Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 17: 17: Ly Hôn Rồi Còn Để Tâm Đến Vợ Trước Như Vậy




Là Lộc Hoa sao?

Phong Ngự Niên cau mày, giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị: “Tiếp tục tìm, bên phía Lộc Hoa đó cũng phái người đi điều tra, tìm được thì lập tức thông báo cho tôi.”

“Vâng.”

Lưu Niên gật đầu, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ không phục.

Thấy anh ấy vẫn còn đứng như gỗ ở một bên, Phong Ngự Niên nghi ngờ: “Còn chưa đi sao? Cậu muốn nói cái gì?”

Lưu Niên do dự một hồi, biết rõ rằng có thể chọc giận sếp của mình, nhưng anh ấy vẫn không nhịn được.

“Tôi càng ngày càng không hiểu được chủ tịch, rõ ràng ngài đã ly hôn rồi mà ngài vẫn để tâm đến chuyện của vợ trước như vậy, nhưng ngài lại lạnh nhạt với cô Mộ, người mà ngài thực sự nên để tâm, rốt cuộc ngài nghĩ thế nào vậy?”

Ánh mắt của Phong Ngự Niên như ngưng tụ lại, anh thuận tay cầm lấy đồ gạt tàn thuốc bằng thủy tinh trên bàn và đập về phía chân của Lưu Niên.

“Cút.”

Lưu Niên biết điều nên lui ra.

Phong Ngự Niên lại hút thêm hai điếu thuốc, dưới làn khói thuốc lượn lờ, sắc mặt của anh hơi mờ ảo.

Anh hơi đói bụng nên đứng dậy và mở tủ lạnh ra.

Trong tủ lạnh có đầy đủ các loại trái cây và rau củ, tất cả đều là đồ ăn mà anh thích ăn.

Anh sững sờ ngay tại chỗ.

Đột nhiên anh mơ hồ nhớ lại ba năm qua, mỗi lần trở về nhà, điều đầu tiên anh nhìn thấy chính là ánh mắt chờ đợi anh của Sanh Ca.

Cô sẽ mỉm cười chào đón anh, đưa dép lê cho anh rồi nói: “Anh đã về, hôm nay vất vả rồi, anh đã đói chưa? Em đã làm đồ ăn xong rồi.”

Nhưng anh chưa từng nhìn thẳng vào cô, đối mặt với những món ăn còn nóng hổi ở trên bàn, anh luôn nói một vài từ châm biếm rồi quay về phòng.

Rõ ràng là cô đã cố gắng rất nhiều nhưng không thể nhận được lời khen ngợi, vậy mà mỗi ngày người phụ nữ ngu xuẩn đó vẫn tiếp tục lặp lại những việc này mà không biết mệt mỏi.

Nghĩ đến đây, anh ngây người ra cười.

Tối nay anh không biết tại sao, đột nhiên anh lại muốn thử mùi vị của những món ăn đó.

Nhưng bỗng chốc bên tai anh lại vang lên lời nói cuối cùng của Sanh Ca trước khi cô rời khỏi bữa tiệc tối nay.

“Kết hôn ba năm, đối với anh, em không thẹn với lương tâm…”

Nếu thật sự không thẹn với lương tâm, vậy chuyện gì đã xảy ra với Lộc Hoa?

Cảm thấy mình luôn nghĩ đến chuyện của Sanh Ca, trong lòng Phong Ngự Niên rất kỳ lạ, anh tức tối đóng tủ lạnh lại, lên lầu tắm rửa và đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau.

Đại sảnh tầng trệt của công ty Angle đứng đầy người.

Các nhân viên đứng thành mấy hàng, đưa mắt nhìn nhau đợi chủ tịch của mình đến.

Nửa tiếng sau, Lộc Hoa cùng Sanh Ca xuất hiện ở cửa đại sảnh.

Hôm nay Sanh Ca đặc biệt chọn một bộ âu phục và chân váy ôm ngang hông màu trắng, cột tóc đuôi ngựa, trông rất hào phóng, tri thức và giỏi giang.

Sự xuất hiện của cô đã làm cho các nhân viên cấp dưới xôn xao.

Bởi vì hình ảnh hai người từ cửa bước vào thực sự quá đẹp mắt.

Lộc Hoa đi đến chính giữa, trịnh trọng tuyên bố: “Đây là giám đốc kinh doanh mới của công ty, cô Sanh Ca, sau này cô ấy sẽ làm việc chung với mọi người.”

Tiếng vỗ tay của đám người cùng vang lên.

Sanh Ca mỉm cười gật đầu, trả lời lại một cách lễ phép.

Sau đó, Lộc Hoa sắp xếp các chỉ tiêu sắp tới một cách hời hợt rồi yêu cầu mọi người quay trở về vị trí làm việc của mình, chỉ bảo người kinh doanh ở lại.

“Khổng Thục, Sanh Ca vừa mới đến, cô ấy vẫn chưa thông thạo với công việc, cô hãy giúp đỡ cô ấy nhiều vào nhé.”

Khổng Thục được Lộc Hoa chỉ đích danh là người phụ trách kinh doanh, cô ta có mái tóc uốn gợn sóng màu nâu vàng, mặc dù trang điểm khá đẹp, nhưng cô ta cũng là một người đẹp có vóc dáng tuyệt vời.

Cô ta gật đầu lia lịa, mỉm cười vô cùng nhiệt tình: “Tổng giám đốc Lộc, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ cô Sanh Ca.”

Sau khi chờ Lộc Hoa rời đi, cô ta lập tức thu lại nụ cười trên khuôn mặt, liếc mắt nhìn Sanh Ca: “Cô Sanh Ca, mời cô đi theo tôi.”

Khi cô ta nhìn qua Sanh Ca, đúng lúc Sanh Ca cũng đang nhìn cô ta, cô đã nhạy bén bắt gặp được sự chán ghét không dễ nhận ra trong đáy mắt của cô ta.

Xem ra Khổng Thục này hình như không hoan nghênh mình lắm!

“Phụ trách Khổng, sau này hãy gọi tôi là giám đốc.”

Khổng Thục nghẹn họng, thái độ của cô ta lập tức ngoan ngoãn nghe theo.

Cả một buổi sáng, Sanh Ca đều ở phòng làm việc và làm quen với tài liệu của công ty, Khổng Thục đã đưa một đống tài liệu đến chỗ của cô.

Tài liệu được chất thành một ngọn núi cao nhỏ trên bàn làm việc của cô.

Sanh Ca nhìn đống tài liệu đó, cau mày: “Không phải bộ phận này của chúng ta chỉ quản lý người kinh doanh và nghệ nhân thôi sao, vậy cần phải hiểu rõ nhiều tài liệu như thế này sao?”

Khổng Thục cười chế nhạo một tiếng.

“Đây chỉ là những tài liệu cơ bản, chờ cô xem xong đống này thì sẽ còn tiếp đấy.”

Cô ta dừng lại một chút, nhìn Sanh Ca với ánh mắt châm biếm: “Hình như cô Sanh không quen với vị trí công việc này của chúng ta?”

Sanh Ca gật đầu mà không hề che giấu: “Chính xác, đây là lần đầu tiên tôi làm.”

Con ngươi của Khổng Thục kinh ngạc.

Sau khi chuyển công tác của giám đốc trước đây, chức vị này vẫn bị bỏ trống, cô ta là người thuận lợi để thăng chức nhất, nhưng đột nhiên công ty lại sắp một bình hoa vô dụng như vậy vào vị trí này, cướp chỗ ngồi của cô ta, còn làm cho cô ta bị các nhân viên khác thầm chê cười.

Sao cô ta có thể nuốt trôi được cục tức này!

Khi cô ta nhìn vào khuôn mặt đẹp đẽ đó của Sanh Ca, trong đáy mắt tràn đầy sự ghen tỵ và không cam lòng.

“Làm sao mà một người cặn bã không có kinh nghiệm cũng không có trình độ học vấn như cô lại vào được công ty Angle? Cô đã lên giường với ai để được nhét vào đây vậy?”