Lưu Ngân

Chương 15




Năm Thiên Thánh thứ mười, ngày mùng 3 tháng 7, trời trong.

Ngày mai phải đi rồi…

Không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy không nỡ chút nào, sống ở đây lâu như vậy, bỗng dưng lại phải rời đi, mình luôn cảm thấy có chút ngỡ ngàng, cái cảm giác này, chẳng lẽ chính là “Vô sở thích tòng” (không biết làm thế nào) như sách nói sao?

Mình… thực sự không muốn đi…

Sư phụ nói hai đứa mình lâu rồi chưa về nhà, lần này đặc biệt để tụi mình xuống núi về thăm —— con chuột trắng hẳn là rất nhớ nhà đi, hắn rất hay nhắc đến chuyện nhà hắn, gia đình đối với hắn mà nói, hẳn là rất ấm áp.

Vậy, còn mình?

Lúc trước mẹ vì cứu mình mới đưa mình đến chỗ sư phụ, vừa học võ, vừa tránh những chuyện trong nhà, vì vậy mấy năm nay mình vẫn chưa trở về lần nào… Mình thật bất hiếu!

Có thể về thăm nhà một chút cũng tốt…

Mấy năm nay, cũng không biết mẹ thế nào rồi…

Nhưng, vì sao vừa nghĩ tới việc phải chia tay con chuột trắng, mình lại cảm thấy khó chịu trong lòng?

Lẽ nào, lẽ nào mình… (còn lẽ nào cái *beep* gì nữa =.=)

********************

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt ba năm nữa lại trôi qua, thiếu niên nhỏ bé ngày nào giờ đây đã trưởng thành cao lớn rắn rỏi, mười sáu tuổi chính là bắt đầu thời kỳ hoàng kim trong đời người, trên núi Võ Đang không hề mất đi chút náo nhiệt nào, trái lại càng lúc càng tưng bừng. Mỗi ngày đao quang kiếm ảnh hạ xuống, xui xẻo chính là cây cối xung quanh —— vất vả nhọc nhằn khổ sở mới mọc lớn được như vậy, thật không may, chỉ dưới mấy đao đã bị người đem bổ thành củi!

Ba năm trôi qua đã phát sinh rất nhiều chuyện, hai năm trước Tĩnh Phong trở về, nhưng không mang theo Triển Chiêu về lại ngọn núi vốn là nơi họ tu luyện, mà lại thu thập đồ đạc, cùng Triển Chiêu hai thầy trò ở lại an gia chỗ Đạo Ảnh, vì hai tên tiểu bối ngày nào cũng đánh lộn với nhau, lấy danh nghĩa là để nuôi dạy đồ đệ.

Đối với chuyện này, cao hứng nhất không ai khác chính là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, mà con chuột trắng nào đó thì lại thừa cơ hội này công khai chiếm phòng ngủ của Triển Chiêu, ngày ngày cùng Triển Chiêu chen chúc trên một cái giường, nói là để bồi dưỡng tình huynh đệ nên nhất định phải “ngủ chung” (bồi cái đầu anh á =))))). Triển Chiêu vì thế mà không ít oán giận —— có trời mới biết tướng ngủ của con chuột trắng này xấu cỡ nào, toàn khiến y nửa đêm phải đá cho hắn tỉnh!

Ba năm qua, hai người cũng kể cho nhau nghe những chuyện đã xảy ra trong bốn năm kia. Bạch Ngọc Đường vẫn theo Đạo Ảnh, ngoài việc hàng ngày ăn cơm tập võ, luyện tập đủ loại cơ quan thuật số, còn ra tay giáo huấn một chút mấy tên mao tặc dám to gan phạm đến đầu hắn —— “Cừu lão đại” kia chính là một trong số đó.

Còn Triển Chiêu, bị sư phụ Tĩnh Phong đưa đến một nơi kỳ quái, nơi đó nhiệt độ thấp dị thường, có điều đối với việc y luyện nội lực âm tính thì đúng là có rất nhiều lợi ích.

Chủ nhân nơi đó gọi là La Sát, không biết nàng tìm được ở đâu một đóa tuyết liên ngàn năm, dùng nó chữa khỏi thương thế cho y, lại cùng Tĩnh Phong dạy cho y võ công —— theo Tĩnh Phong từng nói, đây cũng là cơ duyên của Triển Chiêu, nếu người kia không thấy Triển Chiêu hợp mắt, đừng nói là truyền thụ võ công, chỉ e cho dù có thương thảo cũng sẽ không ra tay cứu người…

Thế nên phải qua bốn năm Triển Chiêu mới quay lại, chỉ là, vì từng bị thương, cộng thêm nội lực y luyện được là âm tính, lại dùng loại tuyết liên ngàn năm có hàn tính thiên tài địa bảo, nên nhiệt độ thân thể y so với người thường lạnh hơn rất nhiều, cũng gầy yếu hơn so với bạn bè cùng trang lứa. Bạch Ngọc Đường vì thế mà tuyên bố phải đem y nuôi cho mập, miễn cho người khác lại nói hắn bắt nạt y.

Có điều nhắc tới Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu còn có một phát hiện quái lạ, rằng là, con chuột trắng này càng lúc càng trở nên quấn người! Hầu như không có ngày nào là y không thấy bóng dáng con chuột trắng. Sư phụ hai người đối với việc này lúc nào cũng chỉ cười đến quỷ dị, hỏi bọn họ thì bọn họ chẳng chịu nói gì, chỉ bảo đợi sau này y lớn lên sẽ hiểu. (nghe như kiểu các vị phụ huynh trả lời lấp liếm lúc bị hỏi “con sinh ra như thế nào” =))))))))))

Lão già quỷ dị!!

Cứ như thế ba năm trôi đi, giữa lúc Triển Chiêu còn đang ngỡ rằng bọn họ sẽ tiếp tục cùng nhau sống như vậy, Tĩnh Phong và Đạo Ảnh bỗng nhiên gọi hai người vào thư phòng, đưa cho mỗi người một chút lộ phí, lại dặn dò bọn họ mấy câu, rồi ——

Đá hai người bọn họ xuống núi!

Theo lời hai lão đầu vi lão bất tôn kia, bọn họ ở trên núi đã lâu, giờ cũng đến lúc xuống núi nhìn ngắm, cảm nhận một chút thế sự hiểm ác, nhân tình bách thái.

Sư phụ hai người chính là đại diện cho kiểu người nói là làm, chẳng thèm quản xem đồ đệ có phản đối hay không, cũng chẳng nói hai lời cứ thế đuổi luôn cả hai ra khỏi cửa.

Bởi vậy mà, lúc Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng ở dưới chân núi, cả hai vẫn còn chưa kịp cảm nhận được chút phản ứng nào.

Nhìn mỗi người chỉ vỏn vẹn có một con ngựa, một bao quần áo, cả hai không khỏi hai mặt nhìn nhau:

Đây —— là muốn mỗi người đi một ngả sao?

Mắt to mắt nhỏ nhìn nhau nửa ngày, Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên đưa tay bộp một cái, bắt lấy vai Triển Chiêu:

“Ở chung với con mèo ngốc ngươi lâu như vậy, ta vẫn chưa biết nhà ngươi ở đâu đây? Ta ở Chiết Giang Kim Hoa, còn ngươi?”

“Thường Châu Vũ Tiến.” Triển Chiêu cũng nở nụ cười, cụp mi mắt xuống giấu đi tâm tư, vẫn luôn ở cùng nhau, vậy mà xưa nay bọn họ còn chưa hỏi qua quê hương của nhau, đến tận bây giờ, cũng chưa hề nghĩ tới sẽ có một ngày phải xa cách. Ai có thể ngờ…

Đột nhiên cảm thấy, có một nỗi buồn không tên…

“Đều là phương Nam, xem ra chúng ta cũng không ở xa nhau lắm!” Bạch Ngọc Đường cũng không phát hiện Triển Chiêu có chút khác thường, hắn đưa tay đánh một cái, cười nói, “Mèo con, ngươi có vội về nhà không? Nếu không vội, có muốn cùng ta đi lang bạt giang hồ trước không?”

“…Hả?”

Triển Chiêu nhất thời không phản ứng lại, trợn tròn hai mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, hoàn toàn không biết lúc này trông mình —— thật sự rất giống một con mèo con mù mờ!

Chí ít ở trong mắt Bạch Ngọc Đường, dáng vẻ Triển Chiêu lúc này khiến người ta vừa thấy thì không nhịn được muốn bắt nạt một hồi.

Nghĩ là làm, Bạch Ngọc Đường đưa tay ra, nắm lấy hai má Triển Chiêu, dùng sức kéo sang hai bên ——

Triển Chiêu không ngờ Bạch Ngọc Đường lại đột nhiên làm ra hành động như vậy, trên mặt truyền đến dị dạng khiến y lập tức giận dữ:

“Ọach ọc ường!! Uôi àm ái ì?! (Bạch Ngọc Đường! Ngươi làm cái gì?!)”

Vừa nói, y vừa dùng sức giãy dụa.

“Bắt nạt ngươi!!” Bạch Ngọc Đường cười đến một mặt đắc ý, nhưng tay chung quy vẫn không nỡ dùng sức quá mạnh, thấy Triển Chiêu bắt đầu giãy dụa, cũng thuận thế buông tay ra, móng chuột một khắc cũng không chịu nổi rảnh rỗi lại không khách khí khoác lên bả vai Triển Chiêu:

“Ta nói này Mèo con, ngươi vẫn chưa trả lời Ngũ gia đó! Rốt cuộc ngươi muốn về nhà trước, hay là cùng Ngũ gia lang bạt giang hồ trước?”

Triển Chiêu trừng hắn, nhịn một chút, chung quy vẫn không đưa tay gạt đi móng chuột đang khoác trên vai mình, không thể không nói, đề nghị của Bạch Ngọc Đường khiến y cực kỳ động tâm, có thể tạm thời không xa rời nhau, chính là y cầu cũng không được.

Nhưng, cứ như thế để con chuột trắng này mãn nguyện, y thực có chút không cam lòng…

Vừa thấy được ánh mắt lấp lóe của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường lập tức hiểu ngay y có ý định gì, để đề phòng con mèo kia phản đối, hắn đã đi trước một bước đem hành lý của Triển Chiêu đặt lên lưng ngựa mình, sau đó xoay người lên ngựa, cười nói:

“Mèo ngốc! Tự nhiên đờ ra đấy làm gì?! Đi thôi!”

Thấy ngựa Bạch Ngọc Đường đã chạy, Triển Chiêu kinh ngạc, lập tức bèn lắc đầu bật cười —— hắn hà cớ gì cứ phải gây khó dễ với mình? Ngược lại ngay từ đầu, y đã không có ý định từ chối đề nghị của Bạch Ngọc Đường khiến y động lòng, con chuột trắng đúng là so với y còn nóng vội hơn.

Xoay người lên ngựa, Triển Chiêu cũng không do dự nữa, hô một tiếng: “Chuột chết, chờ ta!” Rồi nhanh chóng đuổi theo bóng Bạch Ngọc Đường.

Ngọc Đường, Ngọc Đường, ngươi vì sao lại mời ta cùng đi lang bạt giang hồ?

Chẳng lẽ ngươi cũng giống như ta, không nỡ rời xa nhau như vậy sao?

Ngọc Đường, Ngọc Đường, ta không biết rốt cuộc mình làm sao, nhưng, ta biết, chính ta không nỡ cứ vậy rời xa ngươi, dù cho chỉ là xa nhau một thời gian rồi sau này lại có thể gặp lại.

Ngọc Đường, Ngọc Đường, ngươi biết không? Ta vẫn luôn hi vọng có thể gọi ngươi như vậy, nhưng…

Ngươi, có biết rốt cuộc là ta sinh bệnh gì?

Tại sao lại luôn vấn vương ngươi?

Ta… có một loại dự cảm, một khi chúng ta chia tay nhau rồi, gặp mặt lại, sợ là sẽ xa xôi khó vời…