Lưu Niên Tự Thủy

Chương 46




Điện thoại di động đã chìm xuống đáy biển sâu, mặc kệ có gọi bao nhiêu lần, cũng chỉ là phí công. Kẻ không biết, dù có cố chấp thế nào, kết quả đều là uổng phí.

"Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi hiện đang nằm ngoài vùng phủ sóng". Lời nói trống rỗng nhàm chán tuần hoàn lặp lại bên tai Lệ Hàn Bân, biểu hiện chờ mong trên mặt dần dần chuyển biến thành thất vọng vô cùng.

Trần Bình nhìn tổng giám đốc mất hồn mất vía, lại nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, nhỏ giọng nhắc nhở: "Tổng giám đốc, thời gian không còn sớm".

"Ừm..." Lệ Hàn Bân ngạc nhiên hoàn hồn, quay đầu nhìn Trần Bình với ánh mắt nghi hoặc: "Chúng ta lên đường đi".

Bờ biển diễn ra tang lễ cách nội thành gần hai giờ đi xe, chạy trên đường, Lệ Hàn Bân vẫn như cũ gọi đi gọi lại cho Mẫn Hướng Hàng, thẳng đến khi điện thoại cạn sạch pin, tự chết nguồn thì cậu mới chau mày ngửa cổ tựa lên ghế lái phụ nhắm mắt dưỡng thần, tại sao Hướng Hàng không nghe máy?...Hay là anh ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?

Sự lo âu thấp thỏm trong tâm trí Lệ Hàn Bân dần dần lớn lên, tự kiềm chế nội tâm run rẩy, nhàn nhạt mở miệng: "Trần Bình, điện thoại của tôi hết pin, cho tôi mượn điện thoại của cậu".

"Vâng, tổng giám đốc, đây".

Đầu ngón tay thon dài nhanh chóng bấm mấy nút điện thoại, Lệ Hàn Bân hạ giọng nói: "Xin chào, tôi muốn tìm hiểu một chút về danh sách thương vong ngày hôm nay của thành phố S".

"..."

"Được rồi, cảm ơn!" Lệ Hàn Bân cúp điện thoại, ngữ khí nhẹ nhõm hơn so với vừa rồi.

Một bên Trần Bình cầm vô lăng, một bên nhịn không được hiếu kỳ hỏi: "Cái kia... tổng giám đốc..."

"Chuyên tâm lái xe!" Lệ Hàn Bân đưa điện thoại di động trả lại cho Trần Bình, tâm tư nặng nề mà nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Khi đến nơi, hoàng hôn đã dần buông xuống, mặt biển sẫm màu ánh lên những đốm sáng, chim chưa về tổ nhẹ giọng hót vang trên mặt biển, tựa như khúc hát cô độc của đại dương.

Trần Bình đỗ xe tại bãi đỗ, chuẩn bị cùng Lệ Hàn Bân xuống xe, Lệ Hàn Bân đột nhiên nói: "Cậu ngồi trong xe chờ tôi là được rồi".

"Tổng giám đốc, bây giờ sắc trời đã dần tối, thân thể anh lại không tiện, hay là để tôi đi cùng anh đi". Trần Bình kiên trì nói.

"Cậu yên tâm, tôi sẽ không sao". Lệ Hàn Bân tháo dây an toàn trên người, giọng nói vương chút buồn: "Tôi muốn một mình tâm sự với cha".

Trần Bình gật gật đầu tỏ ra đã hiểu, bóng lưng Lệ Hàn Bân dần dần khuất khỏi tầm mắt cậu.

Từ bãi cát ven biển muốn đến nhà tang lễ phải băng qua đường, Lệ Hàn Bân bước nông bước sâu đi trên bãi cát, bọn nhỏ trong bụng là lần đầu tiên cùng ba đi trên bờ biển, vui vẻ đến khoa tay múa chân. Lệ Hàn Bân không thể không ngừng lại, một bên dùng tay trái nhẹ nhàng vỗ về, một bên ôn nhu an ủi mấy đứa: "Mấy đứa ngoan, đừng nghịch ngợm..."

Máy thai từ từ dịu lại, Lệ Hàn Bân thở phào một hơi, đang muốn đi tiếp, đột nhiên phát hiện một hình bóng quen thuộc từ phía trước đi tới, là anh ấy! Nhịp tim trong nháy mắt đập dồn, hết thảy xung quanh tựa như tĩnh lại, Lệ Hàn Bân nín thở, kêu lên: "Hướng Hàng—"

Là cậu ấy?! Bên tai vang lên thanh âm vừa quen thuộc vừa xa lạ, Mẫn Hướng Hàng hơi giật mình, tiếp theo mặt không đổi sắc đi đến gần Lệ Hàn Bân.

"Hướng Hàng, sao anh ở đây? Cái kia... lúc đó em không cầm điện thoại, cho nên không nghe máy được!"

"Cũng không có việc gì, tổng giám đốc Lệ đừng quá để ở trong lòng". Mẫn Hướng Hàng thản nhiên nói.

Nghe được Mẫn Hướng Hàng đổi cách xưng hô, Lệ Hàn Bân khó tin trợn tròn hai mắt, tay trái không tự giác được siết chặt thành nắm đấm: "Anh... gọi em là gì?" . Ngôn Tình Sắc

"Tổng giám đốc Lệ!" Nụ cười ấm áp ngày xưa bị sự lạnh lùng xa lạ thay thế, Mẫn Hướng Hàng châm chọc nói: "Chẳng lẽ tôi gọi sai sao?"

"Em..."

Sắc trời tối tăm, ánh sáng ảm đạm, Mẫn Hướng Hàng nhìn Lệ Hàn Bân dò xét từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt cuối cùng khóa chặt trên bụng người kia. Cười nhạo nói: "Cha qua đời, em gái hôn mê, thu mua được Lệ Thị, mưu kế đạt thành như ý nguyện. Gần đây tổng giám đốc Lệ mọi việc đều thuận lợi, trong lòng thoải mái nên thân thể béo ra, ngay cả bụng bia cũng có rồi!" (Linh Linh: Có cần ta chém cho cái không hả thằng công nguuuuuuuuu kiaaaaaaaaa >.<; Raph: Nhưng...là ta ta cũng sẽ nghĩ như thế...)

"Hôn mê..." Lệ Hàn Bân nhíu mày, đáy mắt lộ ra lo lắng không thể nghi ngờ, "Gia Kỳ xảy ra chuyện gì?"

"Tổng giám đốc Lệ, ít làm bộ làm tịch đi! Bộ dáng này của cậu làm tôi càng cảm thấy thêm chán ghét!" Mẫn Hướng Hàng xoay người, ngữ khí cay độc thốt lên.

"..."

Không thấy câu trả lời như dự đoán, bên tai ngoại trừ tiếng sóng biển rì rào thì không còn gì khác, Mẫn Hướng Hàng mê muội quay người lại, chỉ nhìn thấy bóng lưng vốn đứng thẳng bỗng nhiên ngã ngồi lên trên bờ biển, tay trái đặt ở gần "bụng bia", sắc trời u ám, Mẫn Hướng Hàng không thấy rõ sắc mặt của cậu.

"Cậu lại muốn chơi trò gì?"

Lệ Hàn Bân nhắm mắt thở dốc, thật lâu mới chậm rãi mở hai mắt ra: "Nếu như... em chết đi... anh có còn căm hận em không?"

Một lần nữa, tâm Mẫn Hướng Hàng lại bỗng dưng xót xa, âm thầm suy nghĩ: đồ ngốc không tiền đồ này, tại sao vẫn còn phải đau lòng vi cậu ta?!

Cố gắng điều chỉnh lại tâm tình, Mẫn Hướng Hàng khinh thường nói: "Tôi đã nói rồi, cậu và những gì có liên quan đến cậu hết thảy đã không còn gì liên quan đến tôi".

Một khi tình yêu đã bị vấy bẩn, tựa như cây cối phát sinh sâu mọt, chậm rãi ăn mòn từ bên trong, cho đến lúc gốc khô gỗ mục, hóa thành hư không.

Nhắm mắt ngồi trong xe, Mẫn Hướng Hàng không biết mình rời khỏi bờ biển kia như thế nào, có lẽ đang trốn tránh sự mê mang không cách nào đối mặt, có lẽ sợ hãi quyết tâm của mình sẽ bị dao động lần nữa...

Suy nghĩ lưu luyến vướng mắc trong lòng, Mẫn Hướng Hàng luôn luôn trầm ổn cẩn thận đột nhiên rất muốn bộc phát một trận, đạp chân ga đến mức mạnh nhất, tốc độ xe tiến lên cao nhất, nhanh như chớp điên cuồng lái, phong cảnh dọc đường thoáng qua rồi biến mất, lần lượt vượt qua từng chiếc xe lớn nhỏ phía trước. Hồi ức như chiếc túi bị xé toạc cho tơi tả, vụn vỡ thành trăm mảnh rơi lên trên nền đất: lần đầu tiên nhìn thấy Lệ Hàn Bân và Lệ Gia Kỳ, lần đầu tiên đưa Lệ Hàn Bân đến đài phun nhạc nước, lần đầu tiên tiến vào thân thể Lệ Hàn Bân, lần đầu tiên phát hiện ra những bức ảnh mà mình không muốn biết...

"Bíp bíp—" tiếng còi xe chói tai kéo Mẫn Hướng Hàng từ trong quá khứ trở về hiện thực, nghiêng đầu nhìn kính chiếu hậu, quắc mắt cau mày nhìn cảnh sát giao thông đang theo sát phía sau, Mẫn Hướng Hàng hoàn toàn hiểu ra, vội vàng đạp thắng.

Cảnh sát giao thông vừa viết hóa đơn phạt, một biên nhắc nhở, Mẫn Hướng Hàng xấu hổ không thôi, luôn mồm xin lỗi.

Rất nhanh, tốc độ chạy nhanh như gió lốc của Mẫn Hướng Hàng dưới sự ngăn cản của cảnh sát giao thông mà chấm dứt ở đây, dựa theo điều lệ, chiếc xe nào trái với trật tự an toàn giao thông phải tạm giữ, tự làm tự chịu, Mẫn Hướng Hàng chỉ có thể đổi thành taxi.

Bệnh viện chỗ Lệ Gia Kỳ nằm ở gần đây, có lẽ, nơi đó mới là phương hướng đúng của anh...

*********

Bãi cát cách nhà tang lễ rất gần, quãng đường ngắn ngủi mà Lệ Hàn Bân phải đi mất hai mươi phút. Hoàng hôn bao phủ toàn bộ chân trời, bóng tối nuốt lấy mặt đất, đèn trong nhà tang lễ tự động sáng lên, vắng lặng, tiêu điều. Dù cho thời tiết giữa hè, cũng khiến người ta không rét mà run.

Nhìn chữ viết khắc trên từng bia mộ, rất mau đã tìm thấy bia mộ thuộc về Lệ Khâm. Mắt Lệ Hàn Bân đỏ ngàu, đỡ lấy bụng chậm rãi quỳ xuống, thanh âm nức nở nói: "Cha, con tới muộn, thật xin lỗi". Nói xong, nặng nề dập đầu ba cái trước mộ.

"Cha, an nghỉ tại nơi an tường thế này, Tiểu Bân thật sự hâm mộ người". Lệ Hàn Bân kinh ngạc nhìn ảnh chụp trên bia mộ, như cùng cha nói chuyện, "Nguy cơ của Lệ Thị đã được giải quyết, hiện tại tập đoàn Lệ Thị tồn tại dưới hình thức khác, người có thấy hài lòng không?"

"... Tại sao không trả lời con? Ngay cả cha cũng không để ý đến con rồi?"

Lệ Hàn Bân quỳ rạp trước bia mộ, cả người phục trên mặt đất, nước mắt không ngăn được ào ạt tuôn rơi: "Thật xin lỗi, nếu như con không trở về, tất cả bi kịch sẽ không xảy ra, người cũng sẽ không uổng mạng, Gia Kỳ sẽ không bị hôn mê... đều là lỗi của con..."

"Cha, chờ Tiểu Bân làm xong chuyện nên làm..." Lệ Hàn Bân nhẹ nhàng vuốt ve bụng, "Liền đến bên cha, có được hay không?"

"..."

"Cha, con mệt mỏi rồi, tại sao con một mực đuổi theo bóng hình của hạnh phúc, mà hạnh phúc cho tới bây giờ đều chưa từng thuộc về con?"

Gió lạnh lướt bên tai, niềm thương nhớ lan tỏa trong khu mai táng, giờ này khắc này, Lệ Hàn Bân muốn lẳng lặng ngủ một giấc, tựa như ngày đó nằm trong ngực cha vậy, yên bình, an ổn, nghỉ ngơi một hồi...

Hoàn chương 52