Ly Hôn Rồi Bắt Đầu Yêu

Chương 95: Em đói rồi, đêm qua em mệt lắm đó




Coi như vừa thoát được một kiếp nạn, Kiều An vội giục Phương Minh Trung bớt đi sự hoang tưởng để chuẩn bị đi làm.

" Em vui đến quên mất ngày tháng rồi à, hôm nay là cuối tuần đấy."

Kiều An: " Quên gì chứ, có việc thật đấy?"

Nghe rõ từng từ nhưng cơ thể của Phương Minh Trung lúc này lại cực kỳ lười biếng. Vòng tay anh chỉ muốn siết chặt người trong lòng chứ chẳng muốn bắt đầu một ngày mới.

Thấy Phương Minh Trung từ từ khép lại hai bờ mi, Kiều An lại bày ra khổ nhục kế.

" Em đói rồi, đêm qua em mệt lắm đó."

Trên môi Phương Minh Trung bật lên một nụ cười tuấn mĩ dịu dàng, anh chưa từng biết cái giọng điệu làm nũng của cô lại giống con nít đến vậy.

" Em muốn ăn cơm, em sắp chết đói rồi."

Cuối cùng anh cũng chỉ đành nhéo nhéo lên làn da trắng hồng trên má Kiều An mấy cái rồi ngoan ngoãn dậy nấu ăn.

Sau khi ăn xong Kiều An cùng Phương Minh Trung đến chỗ của Thanh Tâm. Cô muốn để công chúa nhỏ làm quen với ba nó trước khi cho anh biết sự thật. Thanh Tâm sắp kết hôn, cô cũng không thể để con bé ở chỗ Thanh Tâm mãi được và suy cho cùng thì cô cũng không thể che giấu chuyện con bé cả đời.

Vừa tới nơi, Thanh Tâm cũng thể hiện vai diễn đỉnh cao, bắt nhịp ăn khớp cùng Kiều An.

" Kiều An, con bé cứ khóc mếu đòi gặp cậu thôi."

Quay sang nhìn Phương Minh Trung, Thanh Tâm lại tiếp tục diễn.

" Minh Kiều là con gái một người bạn của tôi, mẹ nó có việc muốn gửi một hôm mà nó lại liên tục đòi mẹ Kiều An nên chỉ đành làm phiền 2 người thôi."

Phương Minh Trung còn đang ngỡ ngàng vì 3 chữ " mẹ Kiều An" thì lại thấy một cô bé mũm mĩm bước ra từ phòng ngủ, Thanh Tâm cũng theo đó mà dặn dò con bé.

" Minh Kiều, mẹ Kiều An của con đến rồi, mẹ ra ngoài có chút việc nhé."

Dứt lời cô nàng nhanh chân khuất bóng sau cánh cửa.

Phương Minh Trung nhìn cô bé trước mặt đầy kinh ngạc. Miệng người đàn ông lắp bắp không lên lời.

" Tại...sao....Tiểu Tuệ."

Kiều An vừa nhìn thấy sự khác lạ của Phương Minh Trung thì bên tai cô lại vang lên một giọng nói trong trẻo.

" Mẹ Kiều An, Minh Kiều nhớ mẹ."

" Mẹ Thanh Tâm nói hôm nay mẹ sẽ chơi cùng con cả ngày phải không?"

Nhanh chóng tiến lại ôm cục bột nhỏ trong lòng, Kiều An cười dịu dàng rồi vỗ về con bé.

" Hôm nay mẹ sẽ ở cùng con cả ngày, chúng ta cùng đi chơi nhé."

Nói rồi cô nhìn sang Phương Minh Trung nãy giờ vẫn đang đứng như trời trồng phía bàn trà.

" Minh Trung lại đây."

Bế Minh Kiều lên, cô lại quay sang nói với con bé.

"Đây là bạn của mẹ, lát nữa chú ấy sẽ làm tài xế đưa chúng ta đi chơi được không."

Nhìn Minh Kiều cười tới híp cả mắt lại, hai tay vỗ tanh tách như tán thưởng lời mẹ nó vừa nói mà Kiều An không khỏi thở dài một hơi. " Sao lại háo sắc giống mẹ thế hả con."

Bình thường nó kén người là vậy, ngay cả cô bảo mẫu hay cô giáo cũng phải mất thời gian dài để nó chấp nhận, Kiều An còn nghĩ không biết nói thế nào để nó đồng ý sự có mặt của Phương Minh Trung, vậy mà vừa nhìn cái khuôn mặt tuấn tú có phần ngây ngốc kia nó lại ưng thuận ngay lập tức.1

Lúc này đứng đối diện, càng nhìn kỹ con bé Phương Minh Trung càng như muốn nổ tung, dường như anh không thể tin vào thị giác của mình. Anh cứ đứng vậy mà nhìn đứa nhỏ với thứ cảm xúc lạ lùng.

Kiều An có chút chột dạ khi thấy Phương Minh Trung bất động đến ngây ngốc như vậy. Rõ ràng là con bé không có điểm nào giống cô, cũng chẳng có điểm nào giống anh, điều này không chỉ Thanh Tâm mà cả Cao Anh và Trí Minh cũng nói vậy. Rốt cuộc là anh đang liên tưởng điều gì với con bé.

" Mẹ Kiều An, chúng ta đi được chưa?"

Giọng nói non nớt, trong trẻo của Minh Kiều lại lần nữa vang lên làm bừng tỉnh tâm trí của hai người lớn.

Trong công viên giải trí.

Phương Minh Trung ngồi lặng lẽ nhìn Kiều An hướng dẫn Minh Kiều tô tượng. Có thể thấy con bé vừa thông minh lại khéo tay, gu thẩm mĩ cũng rất tốt. Từng nét bút đưa lên đưa xuống thành thạo, các gam màu phối hợp cũng hài hoà bắt mắt. Kiều An nhìn con bé thi thoảng lại mỉm cười, ánh mắt toát lên sự dịu dàng, ấm áp.

Cảm giác đau khổ lại ập về trong anh. Anh nhớ Tiểu Tuệ, lúc con bé ra đi cũng tầm bằng cô nhóc trước mặt. Anh thương xót đứa con của mình, nếu không phải tại anh thì chắc nó cũng lớn tầm bằng cô nhóc trước mặt.1

Miên man trong dòng suy nghĩ, Phương Minh Trung chẳng hề hay biết, 2 bóng người một lớn một nhỏ đã đứng trước mặt anh từ khi nào.

" Chú đi săn gấu cho con đi"

Vừa nhìn lên anh đã thấy bàn tay nhỏ xíu mềm mại nắm lấy tay mình kéo đi. Vậy là sau bao năm anh lại được cô công chúa nhỏ của mình cho một vé đi về tuổi thơ. Ngày hôm đó họ đã chơi rất nhiều. Điều làm cô bé thích nhất chính là ông chú siêu đỉnh này đã săn được rất nhiều gấu bông cho mình.