới Lị nghe vậy thì rất đắc ý, nhưng không để cô ta nói mấy câu chế nhạo nào, Sanh Ca nói tiếp.
“Nhưng tôi là chủ của toàn bộ cửa hàng xe ở thành phố này, tôi mới mua hai phút trước.”
Dường như Đới Lị cảm thấy cô ta đang nghe chuyện cười, vì vậy cười lớn: “Cô uống lộn thuốc à? Một người đến cả túi xách cùng quần áo hàng hiệu cũng không mua được như cô mà có thể mua toàn bộ cửa hàng xe của thành phố à? Cười chết tôi rồi!”
Cô ta ngửi thấy mùi tanh trên người thì càng tức chuyện Sanh Ca tìm người tạt nước hơn.
“Cô nghĩ nổi tiếng trên mạng thì ngon lắm à? Tốt nhất là bây giờ cô quỳ xuống dập đầu xin tha, tôi còn có thể chừa một đường sống cho cô.”
Cô ta lộ ra vẻ mặt hung ác: “Nếu không, quan hệ trên mạng của bạn trai tôi ở thành phố Phương này không hể nhỏ, cô cứ đợi tiếng xấu của mình lan xa ở thành phố Phương đi!”
Ánh mắt của Đinh Lỗi khi quan sát Sanh Ca cũng không kiêng nể gì, ông ta tiến về phía cô, cười xấu xa.
“Đúng vậy người đẹp, nếu bây giờ cô xin lỗi Lị Lị thì Phó Tổng Giám đốc của Tập đoàn Vân Tế sẽ bỏ qua cho cô, nếu không…”
Nụ cười trên mặt ông ta càng ngày càng bỉ ổi, nhìn dáng người của Sanh Ca, ý nghĩ viễn vong càng khắc sâu trong đầu, ông ta kìm lòng không đặng mà liếm môi một cái.
Sanh Ca cười khẽ, tư thế vẫn kiêu ngạo như trước: “Chúng ta cùng nhìn một chút, là ai không tha ai.”
Đới Lị khoanh tay cười lạnh, bảo Đinh Lỗi gọi người xử lí Sanh Ca.
Năm phút sau.
Người xử lí Sanh Ca không đến nhưng Tổng Giám đốc thị trường ô tô của toàn thành phố lại chạy đến bên này như điên.
Đới Lị cùng Đinh Lỗi nhìn thấy biểu cảm sợ hãi của Tổng Giám đốc, nghĩ là ông ta đã biết Đới Lị bị công nhân tạt nước nên cố ý đến xin lỗi.
Tư thế của hai người càng kiêu căng hơn.
Đới Lị: “Ông định giải thích chuyện này thế nào?”
Cô ta hất cằm, hất tay, chờ Tổng Giám đốc đến xin lỗi.
Nhưng đối phương lại làm lơ hai người bọn họ mà đi đến trước mặt Sanh Ca, lễ độ cung kính: “Ngài vừa mới lấy năm tỷ mua toàn bộ cửa hàng xe hơi của thành phố, thật là một số tiền khổng lồ mà tôi lại không tiếp đón ngài đúng lúc, là xơ xót của tôi, cũng xin bà chủ đừng so đo với tôi.”
Cái gì? Bà chủ?
Sanh Ca là bà chủ mới của toàn bộ cửa hàng xe ở thành phố?
Mua với năm tỷ?
Thật hay giả? Nếu thật thì cũng quá giàu rồi!
Hai người trợn tròn mắt, vẻ mặt càng đặc sắc hơn.
Ngược lại, vẻ mặt của Sanh Ca bình tĩnh đến không thể tin được.
“Ngài đứng trên giày cao gót cũng mệt, mời vào trong ngồi!”
Tổng Giám đốc thấy cô không nói chuyện, không nắm rõ tính tình của cô nên cúi người xuống nịnh nọt, bày ra tư thế “mời”.
“Còn nữa, hiện tại xe mới của toàn bộ thành phố này đều là của ngài, không chỉ Mangotan, chỉ cần ngài thích thì ngài muốn lái chiếc nào cũng được. Nếu ngài muốn đổi mỗi ngày một chiếc thì cũng không sao hết.”
Mỗi ngày đổi một chiếc đều được, đây là cuộc sống xa hoa gì thế này!
Đới Lị hoàn toàn không dám tưởng tượng, không cam tâm cùng đố kị bao phủ trái tim của cô ta.
Vì sao một cô nhi đi ra từ trại mồ côi ở thành phố Phương như cô ta lại có thể giàu đến nỗi dùng năm tỷ mua toàn bộ cửa hàng xe của thành phố.
Đánh chết cô ta cũng không tin!
“Không thể nào!”
Cô ta trừng mắt nhìn Sanh Ca, rống lên: “Có phải cô đang diễn hay không? Vì lừa gạt tôi mà cô cũng làm được chuyện này!”
“Còn ông nữa!” Cô ta chỉ vào Tổng Giám đốc, cắn răng nghiến lợi hét lên điên cuồng.
“Ông nhận bao nhiêu tiền để diễn với cô ta? Tôi có thể trả gấp đôi cho ông!”
Lời của cô ta làm Tổng Giám đốc không vui mà nhíu mày.
“Cô gái này, xin tôn trọng bà chủ của chúng tôi, cũng xin cô chú ý hình tượng ở nơi công cộng một chút!”
Ông ta lui lại hai bước, nhìn toàn thân đầy nước dơ của Đới Lị với vẻ mặt ghét bỏ, che mũi lui ra xa.
Đinh Lỗi từng may mắn nhìn thấy vị Tổng Giám đốc này, biết thân phận của ông ta không phải giả nên vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở cô ta.
Đới Lị nghe xong thì lui lại hai bước, hoàn toàn không thể chấp nhận: “Chuyện này là thật ư? Tôi không tin, tôi không tin! Con điếm như cô dựa vào cái gì…”
Đinh Lỗi thấy cô ta hoàn toàn không biệt tình thế, còn muốn cắn chết đối phương, ngu như heo nên vội vàng phân rõ giới hạn.
“Cô Sanh Ca, là tôi có mắt mà không tròng, tôi chỉ là Phó Giám đốc Kinh doanh của Tập đoàn Vân Tế mà dám ăn nói lỗ mãng với ngài, vừa rồi đắc tội, hy vọng ngài không để trong lòng!”
Ông ta nhanh chóng phục hồi tinh thần, nụ cười a dua lấy lòng tràn đầy mặt: “Nếu sau này ngài có chuyện cần dùng đến tôi thì cứ bảo, từ này về sau tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài, tuyệt đối không có câu oán hận nào! Mong ngài có thể chỉ bảo tôi nhiều hơn!”
“Đinh Lỗi! Ông được lắm! Không phải ông không biết tôi ghét cô ta bao nhiêu, thế mà ông lại vẫy đuôi với cô ta!”
Đới Lị thấy mình bị cô lập thì tức không chịu được, cô ta giơ cánh tay lên đinh tát ông ta một cái.
Đinh Lỗi nắm lấy cổ tay của cô ta, vẻ mặt ghét bỏ, dùng sức đẩy cô ta ra.
“Ngửi mùi hôi thối trên người cô đi! Đừng làm tôi phát ngán!”
“Được lắm, lúc đầu tôi bị mù nên mới coi trọng loại người như ông!”
Đới Lị tức đến phát run, cô ta hét thẳng vào mặt ông ta: “Ông cũng không tiểu một vũng rồi soi cái mặt của mình xem, một kẻ bụng bia răng vàng khè như ông mà cũng dám ghét bỏ tôi?”
Dứt lời, cô ta thừa dịp Đinh Lỗi không chú ý, ba chân bốn cẳng tiến lên tát mạnh hai cái lên mặt ông ta.
Đinh Lỗi bị hai cái bạt tai của cô ta đánh đến hoa mắt chóng mặt, bụm mặt, khó tin chửi ầm lên: “Đờ mờ con điếm này, cô dám đánh tôi? Nếu không phải cô có chút dáng thì tôi sẽ tốn mấy trăm ngàn bao nuôi cô sao? Tôi thấy cô quên bản thân là cái thá gì rồi, thật mẹ nó xúi quẩy!”
Hai người cắn nhau tại chỗ.
“Cảnh chó cắn chó cũng thú vị đấy!”
Sanh Ca dựa vào Porsche, vô tay một cái: “Nhưng tiếc là hơi ồn!”
“Bảo vệ.”
Cô gọi một tiếng: “Đuổi hai kẻ làm loạn này ra ngoài, cả người hôi thối đứng đánh nhau trước cửa hàng, thật là phá hỏng hình ảnh của thị trường ô tô.”
“Con điếm này! Cô dám! Tôi sẽ xử đẹp cô!” Đới Lị hét chói tai.
Mấy người bảo vệ cũng không phải làm cảnh, bọn họ lập tức đi đến bên cạnh hai người, nhấc tay của hai người lên rồi kéo ra ngoài, sau đó ném trên đường như ném một túi rác.
Đới Lị chịu không nổi lực đẩy của bảo vệ, cô ta ngã ngồi trên mặt đất, miệng mắng người càng thêm không kiêng nể gì.
“Con điếm chết tiệt! Đừng tưởng rằng cô trèo lên chỗ cao nào thì gà rừng sẽ biến thành phượng hoàng, thứ rẻ tiền thì mãi rẻ tiền! Cô đi đâu thì cũng đê tiện như nhau thôi.”
Cô ta đứng ở ngoài mắng không ngừng làm nhiều người qua đường liếc nhìn.
Vốn dĩ Sanh Ca nể tình hai người từng quen biết nên chỉ định trừng phạt cô ta một chút.
Nhưng cô ta lại đưa đầu mình tới, thế thì đừng trách cô không nể mặt.
Sanh Ca bước tới, thân thể nhỏ nhắn lại có khí tràng mạnh mẽ, ngạo khí cùng lạnh lùng trong mắt làm Đới Lị sợ run cả người.
“Nói xong chưa?” Sanh Ca hỏi.
Đới Lị rướn cổ lên, cố gắng tìm lại chút khí thế cho bản thân: “Con điếm như cô, tôi có mắng một trăm lần cũng không đủ! Cô…”
“Đến lượt tôi.”
Sanh Ca lạnh lùng liếc Đới Lị một cái, cắt đứt lời của cô ta.