Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 209: 209: Anh Để Lại Di Chúc




"Hiểu rồi, đợi ăn sáng xong, tôi sẽ đến Phong thị một chuyến. "

Sau khi ăn sáng xong, cô ổn định lại tâm trạng tồi tệ trong nhiều ngày qua, trang điểm nhẹ nhàng rồi ra ngoài.

Trong văn phòng của Chủ tịch Phong thị.

Phong Văn Đống vẫn còn đang kêu gào ầm ĩ: "Cô ta ngày nào cũng trốn tránh không dám gặp người khác là có ý gì? Cháu trai cả của tôi đã chết rồi, cô ta còn giả vờ đau thương nữa à? Cô ta nghĩ mình có thể tránh thoát được vấn đề về quyền quản lý Phong thị được sao!"

"Cô mau gọi cô ta đi ra đi, trong vòng ngày hôm nay nhất định phải có lời giải thích cho chuyện này!"

Tư Vũ rất bất đắc dĩ, rất muốn một tát đánh chết con cáo già này.

Nhưng xã hội pháp quyền lại cho cô ấy hiểu rằng, trước mặt người khác phải bình tĩnh!

"Ông hai Phong, gần đây giám đốc Sanh bị bệnh, sao ông lại hùng hồn hổ báo dọa người như vậy..."

Cô ấy còn chưa kịp nói hết, thì cánh cửa văn phòng Chủ tịch đã mở ra.

Sanh Ca mặc một chiếc váy đen ôm mông, trang điểm nhẹ nhàng, gương mặt vừa thanh tú quyến rũ lòng người vừa cấm dục, nhưng bên trong ánh mắt vẫn lạnh lùng và kiêu ngạo như trước.

Cô thậm chí còn không nhìn Phong Văn Đống, khuôn mặt lạnh lùng bước đến làm việc của Chủ tịch ngồi xuống.

"Nói."

Một chữ không có chút cảm xúc gì, đã khiến Phong Văn Đống thay đổi thái độ ngay lập tức.

Ông ta mỉm cười đi đến chiếc ghế đối diện Sanh Ca ngồi xuống, lần trước bị ép buộc uống ròng rã ba mươi chai tiện ích, bị các loại đau đớn thống khổ tra tấn hành hạ ròng rã mười ngày, ông ta vẫn còn nhớ rõ như mới ngày hôm qua, chỉ dám lặng lẽ kêu gào.

Khi Sanh Ca thực sự xuất hiện, ông ta nhẹ giọng nói: "Giám đốc Sanh, cháu trai cả của tôi qua đời từ rất sớm, tôi cũng rất đau lòng, mấy ngày nay tôi không thể ăn ngon được, nhưng tất cả chỉ vì một điều…"

"Nói vấn đề chính đi. "

Sanh Ca cau mày, không được vui lắm.

"Nó đi rồi, người duy nhất nhà họ Phong nắm cổ phần Phong thị chỉ có mình tôi, vậy có phải cổ phần của nó nên thuộc trên danh nghĩa của tôi không?"

"Ai nói vậy?"

Sanh Ca liếc ông ta một cái: "Não của chú dán vào tường à? Chú chẳng qua chỉ là em trai của cha anh ấy thôi, còn mẹ anh ấy mới là trực hệ, cho dù phân cho Lý Phi thì cũng không đến lượt chú. "

"Nhưng mà…"

Bị chế giễu, Phong Văn Đống cũng không hề tức giận: "Chị dâu, bà ta không có sở trường kinh doanh, cô xem trước đây Phong thị bị bà ta hủy hoại như thế nào, cô mà cho bà ta cổ phần thì sẽ thành cái thùng rỗng, chưa kể trước đây bà ta đối xử với cô như vậy, cô còn bằng lòng sao? Chú hai tôi đây thì khác, tôi có thể giúp cô, chưa kể đến việc tôi đã ăn năn rồi, về sau sẽ không đối nghịch với cô nữa!"

Sanh Ca cười nhạo: "Nói thì dễ nghe thật đấy, nếu chú cầm phần cổ phần này thì chú sẽ là cổ đông lớn nhất của công ty, chú chỉ muốn quyền quản lý của Phong thị thôi phải không?"

Ơ…

Phong Văn Đống không tiếp lời, quyền quản lý nhất định phải chiếm được, dù sao thì ông ta cũng không thể nhìn nhà họ Phong rơi vào tay người ngoài.

Nhưng ông ta cũng biết rằng Sanh Ca không phải là người dễ chọc, ban đầu ông ta định thực hiện chiến lược đường vòng, đi từng bước một đến.

Sanh Ca lười nhác nghe ông ta giở giọng, trực tiếp nói thẳng: "Chú muốn thì cứ việc nói thẳng đi, đừng lòng vòng làm tôi buồn nôn, việc chú có thể giành được quyền quản lý từ tay tôi hay không, thì phải nhìn vào khả năng của chú.”

Phong Văn Đống tối sầm mặt lại, im lặng một lúc.

Ông ta biết Sanh Ca rất khôn ngoan, nếu biết kế hoạch của ông ta, thì về sau sẽ chỉ cảnh giác hơn với ông ta mà thôi.

"Nếu không thì, giám đốc Sanh cũng nói chị dâu Lý Phi nên lấy cổ phần của cháu trai cả của tôi, vậy thì hôm nay dưới sự chứng kiến của luật sư, để bà ta tới ký chuyển nhượng cổ phần đi?"

Cho Lý Phi xong rồi thì có thể thế nào, sớm muộn gì ông ta cũng có thể tự tay hốt cổ phần về tay mình, chỉ cần cổ phần không rơi vào tay người phụ nữ Sanh Ca này thì mọi chuyện sẽ rất dễ giải quyết.

Sanh Ca lạnh lùng nhếch môi.

Cô đang định trả lời, thì cánh cửa văn phòng chủ tịch bị đẩy ra.

Lý Phi đã thay đổi khỏi vẻ suy sút của nhiều ngày trước, cả người hoàn toàn mang phong thái của một quý bà như trước đây, ung dung đi vào văn phòng.

Phong Văn Đống thấy bà ta, rất vui mừng: "Ồ, đúng lúc chúng em đang nói về việc nhờ chị dâu đến đây để ký, chị dâu tới đây thì vừa vặn thật đấy."

Sanh Ca hờ hững giấu tay đi, dựa vào ghế làm việc, không nói lời nào.

Cô ngược lại muốn nhìn xem, hai người họ, sẽ diễn kịch gì.

Nhìn thấy Lý Phi đi tới, Phong Văn Đống đứng dậy nhường chỗ cho bà ta.

Lý Phi cũng không khách sáo với ông ta, ưu nhã ngồi xuống, mở miệng nói với Phong Văn Đống: "Việc phân chia cổ phần của con trai tôi, phân chia kiểu gì không phải do cậu và tôi quyết định."

“Chị dâu, ý của chị là gì?” Gương mặt của Phong Văn Đống cứng lại.

"Tôi dẫn theo luật sư Lương đến đây, trước khi con trai tôi đi nó đã lập di chúc, vì hôm nay mọi người đều ở đây nên mới chính thức đọc."

Luật sư Lương bước tới, đặt một túi giấy xi măng được niêm phong bằng cả hai tay lên bàn làm việc trắng ngà sạch sẽ của Sanh Ca.

Sanh Ca liếc nhìn qua.

Phong Ngự Niên cũng lập di chúc ư?

"Nếu là di chúc, thì tôi không còn là người nhà họ Phong nữa, ngồi ở chỗ này nghe có chút thừa thãi, các người cứ tiếp tục đi."

Cô định đứng dậy, nhưng Lý Phi đã ngăn cô lại: "Cô ngồi đi, cô được nhắc đến trong di chúc của con trai tôi, cô nhất định phải có mặt."

Cả người Sanh Ca sững sờ, anh ta thậm chí còn nhắc đến cô trong di chúc của mình?

Cô cố nén lại cảm giác chua xót trong mắt mình, lạnh lùng ngồi lại.

Lý Phi nhìn cô ngồi vững rồi mới nhìn về phía luật sư phía sau: "Bắt đầu đi."

Luật sư Lương gật đầu, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của ba người, anh ta bước tới mở túi giấy xi măng, lấy tờ di chúc bên trong ra.

"Người lập di chúc Phong Ngự Niên, vì để xử lý việc phân chia tài sản riêng sau khi chết, đặc biệt lập di chúc như sau."

Vừa mới nghe xong một câu nói, trái tim của Sanh Ca bắt đầu đập rộn ràng, hốc mắt không tự chủ được mà đỏ bừng lên.

Cô nắm chặt lòng bàn tay, rũ mắt yên lặng lắng nghe.

Trong mắt Lý Phi cũng rơm rớm nước mắt, Phong Văn Đống cũng thể hiện nỗi buồn mang tính tượng trưng.

Trong bầu không khí vô cùng nặng nề này, luật sư Lương tiếp tục đọc: "Tôi sẽ xử lý tất cả các bất động sản chính, cổ phần và các tài sản khác dưới danh nghĩa tôi như sau: Tổng cộng có bảy bất động sản bao gồm biệt thự Vân Cảnh, nhà Tứ gian Hạc ở khu Thanh Phồn Tiểu, chung cư cao ốc Tuyền Lạc ở đường Kim Cảng, có tổng cộng bảy bất động sản, tất cả đều thuộc sở hữu của vợ cũ của tôi, cô Sanh Ca. Ngoài ra, bốn mươi lăm phần trăm cổ phần trong tập đoàn Phong thị do tôi đứng tên thuộc về vợ cũ của tôi, cô Sanh Ca…"

Sau khi Luật sư Lương đọc xong, Lý Phi lấy khăn giấy lau nước mắt, Sanh Ca nghe xong cảm giác lòng đau như cắt, tất cả tài sản đều được đưa cho cô, chẳng lẽ anh ta không còn gì để nhớ ngoại trừ cô sao? Thậm chí không quan tâm đến tính mạng của Lý Phi với Phong Thanh Thanh sao?

Phong Văn Đống phát nổ ngay tại chỗ.

"Cái gì? Tôi không đồng ý!"

Sắc mặt ông ta đen như đáy nồi, trầm giọng phản bác:

"Nó muốn giao hết bất động sản cho vợ cũ, tôi không phản đối, nhưng sao nó có thể tùy tiện giao bốn mươi lăm phần trăm cổ phần của Phong thị trên tay cho người ngoài được? Tập đoàn Phong thị là tâm huyết cả đời của ông cụ, đây là nó đang bất hiếu! Nó đặt ông cụ ở chỗ nào!"

Nếu như bốn mươi lăm phần trăm cổ phần thực sự được giao cho người phụ nữ Sanh Ca này, thì sau này cô sẽ nắm giữ tám mươi lăm phần trăm số cổ phần lớn, rất khó để ông ta có thể loại bỏ cô.

Sanh Ca từ đầu đến cuối đều cúi đầu, không phản bác cũng không lên tiếng.

Cô vốn không am hiểu ngành nghề bất động sản, mấy ngày trước còn chạy hai bên Phong thị với Angle, sức lực của cô đã kiệt quệ, đang muốn chuyển giao lại Phong thị, vậy mà Phong Ngự Niên lại để lại cho cô một vấn đề lớn như thế, lập tức gánh nặng của Phong thị đồng thời dồn hết cho cô.

Trước câu hỏi của Phong Văn Đống, Lý Phi lau sạch nước mắt, tâm trạng nặng nề mở miệng:

"Lập di chúc là quyền mà con trai tôi có thể tự do làm chủ, con trai tôi đã quyết định như vậy rồi, thì tôi là người làm mẹ, sẽ tôn trọng lựa chọn của con."

"Chị dâu, chị hồ đồ rồi! Chuyện cổ phần này cũng không phải chuyện nhỏ!"

Phong Văn Đống sắp tức chết rồi.

Hết lần này đến lần khác thái độ của Lý Phi không mặn không nhạt: "Văn Đống, cậu cùng đừng tranh giành, thứ không phải của cậu thì cũng không phải của cậu, cho dù có tranh giành đến đầu chảy đầy máu thì cậu cũng không chiếm được. "

"Chị!"

Phong Văn Đống sắp tức giận: "Đàn bà phá của! Tôi xem xem sau này chị làm sao có thể chui xuống đất giải thích với ông cụ và anh trai tôi!”

Ông ta hừ một cái, tức giận hất tay rời đi.

Lý Phi mặc kệ ông ta mắng, trên mặt không có chút tức giận nào.

Sanh Ca vô cùng kỳ lạ nhìn bà ta.

Kể từ sau đám tang của Phong Ngự Niên qua đi, Lý Phi dường như biến thành người khác, không chỉ thường xuyên nói chuyện với cô mà khi gặp chuyện cũng giữ bình tĩnh hơn trước.

"Nếu như hôm nay bà giấu phần di chúc này đi, không lấy ra đọc trước mặt mọi người, thì cổ phần của anh ta sẽ là của bà, đây chính là bốn mươi lăm phần trăm cổ phần, bà không có chút động tâm nào sao?"

Lý Phi cười nhẹ một tiếng.

"Tôi thực sự không có khả năng đó, Phong thị ở trong tay cô vẫn tốt hơn."

Sanh Ca nheo mắt, lặng lẽ nhìn chằm chằm bà ta: "Bà Phong, bà đột nhiên thay đổi rất nhiều, trước đây bà chưa từng bình tĩnh nói chuyện với tôi, có phải là trong tang lễ, bức thư tuyệt mệnh của Phong Ngự Niên nói với bà điều gì không? "