Là giọng nói của Phong Ngự Niên.
Sanh Ca thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó đột nhiên cô lại tỏ ra giận dữ: "Tại sao không nghe điện thoại?"
Giọng nói của anh có hơi ngái ngủ và mệt mỏi: "Anh đang ngủ, muộn như vậy rồi, em còn chưa đi nghỉ sao? Xảy ra chuyện gì à?"
"Không có gì, tôi mất ngủ, không ngủ được."
"Vậy... muốn anh thức cùng em?"
"Ừm."
Sanh Ca khẽ "ừ" một tiếng, cô nhớ lại cơn ác mộng ban nãy, bèn ra lệnh cho anh: "Tôi nhắc lại một lần nữa, hai ngày này anh không được phép đi tới bất cứ đâu, chuông điện thoại phải để ở mức lớn nhất, chỉ cần là điện thoại của tôi gọi đến, không cần biết là lúc nào, đều phải bắt máy."
Phong Ngự Niên ở đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, giọng điệu anh trở nên dịu dàng: "Anh biết rồi, vậy giờ em buồn ngủ chưa?"
"Chưa buồn ngủ."
"Thế có muốn anh kể chuyện cho nghe không?"
"Không."
"Vậy em có đói không? Gửi địa chỉ chỗ ở của em cho anh, anh gọi đồ ăn đêm giúp em nhé?"
"Không đói."
Phong Ngự Niên: "..."
Đúng là kẻ hủy diệt mọi chủ đề trò chuyện, thật hết cách để nói với cô!
Sanh Ca thật sự không ngủ nổi, cuối cùng đành nghe Phong Ngự Niên kể chuyện.
Phong Ngự Niên lên mạng search chuyện cười, sau đó bắt đầu kể cho cô nghe.
Bởi vì khiếu kể chuyện không được tốt, không khí giữa hai người nhanh chóng trở nên căng thẳng, dưới chất giọng trầm ấm như có ma lực thôi miên của Phong Ngự Niên, Sanh Ca dần dần thiếp đi lúc nào không biết.
Ngày hôm sau.
Bên phía Sanh Ca bắt đầu tiến hành làm việc theo kế hoạch được sắp xếp từ trước.
Còn Lộc Hồng Thành lại đợi cả ngày trời ở quán Thành Văn, không ra ngoài nửa bước.
Thấy trời đã khuya lắm rồi, Sanh Ca cảm thấy có phần mất kiên nhẫn, thế là cô đành bảo Lộc Hoa đích thân tới khuyên người ra ngoài.
Lại đợi thêm nửa tiếng nữa, Lộc Hồng Thành với ra ngoài cùng Lộc Hoa, nhưng ông ta không ngờ mình vừa bước chân ra khỏi cửa đã bị một gậy của anh đó đánh ngất.
Lúc Lộc Hồng Thành tỉnh lại, ông ta phát hiện ra tay chân mình đều bị trói lại vào ghế, miệng bị dán băng dính, trước mặt có kê một cái bàn.
Xung quanh là một mảng tối tăm mù mịt, giống như đang ở trong một căn phòng được xây dưới tầng hầm.
Ông ta hoàn toàn rơi vào trạng thái hoảng sợ, cứ liều mạng giãy dụa, miệng kêu lên những tiếng ú ớ không rõ.
Cửa căn phòng dưới tầng hầm mở ra, ông ta nhìn thấy người phụ nữ đang bước về phía mình, cô ấy vô cùng xinh đẹp, cặp mắt sắc lạnh thu hút đối phương, đẹp đến mức giống như một con yêu tinh.
Nhìn thấy người phụ nữ, Lộc Hồng Thành nhất thời ngạc nhiên, rồi sau đó ông ta không còn giãy dụa, cũng không gào thét nữa.
Sanh Ca thấy phản ứng ông ta như vậy, bèn nở một nụ cười lạnh: "Xem ra dạo gần đây chú tư rất hay xem ảnh của cháu, nhiều năm không gặp lại, chắc là cháu xinh đẹp hơn rất nhiều, cho nên chú vừa nhìn đã có thể nhận ra ngay?"
Cô đi tới phía đối diện chiếc bàn chỗ Lộc Hồng Thành, ngồi xuống một cái ghế, đồng thời ra hiệu bằng mắt với Lộc Thập Nhất.
Lộc Thập Nhất đi tới, tháo miếng băng dính dán trên miệng ông ta xuống.
Mấy sợi râu của Lộc Hồng Thành dính vào miếng băng dán, lúc tháo ra quả thật khiến ông ta đau đến phồng mồm trợn mắt.
Ông ta điều chỉnh lại cảm xúc, trợn mắt nổi giận với Sanh Ca: "Dù sao chú cũng là chú tư ruột thịt của cháu! Vậy mà cháu lại bảo Lộc Hoa lừa chú ra ngoài rồi bắt cóc! Đây là cách cháu đối xử với người lớn trong nhà sao?"
Sanh Ca chống cằm, cười một cách lạnh nhạt.
"Chú tư cũng đâu phải lần đầu thấy cháu hành xử vô phép tắc như này, hơn nữa, thái độ của cháu rất tốt! Làm người lớn trong nhà, chú tư lại làm những chuyện thất đức, chỉ vậy đã đủ để không còn được tôn trọng nữa rồi!"
Lộc Hồng Thành híp mắt lại: "Chú thất đức? Trước giờ chú chưa từng đoái hoài gì chuyện trong gia tộc, chỉ làm một người rảnh rỗi lười biếng sống qua ngày! Thất đức cái gì?"
"Chú tư xem cái này là biết!"
Sanh Ca lại quay sang ra hiệu cho Lộc Thập Nhất, anh ta nhanh chóng đem lời khai của Ninh Thừa Húc tới cho ông ta xem.
"Chú tư, hôm nay cháu sẽ không làm khó chú quá, chú xem thử xem chuyện này của Ninh Thừa Húc có liên quan gì tới mình không?"
Lộc Hồng Thành nghiêm túc xem lời khai của Ninh Thừa Húc, ngay lập tức, sắc mặt ông ta đã biến đổi rõ rệt.
"Trời ơi cháu gái nhỏ ơi, chuyện này đâu có liên quan tới chú, sao chú lại muốn hại chết cháu được? Lúc cháu còn nhỏ xíu, chú rất cưng chiều, còn bế cháu mấy lần cơ mà, cháu nhớ không! Dù gì Ninh Thừa Húc cũng là thẩm phán, còn chú chỉ là người thường, làm sao chú sai bảo được cậu ta đây?"
"Hửm?"
Sanh Ca thay đổi giọng điệu: "Cháu nghe nói con trai chú tư, người anh họ đáng quý Lộc Lâm của cháu vừa mới nhận chức, không biết chuyện này có liên quan gì tới anh ta không nhỉ? Chú nói xem, cháu có nên nhờ anh cả giúp cháu điều tra chút không?"
"Không! Không liên quan gì tới nó hết!"
Sanh Ca lập tức đập tay xuống bàn, ánh mắt trở nên quyết liệt: "Sao lại không liên quan? Chính miệng Ninh Thừa Húc đã thừa nhận, chú cho rằng chỉ một hai câu nói của mình là có thể phủ nhận sao? Chú nghĩ không có Lộc Lâm, dựa vào bản thân chú là có thể sai khiến Ninh Thừa Húc sao? Để cháu đoán thử nhé, có phải chú vì quyền thừa kế mà làm thế không?"
Lộc Hồng Thành nhìn chằm chằm Sanh Ca, nhưng ông ta không trả lời.
"Là bởi vì không thích cha cháu vi phạm quy tắc, một lòng muốn giao quyền thừa kế cho đứa con gái ông cưng chiều nhất là cháu, cho nên chú mới hợp tác với người ngoài muốn hại chết cháu, rồi sau đó dần dần thôn tín nhà họ Lộc, đúng không?"
"Ngoài chú ra còn ai nữa?"
"Chú ba có tham gia không? Chú ấy có quan hệ với Tống Niên không?"
Cô không ngừng dồn Lộc Hồng Thanh vào thế yếu, liên tục tra hỏi.
Nhưng càng nghe cô nói, sắc mặt Lộc Hồng Thanh lại càng tỏ ra bình thản.
"Cháu gái, đây đều là những suy đoán vô căn cứ của cháu, chỉ dựa vào lời khai của mình Ninh Thừa Húc đã kết luận chú có tội, có phải quá nóng vội rồi không?"
Sanh Ca cũng không hy vọng ông ta sẽ nhận tội ngay.
"Chú tư không nhận cũng không sao, khoảng thời gian trước ở khách sạn cháu đã bị người ta bày trò hãm hại, dùng chất thuốc S40 gì đó, mục đích muốn hủy hoại gương mặt của cháu, trước giờ cháu vốn là người không thích ngậm bồ hòn làm ngọt, cho nên hôm nay cũng mang chất thuốc đó tới đây."
Lộc Thập Nhất lấy một lọ thủy tinh ra, còn có một chiếc bút lông bằng nhựa ni long, sau đó đặt xuống trước mặt Sanh Ca.
Lộc Hồng Thành: "Đây là gì?"
Sanh Ca nháy mắt tinh nghịch, biểu cảm xấu xa: "Đây chính là loại thuốc S40 phá hủy dung nhan liều cực mạnh đó, chú tư chú nói xem, nếu bây giờ dùng thứ này viết lên mặt chú mấy chữ thì liệu có đẹp không nhỉ? Viết chữ gì bây giờ?"
Ngay lập tức, da gà da vịt của Lộc Hồng Thành dựng đứng hết lên: "Thứ thuốc này là chất cấm trong phòng thí nghiệm thời chiến tranh! Sao cháu có thể lấy nó ra tùy tiện như vậy, Lộc Sâm lại dung túng cho cháu làm bậy vậy ư?"
Sanh Ca tỏ ra vô cùng ngạc nhiên: "Xem ra chú tư đây chỉ là giả vờ làm một người lười nhác không quan tâm sự đời, vậy mà còn biết cả chất cấm được cất trong phòng thí nghiệm, còn nói chuyện này không liên quan gì đến mình?"
Cô cười lạnh lùng, đồng thời mở nắp chiếc bình thủy tinh ra, sau đó dùng tay cầm lấy cây bút lông kia khuấy khuấy chất đặc sệt trong bình.
"Chú tư cứng mồm cứng miệng, dù gì hỏi cũng không ra vấn đề, vậy thì cháu bắt đầu làm việc thôi vậy, mặc dù chất trong chiếc bình này là axit nhưng đảm bảo mùi vị không tệ đâu."
"Cháu! Chú là chú tư của cháu! Là chú ruột đó!"
Sanh Ca giả vờ không nghe thấy, cô làm ra vẻ nghiền ngẫm: "Chú tư thích làm một người thảnh thơi nhàn rỗi, vậy thì viết bốn chữ "thảnh thơi nhàn rỗi" lên mặt, chú thấy sao?"
"Lộc Sanh Ca, cháu dám?"
"Sao cháu lại không dám? Có bản lĩnh thì chú thu thập bằng chứng rồi đến nhà họ Lộc tố cáo đi? Nói là Sanh Ca cháu chết được sáu năm, nay tự dưng đội mồ sống dậy bắt cóc chú rồi còn dùng axit để viết chữ lên mặt chú! Chú dám đi nói không?"
"Mày!" Tới lúc này, khuôn mặt Lộc Hồng Thành mới tràn đầy vẻ sợ hãi.
Chuyện ngày hôm nay đã được cô tính toán kỹ lưỡng, làm sao ông ta có thể đi nói với mọi người rằng cháu gái mình đội mồ sống dậy được? Suy cho cùng cũng chỉ đành câm nín chịu nhục mà thôi!"
"Có bản lĩnh thì giết chết tao đi! Còn không thì đợi đấy!"
Sanh Ca nhìn ông ta bằng ánh mắt khinh bỉ: "Vậy thì không dám, chú tư là người lớn trong nhà mà, chú còn phải sống, đợi sau khi có đủ bằng chứng, cháu sẽ giao cho cha toàn quyền xử lý!"
Cô hừ lạnh, sau đó đứng dậy rời khỏi căn phòng dưới tầng hầm.
Rất nhanh sau đó, trong căn phòng vang lên tiếng gào thét thê thảm của người đàn ông.
Sanh Ca nghe thấy tiếng thét đó, cả người cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Ngay cả buổi đêm nằm ngủ cũng rất ngon.
Sáng sớm ngày hôm sau, cô vừa ngủ dậy, Lộc Thập Nhất đã gõ cửa phòng cô, hơn nữa tiếng gõ cửa nghe có vẻ đang rất sốt ruột.
Cửa phòng mở ra, Sanh Ca đã thấy Lộc Thập Nhất đứng đó, mắt ngấn lệ, giọng nói nghẹn ngào.
"Cô chủ, Lộc Thập Cửu vừa gọi điện tới nói, cậu ta nói anh Phong... anh Phong anh ấy..."