Lưu Niên Tự Thủy

Chương 107




Mẫn Hướng Hàng thường chăm lo cho gia đình nay đã thay đổi. Lúc trước anh hay đích thân xuống bếp, nhưng gần đây rất ít khi dùng bữa ở nhà, thậm chí có khi bận đến rạng sáng mới trở về. Tuy Lệ Hàn Bân rất muốn hỏi Mẫn Hướng Hàng nguyên nhân, nhưng rốt cuộc vẫn bị tự tôn cao ngạo của đàn ông đánh bại. Bởi vì cậu không muốn để Mẫn Hướng Hàng cảm thấy mình giống như một người phụ nữ thiếu cảm giác an toàn, bởi vì cậu tự có cách biết rõ ngọn ngành sự việc.

Đêm khuya tĩnh mục, tiếng lốp xe con ma sát với mặt đường vô cùng chói tai. Nhìn về phía ngôi nhà cách không xa càng lúc càng rõ dáng, nghĩ đến người yêu và những đứa con ở nhà, Mẫn Hướng Hàng ngồi ở ghế lái mỉm cười một cái, giữa lí tưởng và hiện thực, anh vẫn kiên quyết chọn cái thứ hai.

Về đến nhà, Mẫn Hướng Hàng nhẹ tay nhẹ chân mở cửa phòng ngủ, nhưng lại thấy người vốn bây giờ đã phải ngủ say vẫn đang ngồi trên giường đọc sách.

"Sao muộn thế này mà vẫn chưa ngủ? Nhóc con lại quậy em à?" Mẫn Hướng Hàng mỉm cười nới lỏng cà vạt, cởi áo khoác, đi đến bên giường.

"Em chỉ đang đợi anh thôi. Chẳng lẽ anh không có gì muốn nói với em sao?" Lệ Hàn Bân mặt không biểu cảm gấp lại cuốn sách trên tay, bình thản hỏi.

Mẫn Hướng Hàng hơi ngẩn người một chút, trong lòng giống như đã hiểu ra, vội vàng nhận lỗi giải thích: "Hàn Bân, anh xin lỗi, ở trường mới khai giảng, mỗi ngày đều có công việc, để em đang mang thai còn phải chăm sóc hai đứa con, vất vả cho em rồi." Nói xong, Mẫn Hướng Hàng đưa hai tay ôm lấy chiếc bụng lớn sắp đến ngày lâm bồn, đầu ngón tay mềm mại xoa vòng tròn ở nơi thai nhi đang cư ngụ.

"Hết rồi sao? Đây là lời anh muốn nói à?" Đáy mắt Lệ Hàn Bân vụt qua một màu sắc âm u, nhẹ nhàng tránh ra khỏi vòng tay của Mẫn Hướng Hàng, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, hỏi.

"Ừ." Mẫn Hướng Hàng quả thật có chuyện đang giấu cậu, anh cắn môi một chút, chột dạ không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy giống như đi guốc trong bụng kia.

Giữa người yêu nhau quan trọng nhất chính là sự thẳng thắn, câu trả lời không thành thật của Mẫn Hướng Hàng khiến dựng phu nhạy cảm cảm thấy thất vọng tột độ. Không màng đến ánh mắt lo lắng của đối phương, Lệ Hàn Bân cố gắng nhấc thân thể nặng nề xuống giường, kéo ngăn tủ, đặt một tập tài liệu và một vé máy bay trước mặt anh, giọng khô khốc: "Anh đi đi! Em sẽ chăm sóc con thật tốt."

"Đây là..."

Khi Mẫn Hướng Hàng nhìn thấy chiếc vé máy bay đi tới Mỹ kia, trong lòng đã hiểu được đại khái. Vội vàng mở tập tài liệu ra, hơn mười tấm hình chụp lén và một bảng báo cáo tin tức như lưỡi dao sắc bén đâm vào mắt anh. Hàn Bân của anh, người bên gối của anh, cha của con anh, thế mà lại không tin tưởng anh, thuê thám tử riêng đi điều tra anh...

Học viện tổng hợp Văn – Lí mà Mẫn Hướng Hàng đang công tác sắp đổi viện trưởng mới, viện trưởng cũ có ý giao vị trí này lại cho thầy Mẫn phẩm chất cao quý, hết lòng với sự nghiệp. Trở thành người đứng đầu của trường, là có thể thực hiện những cách quản lí giáo dục của mình. Khi Mẫn Hướng Hàng lần đầu tiên nhận được điện thoại của thư kí viện trưởng Ôn Tình trong lòng đã vui mừng không thể tả. Thế nhưng chức viện trưởng này không dễ ngồi như thế. Mỗi một đời viện trưởng tiếp theo nhất định phải đến Mỹ tu nghiệp, ngắn thì nửa năm, dài thì hai ba năm. Thấy đứa con thứ ba sắp chào đời, trong lòng Mẫn Hướng Hàng tất nhiên vô cùng không muốn, nhưng lại không có cách nào từ chối thẳng lãnh đạo, chén cơm dẫu sao vẫn quan trọng hơn, nên đành kéo dài thời gian, âm thầm hi vọng viện trưởng có thể nhanh chóng tìm một người khác thích hợp hơn anh. Sự tình tiến triển không như mong muốn, thư kí Ôn cứ thúc giục anh mau chóng đưa ra câu trả lời, lão viện trưởng lại dứt khoát giao hết công việc lớn nhỏ trong trường cho anh xử lí. Mỗi ngày Mẫn Hướng Hàng không chỉ bận đến đầu óc quay cuồng, cổ họng bốc khói, mà còn phải cật lực giấu giếm với Lệ Hàn Bân sắp sinh sản. Bởi vì anh không muốn để Hàn Bân nhọc lòng, bởi vì anh sợ Hàn Bân biết chuyện nhất định sẽ không quản mọi thứ mà thành toàn mong muốn của anh. Lưỡng lự trong mâu thuẫn rất lâu, loay hoay giữa lí tưởng và hiện thực rất lâu, cuối cùng Mẫn Hướng Hàng vẫn đưa ra lựa chọn. Ngày mai anh quyết định chính thức từ chối lão viện trưởng, cho dù phải vứt bỏ sự nghiệp giáo dục mình yêu thích cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng mà mọi việc vẫn chưa đâu vào đâu, đã diễn biến thành cục diện như bây giờ...

Hít một hơi thật sâu, Mẫn Hướng Hàng cười khổ: "Nếu em đã biết rồi còn hỏi anh làm gì?"

"Em chỉ hi vọng chính miệng anh nói cho em biết, hi vọng chúng ta có thể đối xử với nhau thẳng thắn." Lệ Hàn Bân hơi chau mày, tay trái đỡ thắt lưng, cố gắng ngồi vào mép giường.

"Đối, xử, thẳng, thắn?! Em hi vọng anh thẳng thắn, thế em đã bao giờ tin tưởng anh chưa?" Phiền não tích tụ ở cổ họng, Mẫn Hướng Hàng vò tấm hình chụp lén, báo cáo và cả vé máy bay thành một cục ném mạnh trên đất, tâm trạng phẫn uất khiến anh bỏ quên sắc mặt càng lúc càng tái nhợt của đối phương.

Lệ Hàn Bân cảm thấy vô cùng uất ức, rõ ràng là anh ấy không thành thật, bây giờ lại còn trách mình làm sai. Cố nhịn cơn đau thắt trong bụng, Lệ Hàn Bân khép hờ đôi mắt, miễn cưỡng lấy tinh thần, lạnh giọng hỏi: "Mẫn Hướng Hàng, nếu em không tự đi điều tra, có phải anh tính sẽ mãi mãi không nói cho em biết không?"

"Phải!" Mẫn Hướng Hàng thấp giọng, trả lời thật lòng, không hề giải thích cho mình một câu như đang hậm hực.

Đau đớn trong lòng bao phủ lấy cơn đau trong bụng, Lệ Hàn Bân bắt lấy một chiếc gối đầu giường ném vào anh, tức giận: "Cút ra ngoài! Em không muốn nhìn thấy anh ở đây!"

Mẫn Hướng Hàng im lặng nhìn Lệ Hàn Bân mấy giây, rồi khom người nhặt gối, nhẹ nhàng phủi vài cái, nói: "Anh cũng không muốn chung chăn chung gối với người không tin tưởng mình." Dứt lời, từ từ đi ra cửa.

"Đợi đã!" Lúc Mẫn Hướng Hàng sắp ra khỏi phòng, phía sau vang lên thanh âm hơi run rẩy của Lệ Hàn Bân. Mẫn Hướng Hàng cúi đầu mỉm cười, quả nhiên Hàn Bân quyến luyến mình...

Nhưng vui vẻ rất nhanh đã tan thành bụi, Lệ Hàn Bân chỉ vào vé máy bay trên đất, giận dỗi nói: "Quên cầm vé máy bay làm sao anh đi Mỹ nghiên cứu được?"

Nghe xong câu nói của người yêu, nhớ lại những gì mình đã bỏ ra cho cậu, Mẫn Hướng Hàng đau lòng không thể chịu nổi: Hàn Bân, sao em có thể nói ra dễ dàng như thế?

Nhặt tấm vé máy bay trên đất, liếc nhìn ngày tháng trên đó, Mẫn Hướng Hàng kìm nén cảm xúc, vẻ mặt bình thường nói: "Cảm ơn ý tốt của em, ba ngày sau anh nhất định sẽ đến sân bay đúng giờ." Vứt lại một câu nói bình thản như không, Mẫn Hướng Hàng đi ra khỏi phòng không thèm quay đầu lại, nện mạnh cửa phía sau.

Huyết mạch tương liên khiến thai nhi như cảm thấy được ba đang sắp bỏ nó mà đi, bé con bất an quẫy đạp trong bụng cha, đau đớn vô tận như cỏ độc điên cuồng sinh sôi trong bụng Lệ Hàn Bân, lan tràn khắp người. Cậu xót xa co người lại, dùng sức cắn chặt răng, khuôn mặt tái nhợt đổ đầy mồ hôi. Cả người Lệ Hàn Bân trông yếu ớt bất thường, vừa run rẩy dỗ dành thai nhi, vừa thì thầm trong căn phòng trống rỗng: "Quai Quai nghe lời nào, ba chỉ đi tu nghiệp thôi. Rất nhanh sẽ trở về..."

Lời thì thầm càng lúc càng yếu, người bị máy thai giày vò đến sức cùng lực kiệt đã mơ màng tiến vào mộng đẹp, trên khuôn mặt tái nhợt gần như trong suốt phủ một chất lỏng óng ánh, không biết là mồ hôi hay nước mắt...