Phong Ngự Niên ngẩng đầu lên nhìn cô, môi mỏng nhẹ câu, nở nụ cười nịnh nọt.
Sanh Ca chăm chú nhìn anh.
Đêm nay anh đúng là thiếu dạy dỗ, nếu không đánh đến mức anh kêu cha gọi mà thì cô không nuốt trôi cơn tức này.
Cô vươn tay ra trước mặt anh: “Dây lưng.”
Phong Ngự Niên không dám chậm trễ, vội vàng tháo khóa kim loại, rất ngoan ngoãn đưa lên cho cô, sau đó tự giác quay người đưa lưng về phía cô.
Toàn thân Sanh Ca phát lạnh, cô gấp dây lưng làm đôi, ánh mắt nguy hiểm, giơ dây lưng lên cao, làm bộ muốn đánh về phía tấm lưng đã bị thương kia.
Nhưng dây lưng trong tay còn chưa vung ra, ánh mắt cô không tự giác lại dừng lại trên vết thương lớn bằng bàn tay trên lưng của anh.
Máu thịt đỏ tươi, vết thương dữ tợn, thực sự rất dễ làm người khác chú ý tới, muốn không chú ý cũng khó.
Hơn nữa cái vết thương này là do anh vì che chắn giúp cô mà tạo thành, nếu không chỗ bị thương như vậy có lẽ phải là mặt cô mới đúng.
Nghĩ đến đây, trong lòng Sanh Ca vô cùng phức tạp, cổ tay dường như bị một thế lực thần bí nào đó khống chế, dù thế nào cũng không thể vung tay xuống được.
Cô âm thầm thở dài, cả người đột nhiên như mất hết sức lực.
Bởi vì cô nhận ra rằng cô đã bắt đầu đau lòng cho anh rồi.
Loại cảm giác này khiến cho cô cảm thấy rất không thoải mái.
Ở nhà họ Phong ba năm giống như sống trong địa ngục vậy, cô chưa bao giờ cảm nhận được một tia ấm áp, sau khi ly hôn, trong khoảng thời gian này, những thay đổi và tấm lòng của Phong Ngự Niên cô đều thấy được, nói không xúc động là không thể nào.
Nhưng mà!
Đã là đường cũ, cô tuyệt đối sẽ không đi lại một lần nữa.
Không ngừng đánh mất đi anh và suy nghĩ của chính mình, cuối cùng người bị thương vẫn là cô.
Cô nắm chặt dây lưng đến phát run, như thể cô đã hạ quyết tâm vô cùng lớn lao.
Ba!
Một tiếng vang giòn dã.
Sanh Ca tránh vết thương trên lưng của anh, hằn lên một vết sưng tấy và đỏ đậm bằng hai đầu ngón tay trên làn da bóng loáng màu mật ong ở bên cạnh của anh.
Phong Ngự Niên không nhúc nhích, trong miệng cũng không thốt ra tiếng nào, đến lông mày cũng không nhăn lấy một cái.
Ngoại trừ cơ bắp toàn thân vô thức kéo căng, còn lại phảng phất như không biết đau vậy.
Sanh Ca nhìn lại vết đỏ do mình tạo ra, trong vô thức lại nhìn về phía vết thương ở chính giữa lưng của anh, cái vết thương da thịt lẫn lộn kia tựa hồ làm phỏng mắt của cô.
Đột nhiên lòng cô loạn như cào cào, cái thứ hai vô luận như thế nào cũng không thể vung lên được.
“Mặc quần áo vào, cút ra ngoài đi.”
Cô nâng chân lên đạp mạnh vào vai của anh, rồi ném dây lưng trả lại cho anh: “Mau cút đi, tôi mệt rồi, ngày mai lại thu thập anh tiếp.”
Nói xong, cô vén chăn lên, đưa lưng về phía Phong Ngự Niên, rúc vào trong chăn.
Một đạp này quá bất ngờ khiến Phong Ngự Niên không kịp chuẩn bị, nên có hơi loạng choạng.
Anh chậm rãi đeo dây lưng vào, đứng dậy đến bàn trang điểm lấy áo sơ mi và áo vest.
Bởi vì lớp băng bó đã bị cởi ra, nếu như trực tiếp mặc vào thì sẽ làm bẩn quần áo, cho nên anh chỉ có thể cầm ở trong tay.
Vừa nghiêng đầu, thì anh đã nhìn thấy Sanh Ca đang nằm nghiêng đưa lưng về phía anh, đến quần áo cũng không thèm thay, làm gì có dáng vẻ buồn ngủ chứ?
“Sanh Ca, em vẫn còn mặc áo khoác kìa, ngủ như vậy sẽ không thoải mái.”
Sanh Ca bực mình nói: “Tôi thích thế đấy, cút đi nhanh lên.”
Phong Ngự Niên vẫn không nhúc nhích, anh đứng ở cuối giường của cô, ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên người cô.
Sanh Ca cảm thấy được, một cỗ tức giận lại xông thẳng lên đầu, cô ngồi bật dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tức giận, vơ lấy cái gối ném về phía Phong Ngự Niên.
“Đi ra ngoài.”
Phong Ngự Niên vững vàng tiếp được, rồi giúp cô đặt lên bàn trang điểm.
Cô lại với lấy cái gối khác ném qua.
Phong Ngự Niên lại tiếp được, trên mặt nở nụ cười dịu dàng.
Sanh Ca thực sự rất tức giận, ném tất cả các đồ vật ở trên bàn trang điểm: hộp khăn giấy, trang sức, sách,... về phía Phong Ngự Niên.
Kết quả đều bị Phong Ngự Niên tiếp không rơi cái nào, hơn nữa còn tiếp được một cách vô cùng dễ dàng, sau đó lại giúp cô đặt lại lên bàn trang điểm.
Trên mặt anh vẫn duy trì nụ cười dịu dàng đó.
Nhưng ở trong mắt của Sanh Ca lại chẳng khác gì khiêu khích cả.
Cô thực sự sắp bị tức đến phát điên rồi, tay lại lục lọi trên tủ đầu giường một lúc, nhưng cái gì cũng không có, cô cúi đầu xem xét, ngoại trừ đèn bàn thì toàn bộ đã bị cô ném hết rồi.
Vì vậy, cô vươn bàn tay tội lỗi của mình về phía đèn bàn, đèn vẫn còn cắm điện, cô không tắt đèn trước mà muốn mạnh mẽ rút dây ra.
Phong Ngự Niên nhìn thấy động tác của cô thì vội vàng giơ hai tay lên đầu hàng: “Đừng, anh sai rồi, anh lập tức đi ra ngay đây.”
Sanh Ca hung dữ trừng mắt với anh, tận đến khi anh đóng cửa đi ra ngoài, triệt để biến mất trước mắt của cô, cô mới thả đèn bàn về chỗ cũ.
Nhìn đồ vật được đặt trên bàn đối diện, cô yên lặng xuống giường, lấy gối trở về, hít sâu vài hơi mới ổn định được tâm tình, lúc này mới đi vào phòng tắm rửa mặt.
Sáng sớm hôm sau.
Vào lúc ăn sáng, Sanh Ca một câu cũng không thèm nói, mặc kệ Phong Ngự Niên nói cái gì cô cũng không thèm quan tâm đến.
Sau khi im lặng ăn xong bữa sáng, cô lại đi đến Angle.
Bởi vì đã giao Ninh Thừa Húc cho Phong Ngự Niên nên cô chỉ cần đợi kết quả mà thôi.
Đến văn phòng, cô gọi điện cho anh cả Lộc Sâm.
Nói cho Lộc Sâm biết tên thuốc mà tối qua Phong Ngự Niên đã nói.
Những điều Lộc Sâm nói cơ bản là giống những gì Phong Ngự Niên nói.
Cô lại liên hệ với người của Lục Lạc Đen, tìm kiếm bức ảnh chụp tổn thương da do S40 chất ăn mòn da cực mạnh gây ra, bởi vì những phòng thí nghiệm thuốc bình thường sẽ không tìm ra được gì.
Sau mười phút, Lục Lạc Đen đã gửi hình ảnh đến wechat của cô.
Cô chăm chú quan sát, xác thực tương tự như vết thương trên lưng của Phong Ngự Niên.
Cho nên lúc đó, những điều anh nói đều là thật sao?
Nhưng nếu như không tổn thương tính mạng, thì tại sao Ninh Thừa Húc lại nói rằng sẽ giúp cô giải quyết Phong Ngự Niên?
Sanh Ca luôn cảm thấy cô đã bỏ sót một chi tiết nào đó, nhưng lại không nghĩ ra.
Cô gọi cho Lộc Thập Nhất: “Trong khoảng thời gian này, anh hãy lặng lẽ đi theo Phong Ngự Niên, báo cáo toàn bộ hành tung của anh ta sau khi anh ta đi ra ngoài cho tôi, không được để bại lộ và cố gắng nghe tất cả những gì anh ta nói nữa.”
Tuy Thập Nhất không rõ cô làm vậy là có ý gì, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.
...
Sau khi Sanh Ca đi ra ngoài, Phong Ngự Niên rửa bát đĩa sạch sẽ, thu dọn biệt thự xong xuôi anh cũng đi ra ngoài, đi ra vùng ngoại ô giải quyết chuyện của Ninh Thừa Húc.
Tự Niên nhìn thấy anh tới, thì chạy chậm đến trước mặt của anh, cười nịnh nọt.
“Boss, chào buổi sáng.”
Phong Ngự Niên liếc nhìn anh ta: “Sao rồi?”
Tự Niên lắc đầu: “Cái gì cũng không chịu khai, dù sao anh ta đã từng bước một lẻn vào khắp nơi để bí mật điều tra, xương cốt cũng rất cứng.”
Phong Ngự Niên nhìn thoáng qua phòng nhỏ, sắc mặt lạnh tanh.
“Dù là xương cốt cứng rắn, cũng phải đập nát cho tôi, chậm nhất là ngày mai, cậu phải cạy miệng anh ta ra cái gì đó.”
“Vâng.”
Tự Niên cung kính đáp ứng, lại gần bên tai Phong Ngự Niên nói nhỏ:
“Boss, anh đoán cũng không sai biệt lắm, cái tên Lộc Thập Cửu đúng là có vấn đề, ngày hôm qua anh ta lái xe ra vùng ngoại ô, xuống xe chạy mất hút khoảng mười phút, tận đến lúc cô Sanh Ca lái xe đuổi tới, anh ta mới thản nhiên trở về.”
Phong Ngự Niên cau chặt lông mày: “Biết anh ta đi đâu không?”
Tự Niên lắc đầu: “Tên nhóc này giống như trộm vậy, người của chúng ta không đuổi kịp anh ta.”
Phong Ngự Niên nhếch môi, con người chìm xuống suy nghĩ một lúc: “Được rồi, việc ở đây giao cho cậu, tôi phải trở lại biệt thự bên biển rồi.”
Đến biệt thự, Phong Ngự Niên cũng không trực tiếp lên tầng mà là đi ra sân sau.
Hôm nay Sanh Ca không mang Lộc Thập Cửu đến công ty, để anh ta ở lại biệt thự, lúc Phong Ngự Niên trở lại, Lộc Thập Cửu mời vừa rời khỏi trạm canh gác ngầm đến nhà vệ sinh, lúc này đang rửa tay ở đó.
Nhìn thấy Phong Ngự Niên đi đến, anh ta cười nói: “Anh Phong, thật trùng hợp.”
Vẻ mặt Phong Ngự Niên lạnh lùng: “Không trùng hợp, tôi đến tìm cậu.”
Lộc Thập Cửu đối mặt với anh, sắc mặt cũng dần trở nên nghiêm túc.