Tuệ Tử dẫn Giảo Giảo ra khỏi sân trường. Không thấy Vu Kính Đình đầu, Giảo Giảo dầu môi lên gần như treo được một chai dầu.
“Anh trai đi đâu rồi?”
Tuệ Tử đoán rằng Vu Kính Đình đang bận bắt Uyển Trường Quý.
Suốt đường đi Giảo Giảo đều chu miệng, bây giờ tâm trạng của cô bé không tốt.
Tuệ Tử dạy thay lớp năm vào buổi chiều, Giảo Giảo đánh nhau với bé mập, làm mất trật tự lớp học, nên những học sinh lớp ba không thể tự học.
Tuệ Tử đưa hai bạn nhỏ đến phòng học lớp năm, đặt hai chiếc bàn nhỏ bên cạnh bục giảng, mỗi đứa ngồi một bàn, đặt dưới tầm mắt của mình như “Tả hữu hộ pháp”.
Giảo Giảo bị ép phải nghe giảng bài lớp năm, nếu còn phải nghe thêm một tiết nữa thì lòng sẽ đau như phải ăn ít thịt đi mất.
“Này, chị nói xem người biên soạn sách giáo khoa toán có bị bệnh tâm thần không?” Giảo Giảo tức giận, không cần biết Tuệ Tử có phải chị dâu của mình hay không.
Tuệ Tử không so đo với cô bé, dắt bàn tay nhỏ của cô bé đi về nhà.
“Em thật sự không hiểu, cho gà và thỏ vào một cái lồng rồi đếm số chân của chúng, ăn no rỗi việc hay gì! Rõ ràng có thể nhìn thoáng qua là biết, nhưng lại phải tính toán mất nửa ngày!” Cô nhóc dự thính một tiết học lớp năm, như vịt nghe sấm, chỉ cảm thấy người ra đề có bệnh.
“Còn cái đề, Tiểu Minh đi từ điểm A đến điểm B, Tiểu Hoa đi từ điểm B đến điểm A, hỏi thời gian hai người gặp nhau... Làm mấy cái này thì cắn hạt dưa không phải ngon hơn sao? Biết được thời gian gặp nhau thì có thể ăn thêm hai bát cơm nữa sao?”
Giảo Giảo thấy có những đề toàn ở trường tiểu học rất vô nghĩa.
Thật ra lúc nhỏ Tuệ Tử cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ là giáo viên, cô không thể để học sinh có suy nghĩ như vậy được.
“Trong sách có báu vật, lớn lên em sẽ hiểu.” Hồi xưa mẹ cô cũng lừa cô như vậy, nên bây giờ Tuệ Tử đã hạ bút thành văn.
“Em không muốn hiểu, em muốn nhảy đại thần, đọc sách quá chán.”
Tuệ Tử đau đầu, Giảo Giảo quá chấp nhất với chuyện nhảy đại thần.
Bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng bắt được Uyển Trường Quý, rồi ngày nghỉ cuối tuần dẫn Giảo Giảo lên thành phố mở mang tầm mắt, hy vọng cô nhóc này sẽ thấy được những công việc tốt hơn.
“Giảo Giảo, tri thức chính là sức mạnh.”
“Sức mạnh gì chứ? Chị là người phụ nữ có bằng cấp cao nhất thôn đúng không? Vậy chị có thể đánh thắng được anh trai em không?”
Tuệ Tử nghĩ thầm, cô không đánh được, nhưng cô có thể dùng sức mạnh tri thức đọc một bài thơ Đường đầy màu sắc, để làm cho Vu Kính Đình muốn sống không được muốn chết không xong cầu xin mình... khụ khụ.
Tuệ Tử xóa sạch mớ hỗn độn trong đầu, cô chắc chắn đã bị tên lưu manh chuyên nói lời cợt nhả dạy hư, đây là điều mà người kế thừa chủ nghĩa xã hội nên nghĩ sao?
Chị dâu em chồng đang nói chuyện thì Tuệ Tử híp mắt lại.
Cô thấy đằng trước có người giống Liễu Lạp Mai, nhìn kĩ thì đúng là cô ta.
Liễu Lạp Mai quấn một chiếc khăn trên đầu, tay xách một chiếc túi vải căng phồng hình tam giác, bước đi rất vội vàng, có vẻ như định ra ngoài.
Lúc Tuệ Tử và Vu Kính Đình nghiên cứu sắp đặt một cái bẫy để bắt Uyển Trường Quý, đoán rằng Liễu Lạp Mai sẽ trốn đến thôn Uyển Gia mấy ngày vì mất gà, nếu không đi thì Vương Phân Phương sẽ mắng cô ta.
Nói không chừng bây giờ Vu Kính Đình đã mai phục gần thôn Uyển Gia, nếu không thì sao anh không đi đón mình?
Những hướng Liễu Lạp Mai đang đi không phải đường đến thôn Uyển Gia.
Tuệ Tử đang nghĩ ngợi thì Uyển Trường Quý đi tới.
Tuệ Tử rùng mình, nắm chặt tay Giảo Giảo, cảnh giác nhìn Uyển Trường Quý.
Nếu tên khốn này dám làm gì với Giảo Giảo, cô sẽ liều mạng với gã.
May là sự chú ý của Uyển Trường Quý không đặt lên người Giảo Giảo và Tuệ Tử, gã vẫn nhìn thẳng rồi đi nhanh về phía trước.
Tuệ Tử thấy sau thắt lưng gã có thứ gì đó phình ra một đường dài giống như rìu dưới lớp quần áo.
“Chị dâu, chị nắm chặt tay em đau quá.”
Giảo Giảo không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy chị dâu như muốn bóp nát tay mình.
Uyển Trường Quý đã đi xa, nhìn dấu chân trên mặt đất thì thấy gã và Liễu Lạp Mai đi cùng một phương hướng.
Chẳng lẽ...
Tuệ Tử kinh ngạc.
Giữa trưa cô bảo Vu Kính Đình ra ngoài phát tán tin tức Liễu Lạp Mai đã nhìn thấy tên người xấu ở ruộng bắp, nhưng không nói là ai, chỉ nói rằng cô ta đã nhìn thấy mặt của gã.
Vu Kính Đình làm việc rất có hiệu suất, buổi trưa sau khi đưa cô đến trường thì lập tức đi làm việc này.
Thấy Uyển Trường Quý mang vũ khí đi theo Liễu Lạp Mai , chắc là gã đã nghe thấy.
Hai chữ “diệt khẩu” không ngừng xuất hiện trong đầu Tuệ Tử.
Theo kết quả nghiên cứu của cô và Vu Kính Đình, hai người đều nghĩ Liễu Lạp Mai sẽ đến thôn Uyển Gia, nhưng phương hướng bây giờ không đúng.
Kế hoạch có biến!
Tuệ Tử không biết Liễu Lạp Mai đi đâu nữa.
Nếu hiện tại ai cũng có điện thoại, cô chỉ cần gọi điện nói Vu Kính Đình đến đây là được.
Nhưng không có!!!
Bây giờ còn không biết Vu Kính Đình đang ở đâu, cô nên dùng cách nào để nói với anh đây?
Tuệ Tử vừa suy nghĩ vừa vẽ một cái bản đồ trong đầu.
Hướng Liễu Lạp Mai đi là tuyến đường chính của thôn, bây giờ có rất nhiều học sinh tan học, dựa theo tốc độ đi đường của cô ta thì sẽ không thể ra khỏi tuyến đường chính trong mười phút, đông người nên Uyển Trường Quý sẽ không dám ra tay.
Nhưng mười phút sau, có thể Liễu Lạp Mai sẽ chọn một trong ba con đường nhỏ dẫn đến các thôn khác nhau, xung quanh toàn cây cối hoặc cỏ dại.
Những nơi như vậy rất dễ ra tay.
Thời gian bắt giữ chỉ có mười phút, cô cần phải gọi Vu Kính Đình qua trong vòng mười phút, điều này phải thỏa mãn hai điều kiện.
Thứ nhất, Vu Kính Đình phải ở gần cô, thứ hai, cô phải thông báo cho anh trong thời gian ngắn nhất.
“Chị đang nghĩ gì vậy?” Giảo Giảo thấy Tuệ Tử đứng im như một cái cọc gỗ thì kéo cô.
“Giả sử tốc độ chạy của anh trai em là 300 mét trên một phút, thời gian đi bộ của người đàn ông kia là 60 mét trên một phút, thì anh trai em sẽ đuổi kịp trong bao lâu?” Tuệ Tử nhanh chóng tính nhẩm, đôi mắt đảo qua, rồi dừng lại trên loa phát thanh ở trước thôn.
“Đã tan học rồi sao chị còn lải nhải đề toán học chứ?!” Giảo Giảo cảm thấy mình đã chịu tổn thương, thật muốn bùng nổ!
Có chị dâu làm giáo viên thì sẽ được dạy thêm miễn phí sau giờ học sao?
Tuệ Tử vỗ vai cô bé.
“Hôm nay chị dâu sẽ cho em thấy sức mạnh của tri thức, đi cùng chị nào!”
Tuệ Tử nhanh chóng dắt Giảo Giảo đến phòng phát thanh.
Trưởng thôn đang mở loa định nhắc nhở mọi người chống rét vì hôm nay nhiệt độ hạ xuống.
Trên bếp lò trong phòng phát thanh đang nướng khoai tây, trưởng thôn mỉm cười. Ông có bóng ma tâm lý ăn khoai tây nướng ở nhà.
Mình thật thông minh, đi đến chỗ này ăn, tên lưu manh nhà họ Vu sẽ không tới đâu nhỉ?
Đến khi thông báo xong, mình sẽ ăn khoai tây nướng rồi uống chút rượu, sảng khoái muốn chết.
Tuệ Tử vọt vào.
Trưởng thôn: ???
“Cho cháu mượn loa chút.” Tuệ Tử cười với trưởng thôn, không thèm để ý ông đã ngây ra như phỗng, cô chạy qua bật loa lên.
Trưởng thôn trợn mắt há hốc mồm.
“Có thể nghe được không?” Tuệ Tử nói hai câu, Giảo Giảo đứng trong sân ra hiệu ok với cô.
Không thành vấn đề, loa treo trên cột điện có thể truyền được rất xa, chắc chắn mọi người trong thôn đều nghe được.
Trưởng thôn tự nhéo mình, đây, đây không phải mơ chứ?
Có phải phong thủy nhà họ Vu khắc khoai tây nướng không?
Sao mỗi lần nướng khoai tây đều có thể triệu hồi người nhà họ Vu đến vậy?
Tên lưu manh Vu Kính Đình không đáng tin, còn Tuệ Tử ngoan ngoãn cũng học hư rồi!!!