Lưu Lạc Sử Ca

Chương 9: Duyệt binh




Thời hạn kỳ duyệt binh đã đến, bọn lính cơ, lính vệ không ngừng đốc thúc chăm chỉ rèn luyện, ở khoảng sân phía sau, tiếng roi mây sắc bén cứ đua nhau múa lượn trong không trung, ngay sau là những âm thanh rên rỉ tru tréo đầy ai oán

Bỗng một tiếng huýt sáo thanh thoát vang lên xé tan bầu không khí nặng nề, một chiếc bóng trắng vụt qua nhanh tựa ảo ảnh khiến người ta mơ hồ, bóng trắng thoăn thoắt bay lượn qua từng chướng ngại vật, tốc độ kinh người bỏ xa đám đồng loại của nó, tiến đến chướng ngại cuối cùng, nó lấy đà nhảy bật lên, đạp mạnh vào cột trụ rồi rướn mình lướt qua xà ngang cao 2m, bộ lông trắng muốt phập phồng được bung xõa trong không trung, cái tai hơi cụp che chắn gió thổi, hai viên châu đen láy to tròn chợt híp lại, móng vuốt dài sắc nhọn dang rộng hết cỡ sẵn sàng cho cú tiếp đất đầy ngoạn mục

Tiếng vỗ tay dồn dập vang lên chính là lời khích lệ mà nó hằng mong chờ, cái đuôi dựng đứng tíu tít hướng về nơi âm thanh phát ra, nó hí hửng đắc ý đón lấy cái vuốt ve đầy nuông chiều của chủ nhân, thỏa mãn nhận lấy món ăn khoái khẩu mà bàn tay kia đưa tới, đây chính là phần thưởng khích lệ của nó sau mỗi lần làm tốt nhiệm vụ

Minh Tú nhìn quả bông kia cứ xum xoe quẫy đuôi trước mặt mình thì càng thấy hài lòng hơn, không uổng công cô chăm sóc mấy tháng trời, giờ trông nó cao lớn oai vệ biết bao, chẳng còn bóng dáng xơ xác tiều tụy như ngày nào

Tiếng kẻng inh ỏi vang lên, ngay lập tức các luyện sư cùng quân khuyển đều nhanh chóng đứng tập hợp thành hàng, đội hình ngay ngắn, tư thế nghiêm chỉnh dõi mắt hướng về phía đài cao, nơi đó đã xuất hiện một bóng người cao lớn, cả người toát ra khí tràng uy nghiêm, đôi mắt có thần đầy sắc bén

- Toàn đội nghiêm!

Tức khắc bầu không khí yên lặng như tờ, chỉ còn tiếng lá cây xào xạc cũng tiếng thở phì phò của bầy chó

- Ngày mai là một ngày trọng đại, chúng ta sẽ tiến vào đợt duyệt binh cuối cùng, sẵn sàng sung quân về đại bản doanh, thời gian vừa qua các binh lính đã tập luyện vất vả không ngừng, vì vậy lần duyệt binh này, toàn đội nhất định phải cố gắng hết sức, nghe rõ chưa?

- Rõ!

- Giải tán!

Ngay lập tức đoàn người liền như kiến vỡ tổ, ào ào tỏa ra tứ phía, trở về khu vực tập luyện của mình

Anh Chính hào hứng tiến đến vỗ vai Minh Tú

- Khá lắm, đúng là tuổi trẻ tài cao, mới có mấy tháng mà tôi suýt không nhận ra con chó kia rồi đấy

- Ấy anh Chính quá lời rồi, là tôi gặp may đấy thôi, không phải con chó nào cũng có tố chất như nó đâu

- Thôi cậu cứ khiêm tốn làm gì, năng lực của cậu tôi thấy cả rồi, ha hả...

- Anh Chính nói phải đấy, cậu Tú chăm con Tuyết thế nào mát tay quá, sớm biết vậy thì tôi đã xin cậu chỉ giáo chút ít, chứ trông bầy chó của tôi bây giờ chả đầu vào đâu cả

Hậu cũng là luyện sư mới về đây không lâu, tính anh thật thà chất phác lại dễ gần nên thời gian qua cả Minh Tú lẫn anh Chính đều quý mến, gần đây thấy con Tuyết thay da đổi thịt nhiều khiến anh khá ngỡ ngàng, vì vậy cảnh tượng bá vai bá cổ Minh Tú dạo gần đây xuất hiện càng nhiều chỉ để mong cô tiết lộ vài bí quyết luyện quân khuyển, sớm có ngày đi tới đại bản doanh, thăng quan tiến chức

Minh Tú cười xòa

- Anh Hậu phải tích cực lên chứ, tôi thấy bầy chó của anh tốt lắm, chịu khó áp dụng phương pháp của tôi, sớm muộn gì anh cũng được như ý nguyện

- Được, tôi nghe cậu, đến lúc đó cậu nhất định phải uống vài chén rượu ăn mừng với tôi đấy, khà khà...

Cả ba cứ vừa đi vừa nói chuyện rôm rả, không hề biết rằng có một ánh mắt đầy khó chịu nhìn chòng chọc về phía bọn họ

Ban đêm, khi mọi vật rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng lá xào xạc, thi thoảng nghe tiếng chít chít của mấy con chuột đồng lang thang kiếm ăn

Trong chiếc chuồng nhỏ đơn sơ, một cục bông trắng cuộn tròn đang yên giấc, bộ lông mềm phập phồng theo nhịp, bỗng tai nó dựng lên hướng về phía âm thanh nọ, có bàn chân lặng lẽ đạp trên đất đang tiến về phía nó, mũi nó khịt vài cái, bất thình lình nó mở mắt nhìn bóng đen kia, trong mắt nó dần hiện lên sự hoảng hốt khiếp sợ ngày nào mà nó rất lâu không trải qua, cơ thể nó run lên, nó đứng phắt dậy gầm gừ, vươn móng vuốt sắc bén hòng bảo vệ lãnh thổ bình yên cuối cùng của nó

Mấy con chó ở chuồng bên cạnh cũng bị đánh thức ngay khi nghe tiếng gầm của đồng loại, một vài con gầm gừ, vài con khác lại ư ử kêu rên như một bản năng sinh tồn mỗi khi bị tổn thương

Bóng đen tiến gần, bàn tay gân guốc của hắn không hề động đến những con vật kia, hắn nhanh chóng thò vào trong áo lấy ra gói giấy nhỏ, hắn ngó trước ngó sau rồi đổ gói giấy đó vào chiếc bát nước bên cạnh, xong xuôi hắn liền rời đi, khuất bóng sau màn đêm tĩnh lặng, bỏ lại đằng sau những ánh mắt hoang mang sợ sệt

Leng keng...

Người gõ kẻng đánh nhịp có chút nhanh, như sự háo hức của hắn lúc này

Tựa hồ được lan tỏa nguồn năng lượng tích cực, lính cơ, lính vệ ai nấy đều thức dậy trong sự phấn khởi, háo hức

Minh Tú đã thức khi nghe tiếng gà gáy, lúc tiếng kẻng gõ vang thì cô đã rời giường đi ra ngoài. Cô vệ sinh cá nhân xong trước cả bọn luyện sư, khi cả lũ còn hí hoáy rửa mặt thì cô đã bắt đầu cho bầy chó ăn rồi

Nhưng hôm nay cô thấy là lạ, bình thường chỉ cần nghe thấy tiếng chân cô là con Tuyết đã nhổm dậy vẫy đuôi tíu tít rồi, đằng này nó cứ nằm im lìm, đôi mắt to sáng ngời kia giờ lại cụp xuống đầy ảm đạm

Quái lạ! Con Tuyết bị làm sao nhỉ? Minh Tú nghĩ thầm, bên vai đột nhiên nặng trĩu, cô quay sang thấy anh Chính đang bá vai cô, trên miệng đang ngâm cọng cỏ tươi mới ngắt

- Mới sáng ra đã mặt ủ mày chau rồi!

- Tôi nào muốn vậy đâu! Anh nhìn con Tuyết đi!

Anh Chính nghe vậy thì cũng đưa mắt xuống ngó cái cục bông trắng muốt kia

- Hờ... nay nó yên ắng quá nhỉ? Bình thường giờ này là nó sủa inh ỏi rồi, mà nay ngoan đột xuất quá vậy?

Minh Tú đưa tay mở then cài cửa lồng, đập tay làm kí hiệu huấn luyện với nó như thường ngày, nó chỉ ngước mắt nhìn cô rồi nhanh chóng cụp xuống, ánh mắt nó uể oải chẳng có lấy tí sức sống nào

Cô đưa tay vào trong vuốt ve nó, cố nheo mắt quan sát tìm điều bất thường

Cô cảm nhận được sự run rẩy dưới tay mình, ban đầu rất nhẹ nhưng càng về sau tay cô càng cảm nhận rõ hơn

- Ơ... con Tuyết sao thế này?

Anh Chính bắt đầu nhận ra sự khác thường, vùng bụng của con chó cứ giật giật ngày càng mãnh liệt, mắt nó trợn ngược, miệng sùi bọt mép

Minh Tú chợt nhận ra mấu chốt vấn đề, cô hoảng hốt ôm lấy nó rồi vội chạy về phía cổng trại, bọn lính gác giơ cây giáo lên hòng chặn lại nhưng khi thấy tình trạng của cả chủ lẫn chó kia, bọn hắn cũng mềm lòng mà cho qua

Phiên chợ sáng sớm tấp nập người, tiếng mời gọi, kì kèo trả giá vang lên như thủ khúc chào mừng ngày mới, mặt trời buổi sớm mai hé lộ, lan tỏa những tia nắng tràn đầy hi vọng về một khởi đầu tốt đẹp

Trên con đường đất, những đôi chân trần chai sạn nối tiếp nhau mà đi, tiết tấu đồng đều nhịp nhàng bỗng chững lại trước một mảng hỗn độn, âm thanh chua ngoa xéo xắt của ai đó vang lên khiến cả đám người đi ngang qua đều ghé tai lại hóng hớt.

Người ta nhìn thấy một con buôn đang làm mình làm mẩy, chống nạnh hất cằm, tuôn ra cả tràng ngôn ngữ khiến người nghe đinh tai nhiếc óc, ở phía đối diện một chàng trai trẻ bộ dáng chật vật, trên tay đang ôm cái gì đó như cục bông trắng muốt

Minh Tú cảm thấy thật sự khó sống, cô chỉ muốn chạy thật nhanh tới y quán của thầy lang nọ, thời gian gấp rút, đừng nói đến việc có qua được đợt duyệt binh hay không, chỉ riêng việc sinh mạng trong tay cô có qua khỏi không thôi đã khiến cô cực kỳ sốt ruột. Phiên chợ quá đông người, cô muốn xuyên qua thật có chút khó khăn, vụng về thế nào lại va phải sạp hàng của người nọ, người nọ thấy kế sinh nhai của mình bị đổ bể, làm sao dễ dàng cho cô đi

Đang tiến thoái lưỡng nan thì cô bỗng nghe thấy tiếng gọi quen thuộc

- Ơ! Anh Tú đấy phỏng?

- Kìa! Phải Mến đấy không, tốt quá rồi! Đằng ấy mau giúp tôi với!

Cô thiếu nữ mảnh dẻ, má đào nở rộ giữa nắng ban mai, tay cắp cái thúng to quá khổ người, chính là con gái thầy đồ Kiệt, cũng là người bán bầy chó con cho Minh Tú. Cô ả tiến tới nghe ngóng thì vỡ lẽ mọi chuyện, cô nhanh chóng lấy túi tiền, móc ra vài hào trả tiền cho chủ sạp hàng kia

- Cảm ơn cô nhé! Giờ tôi phải đi gấp, sau tôi sẽ trả lại cô

Nói đoạn, Minh Tú vội chạy đi, nhanh chóng biến mất khỏi đám hỗn độn

Y quán Thiện Tâm nằm ở cuối con phố trầm uất, ngay sau phiên chợ đông đúc, hàng ngày vào giờ mão sẽ mở cửa đón khách vào xem bệnh. Có cậu thiếu niên mới học việc ở đây, hàng ngày phụ trách trông coi quán, quét tước, mở cửa tiệm. Như mọi ngày, cậu ngáp ngắn ngáp dài đi về phía cửa y quán, vừa kéo then cài mở cửa ra thì một bóng đen đã lao tới suýt nữa thì đâm sầm vào cậu, cậu bực bội ngước lên thì thấy ngay một gương mặt quen thuộc

- Cậu em gọi giúp thầy lang với, tôi đang gấp lắm!!!

Thiếu niên nọ hậm hực định đôi co một phen, nhưng khi nhìn thấy cục bông nhỏ trong ngực cô thì chợt khựng lại, cậu thấy một đôi mắt trợn ngược gần như không thấy tròng đen con ngươi nữa, miệng sùi bọt mép phát ra tiếng rên không ngừng, chợt hiểu ra, cậu nhanh chóng mở cửa cho Minh Tú tiến vào, rồi thoăn thoắt chạy đi gọi thầy lang

Thầy lang vội vàng đi vào phòng khám, vừa đi vừa cài lại nút áo, đi đến sạp tre cuối phòng, nhìn thấy tình trạng chủ và chó như vậy cũng khiến thầy nóng ruột thay

- Thưa thầy, xin thầy mau giúp con!

Thầy lang phất tay ra hiệu cho cô im lặng rồi nhanh chóng đưa tay mở mí mắt con chó, lại đưa tay cạy miệng nó ra xem, thầy nhiu mày, nhanh chóng đi ra ngoài, phân phó cậu thiếu niên kia đi chuẩn bị dược liệu, xong xuôi thầy trở lại buồng trong

- Dính bả rồi, may mà cậu đưa đến kịp thời, vẫn còn cơ hội sống sót

Nghe đến đây Minh Tú mới thở ra một hơi, ngồi phịch xuống mép phản gỗ đối diện, tay chân cô bủn rủn giờ mới có thời gian lưu thông trở lại

- Khốn nạn! Sao có thể làm ra trò hèn hạ như vậy chứ!??

- Thôi, chuyện đã rồi! Giờ việc cần làm là phải cho nó thải hết độc tố ra trước rồi tính tiếp

Bàn tay thô ráp của thầy vỗ trên đôi vai gầy của Minh Tú, hòng khiến cô an tâm

- Thầy ơi, con chuẩn bị xong hết theo lời thầy dặn rồi ạ!

Cậu thiếu niên kia nhanh nhảu bê khay dược liệu đi vào, đặt trên phản gỗ nọ rồi rời đi

Minh Tú lại gần con Tuyết, vuốt ve trấn an nó, kẻ gây ra việc này chắc chắn không mong cô qua được đợt duyệt binh, đau xót thay, Tuyết lại là đối tượng gánh chịu, nó không đáng bị đối xử như vậy, bàn tay thon gầy khẽ nắm chặt, cô nhất định phải lấy lại công bằng cho nó

Thầy lang bưng lại một bát thuốc, tiến tới bảo cô cạy miệng con chó ra rồi từ từ đổ vào miệng nó. Con chó kêu rên, run rẩy khiến thuốc trào hết ra ngoài, Minh Tú đành giữ chặt nó, đồng thời vuốt cổ họng giúp nó nuốt hết thuốc

Thầy lang xắn tay áo, đưa tay ấn bụng con chó nhằm kích thích nó nôn ra chất độc

Sau một hồi thao tác, cục bông trắng kia rốt cuộc có phản ứng, bụng nó co giật mạnh, thân mình run rẩy mãnh liệt, ngay tức khắc có chất lỏng màu xanh hòa lẫn nước thuốc vừa uống cùng lúc trào ra từ miệng nó, thầy lang thấy vậy càng dùng lực ấn bụng nó mạnh hơn, cho đến khi không còn gì chảy ra từ miệng nó nữa, thầy lau sạch tạp chất vương vãi xung quanh rồi lấy bát thuốc còn lại cho nó uống. Xong, thầy lại vạch mí mắt nó lên, xem xét một hồi thầy cũng nhẹ thở ra một hơi

- Qua giai đoạn nguy hiểm rồi, giờ cho nó nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thôi

- Đội ơn thầy, lần này con thực không biết lấy gì báo đáp công ơn của thầy!

Minh Tú đứng dậy chắp tay làm thế cúi đầu, hướng về phía thầy, thầy lang phất tay

- Ơn huệ gì, nó sống được là phúc phần của nó, ta dù muốn cứu mà nó phúc mỏng thì cũng vô dụng!

- Thầy nói phải, nhưng dù sao công ơn thầy là lớn lắm ạ! Sau này thầy có việc gì cần, con sẽ dốc lòng dốc sức giúp thầy!

- Được rồi! Cậu liệu mà chăm sóc nó đi, ta phải đi xem người bệnh khác đây

- Thưa thầy, con xin vâng ạ!

Thầy lang rời đi, Minh Tú ngồi bên mép sạp tre, cô đưa tay xoa đầu Tuyết, giờ nó im lìm, lẳng lặng nằm ở đó, chẳng có những cái vẫy đuôi, chẳng thấy đôi mắt sâu hút sáng ngời của nó mỗi khi nhìn cô, nếu không thấy vệt xanh kì quái trên khóe miệng nó thì chẳng ai biết được nó vừa trải qua một trận cửu tử nhất sinh

Vuốt ve bộ lông trắng muốt, xúc cảm lòng bàn tay khiến cô bồi hồi, lần đầu tiên gặp Tuyết, nó đâu giống như bây giờ, lông nó xơ trụi, lởm chởm lộ cả những vết roi, vết trầy, cơ thể nó ốm yếu, mắt đục ngầu, ánh mắt nó nhìn cô lúc đó chỉ có mờ mịt và tuyệt vọng. Có lẽ đối với nó, cô là đốm sáng duy nhất kéo nó ra khỏi bờ vực tuyệt vọng. Tưởng chừng cuộc đời nó sẽ sáng rỡ như ánh mặt trời ban trưa thì ngờ đâu một cơn giông bão ập tới, nhắc nhở nó rằng nguy làhiểm vẫn luôn rình rập xung quanh, chỉ cần một chút lơ đãng nó đã bị đẩy trở lại bờ vực của tử thần

Đang thất thần, bỗng Minh Tú nghe thấy tiếng chân hối hả chạy lại, khi cô quay lại thì đã thấy anh Chính đứng cạnh cửa buồng, bộ dạng anh hấp tấp, mồ hôi nhễ nhại

- Thế nào? Cứu được không?

Cô thở dài, gật đầu với anh

- Qua cơn nguy kịch rồi anh Chính ạ! Trời phù hộ nó

- Thế còn đợt duyệt binh?

- Sợ là... không được anh Chính ạ!

Bầu không khí trở nên nặng nề u ám, cả hai cúi đầu ủ rũ, mỗi người một tâm trạng, lâm vào sự yên ắng đáng sợ

Anh Chính tiến lại gần sạp tre, nhìn con Tuyết thoi thóp mà lòng anh nặng trĩu, anh đặt tay lên vai cô, mong an ủi cô phần nào

- Còn sống là tốt rồi, vẫn còn đợt sau mà

Cô lắc đầu chán nản

- Lâu quá... tôi không thể đợi được đến lúc đó đâu anh Chính ạ

Kỳ duyệt binh tuy là tổ chức vài năm một lần, nhưng không phải ai cũng có cơ hội để vượt qua, thời gian ngắn ở chung với đồng đội, cô cũng biết được ít nhiều, có người đã nhiều năm chẳng có nổi thành tựu gì, cũng chẳng có mặt mũi nào về quê nhà thăm người thân

- Chú mày vẫn còn cơ hội. Đừng nản chí thế chứ!

Anh Chính cố an tủi cô, nhưng anh cũng biết, ngay cả chính bản thân mình, lặn lội mãi trong quân doanh, tưởng chừng có chút thành tựu, nào ngờ ra nông nỗi bị biếm xuống làm quân khuyển thế này đâu

- Thôi, chuyện đã vậy, cậu tự lo liệu cho tốt đi, tôi sẽ cố thương lượng với Hiệp quản, biết đâu còn kịp

Nói rồi anh xoay người đi ra cửa, Minh Tú thấy vậy gọi với lấy

- Khoan đã anh Chính, anh giúp tôi chuyện này được không?

- Chú cứ nói đi, tôi sẽ tận lực giúp chú

- Lần này con Tuyết gặp phải kiếp nạn lớn, may là nó qua khỏi, nhưng tôi vẫn canh cánh trong lòng nguyên nhân đằng sau chuyện này, nếu không giải quyết gốc rễ vấn đề, tôi sợ cả tôi lẫn con Tuyết đều khó mà yên ổn

- Việc này dù chú không nói thì tôi cũng sẽ nhất định tìm ra kẻ đứng đằng sau, chú cứ yên tâm chăm sóc con Tuyết đi, mọi việc để tôi lo

- Cảm ơn anh nhiều lắm!

Anh nhìn cô, nở nụ cười hòng khiến cô an tâm rồi xoay người rời đi

Vút... vụt...

Người nọ giơ cao roi mây trong tay rồi nhanh chóng đưa xuống đầy dứt khoát, theo sau là tiếng rên rỉ tru tréo của bầy chó

Tất cả binh lính đã tụ tập đầy đủ, chỉ chờ được gọi tên để đi vào hàng tham gia duyệt binh

Người nọ dắt chiếc roi tại bên hông, tranh thủ chỉnh lại trang phục cho gọn gàng, vẻ mặt căng thẳng, khẩn trương thì đột nhiên ánh mắt người nọ nhìn về phía cổng trại

Anh Chính hấp tấp chạy lại rồi dừng trước chuồng chó, có một người đang thay Minh Tú làm công việc của cô, cho bầy chó ăn uống lấy sức

- Sao rồi? Bắt đầu chưa hả Hậu?

Hậu vội vàng đổ hết thức ăn vào máng cho bầy chó rồi nhanh chóng phủi tay đứng dậy

- Sắp rồi, Hiệp quản đang đứng bên kia kiểm tra sĩ số rồi đấy!

- Chết thật, làm thế nào bây giờ?

- Chuyện rốt cuộc là sao hả anh Chính, mới sáng sớm thằng Tú đã hớt hải chạy đi đâu, còn ôm con Tuyết theo nữa?

- Dính bả rồi!

- Cái gì??? Bả chó á??

- Mẹ kiếp! Tôi mà tìm ra thằng chó nào làm chuyện này, tôi đánh chết nó!

- Quân bất lương, chắc chắn kẻ đó muốn hại thằng Tú rồi

- Ông nghĩ giúp tôi xem giờ phải làm sao? Không thể để công sức của thằng Tú đổ sông đổ biển được

- Anh đã báo cho quan trên biết chưa?

- Chưa, tôi vừa từ chỗ thầy lang về đây

- Thế tình hình sao?

- Qua cơn nguy hiểm rồi, nhưng khổ nỗi con Tuyết ra nông nỗi này thì Tú làm sao qua được đợt duyệt bình!

Anh Chính nóng ruột, vò đầu bứt tay, giơ chân đá mạnh vào chuồng chó khiến chúng nó giật mình rên ư ử

Bỗng anh nhìn về phía cái chuồng nọ, nơi mà con Tuyết vẫn hay nằm, xem xét xung quanh, anh phát hiện một sự kì lạ, trong bát nước của nó, dưới đáy bát còn đọng lại thứ gì. Anh đưa ngón tay sờ thử, anh thấy một thứ bột lạ màu vàng, nhìn qua bát nước của những con chó khác thì chẳng thấy hiện tượng hay dấu vết gì, anh nhanh chóng chạy ra bắt một con chuột ở trong bẫy gần đó, cho nó uống nước trong bát, đợi một lúc anh thấy nó dần mềm đi, rồi yên tĩnh chẳng động đậy gì nữa

- Mẹ kiếp! thằng chó đó dám cho bả vào bát nước của con Tuyết!

Hậu nghe vậy thì tiến lại xem xét, thấy con chuột bất động chỗ đó, anh giật mình thảng thốt, mi tâm co chặt, vẻ mặt rơi vào trầm tư.

- Chuyện gay rồi, nếu không tìm được hung thủ sớm, tội này sẽ bị quy lên đầu thằng Tú trước tiên, vì nó phụ trách chăm lo ăn uống cho quân khuyển

Keng....

Âm thanh chói tai lan ra khắp sân, kêu gọi hàng ngũ tập hợp ngay ngắn, chỉnh tề

Bọn lính nháo nhào chụm lại, thằng tắp mà đứng, bốn bề dần yên tĩnh. Trên mỏm đất cao, một người mặc quân phục, giáp mũ bóng loáng bước tới, nhìn xuống những gương mặt ngơ ngác

- Toàn quân chú ý! Theo kỳ hạn, hôm nay là đợt tổng duyệt binh cuối cùng của năm, các lính cơ, lính vệ các ngươi nếu không được duyệt trong hôm nay, thì sẽ phải chờ tới vài năm sau, nam nhi đại trượng phu vì đại nghiệp mà dấn thân, nhưng đời người được bao lâu, mẹ già vợ hiền con thảo vẫn đang chờ tại cố hương, bọn họ chờ được mãi sao?

Hắn dừng lại chốc lát, nhìn xuống biểu tình toàn quân, mỗi người một vẻ mặt, tâm trạng khác nhau, nhưng có một điều chung duy nhất là trong những đôi con ngươi kia, có một thứ dần hiện lên, chính là nỗi nhung nhớ người thân, cố hương

- Chính vì thế, các ngươi phải thật nỗ lực, vượt qua đợt duyệt binh hôm nay, mau chóng hoàn thành đại nghiệp, trở về đoàn tụ với người nhà, nghe rõ chưa!

- Rõ!

Keng... keng... keng...

Hiệp quản đứng cạnh, hô to

- Đợt duyệt binh chính thức bắt đầu!

Các cai đội trưởng đứng đầu hàng bắt đầu hô hào, chỉ huy toàn đội của mình về vị trí chuẩn bị

Đôi mắt Hậu tràn đầy sự lo lắng, Hậu nhìn anh Chính, thấy trên trán anh đã toát mồ hôi bên thái dương, ánh mắt anh chẳng thể che giấu sự nóng nảy mỗi khi nhìn về phía cổng trại

- Lê Minh Chính?

- Dạ có!

- Đưa quân khuyển xuất chuồng, chuẩn bị vào vị trí!

- Dạ rõ thưa đội trưởng!

Anh Chính cuống cuồng chạy lại chuồng chó, dắt ra 3 con cỏ thông thường nhưng còn nào con nấy tai dựng đứng, ở đầu có đốm lông khác biệt với màu lông toàn thân của chúng nó

Anh Chính dắt cả lũ đi đến vị trí được quy định, chờ được ghi danh, chính thức tham gia đợt duyệt binh

Keng...

Hiệu lệnh vang lên, một bóng đen to lớn nhảy vọt khỏi vạch xuất phát, nó tức khắc chạy đến chướng ngại gần nhất, chân sau lấy đà, tiếng gió xẹt ngang qua, bịch một tiếng, khói bụi mịt mù, các luyện sư khác chỉ thấy mơ hồ một bóng đen nhỏ xuất hiện ngay sau chướng ngại, nó đã vượt qua một cách dễ dàng

- Đạt! Quân khuyển tiếp theo vào vị trí đi!

Cả đám luyện sư còn đang xuýt xoa về sự ưu tú của con chó đen kia, chẳng ai để ý những con khác phía sau đang thi triển tài năng nữa

- Con chó đó của ai thế?

- Nhìn kìa, là của thằng Trọng đó!

Khi bóng đen kia chạy về phía người nọ thì cũng là lúc cả đám luyện sư phải hít một hơi

Trọng là tên luyện sư có tiếng mát tay trong việc huấn luyện quân khuyển, đương nhiên phương thức của hắn cũng như những người khác, nhưng chỉ khác một chỗ, hắn lại là kẻ tàn nhẫn nhất. Những quân khuyển mà hắn phụ trách huấn luyện không con nào không có vết sẹo trên mình, bọn nó trải qua phương thức huấn luyện khắt khe nhất, tàn nhẫn nhất, đã có vài con không thể trụ nổi sự tàn nhẫn này mà gục xuống chẳng bao giờ ngóc đầu lên nữa, con Tuyết suýt nữa là một trong số đó. Theo quy định, quân khuyển do luyện sư phụ trách cần được chăm sóc và giữ gìn, đi kèm là những hình phạt theo mức độ nếu làm trái quy định, nhưng Trọng là một kẻ lươn lẹo, đã thế hắn còn có quan hệ họ hàng với quan trên, nên hết lần này đến lần khác hắn đều bình yên vô sự

- Tay Trọng đó cũng ghê đấy chứ!

- Chứ còn gì nữa, dạo trước hắn còn đánh 1 quân khuyển đến mức suýt chết đấy, may nhờ có thằng Tú đứng ra can ngăn, không thì quân khuyển quý như vậy lại chết dần chết mòn dưới tay hắn

- Chính là con Tuyết của thằng Tú đấy hả? Con chó đó ngon à nha, hôm qua tôi vừa thấy thằng Tú huấn luyện nó xong, con đó có tố chất, kiểu gì cũng được duyệt

- Hôm nay nó mà được duyệt, chắc tôi qua học hỏi thằng Tú quá. À mà thằng Tú đâu nhỉ, nãy giờ không thấy bóng dáng đâu cả!

Bấy giờ cả đám mới nhìn quanh, tìm kiếm bóng lưng cao gầy đẹp đẽ kia, đáp lại họ chỉ là sự mù mịt khó hiểu

Ở phía bên kia bãi đất, người nọ cuộn roi giắt bên hông, hắn đưa tay vuốt đầu con chó đen, ánh mắt hắn đầy hả hê đắc ý, hắn liếc mắt về phía chuồng chó rồi nhìn về phía cổng trại, khóe miệng hắn xuất hiện vòng cung nhỏ

Đợt duyệt binh lần này chỉ diễn ra vỏn vẹn trong ba ngày nhưng được chia làm 3 phần thi ứng với từng cấp bậc binh lính, ngày đầu tiên sẽ dùng để tuyển chọn quân khuyển và các luyện sư đạt yêu cầu, vì vậy nếu bỏ lỡ ngày hôm nay, ứng viên không tham gia sẽ bị đánh trượt

- Sắp đến lượt thằng Tú rồi, làm sao đây hả anh Chính?

Bây giờ đã là giờ Mùi, nắng sắp tắt ngày cũng sắp hết rồi, anh Chính thở dài, giờ chỉ có phép màu xảy ra làm con Tuyết đứng đậy trở lại, bằng không thằng Tú chỉ đành mắc kẹt ở đây vài năm nữa

- Phạm Minh Tú!

Sự yên tĩnh bao trùm toàn sân, đám quân khuyển vốn còn hăng hái sủa inh ỏi cũng dần lặng im

- Phạm Minh Tú có mặt không?

Không có ai đáp lời, Hiệp quản nhíu mày nhìn quanh, cậu trai trẻ này cực nổi bật trong đám người, chỉ cần liếc mắt là thấy, nhưng hiện tại lại chẳng thấy bóng dáng đâu

Hiệp quản đưa tay lên, đầu ngón tay điều khiển bút lông chấm mực rồi dứt khoát muốn gạch 1 đường, bỗng cánh tay hắn bị giữ lại, hắn khó hiểu nhìn bàn tay người kia, mày nhíu lại càng chặt

- Hiệp quản anh đừng vội, vẫn chưa hết giờ mà, thằng Tú sẽ trở lại ngay thôi

Vẻ mặt Hiệp quản đầy lưỡng lự thì người nọ lên tiếng

- Hết giờ đến nơi rồi, thằng Tú có trở lại thì cũng chẳng kịp nữa đâu, ha hả...

Là tay Trọng kia – kẻ thách thức Minh Tú

Anh Chính nóng nảy càng giữ chặt tay Hiệp quản hơn

- Anh hãy cứ đợi thêm chút nữa, thằng Tú nó rất coi trọng kỳ duyệt binh lần này, lát nữa hết giờ anh gạch tên nó cũng chưa muộn

- Phải đấy Hiệp quản, anh cứ cho người sau lên đi, thằng Tú sắp về đến rồi!

Hậu cũng sốt ruột nói xen vào, hy vọng vớt vát phần nào cơ hội

Tay Trọng kia cũng chẳng vừa, hắn nghe thế thì cười khểnh

- Sao mà kịp nổi chứ? Cho dù có về kịp thì cũng chẳng tham gia duyệt binh được nữa đâu!

Hiệp quản khó hiểu nhìn hắn

- Sao anh lại nói vậy?

- Anh không biết đấy thôi, lúc sáng sớm thằng Tú bế con chó của nó chạy ra khỏi quân doanh, trên miệng con chó đó có dấu hiệu sùi bọt mép, khả năng là bị bệnh rồi

Nghe vậy Hiệp quản quay ra nhìn anh Chính như muốn xác thực điều mà tay Trọng vừa nói

Anh Chính vẻ mặt bất đắc dĩ

- Thưa Hiệp quản, quả là có chuyện như vậy, sáng nay vừa ngủ dậy đã thấy con Tuyết như thế, thằng Tú vội vàng bế nó đi gặp thầy lang, lúc đó tôi chạy vội theo, thấy con Tuyết đã ổn rồi, khả năng sẽ quay lại quân doanh sớm thôi

Hiệp quản nghiêm mặt

- Cho dù vậy, chuyện này cậu Tú sẽ phải chịu trách nhiệm một phần

Tên Trọng kia lại được dịp phá lên cười, trận thách thức này dù gì hắn cũng nắm phần thắng trong tay

Trời chiều ngả dần về sau hàng cây, người gõ kẽng đã đứng sẵn trên mỏm đất cao gần đó, chuẩn bị thực thi nhiệm vụ cuối cùng trong ngày của hắn

Hiệp quản mất kiên nhẫn nhìn tờ giấy ghi danh, một lần nữa đặt bút xuống thì bỗng nhiên

- Gấu!

Hắn khó hiểu quay đầu lại

Hắn thấy một cục bông nhỏ đang nằm phe phẩy đuôi trong lòng người nọ, ánh mắt cậu ta sáng ngời, khóe môi khẽ nhếch đầy vui sướng, một người một chó tại nơi này cứ như vậy mà khiến người ta lóa mắt, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người

- Tôi đã về rồi đây!

PS: xin lỗi các bạn vì trễ hẹn up chương mới, hứa up đều rồi mà thời gian không cho phép,

cho nên chương này viết cực kì chất lượng nè, đã mất công lót dép rồi thì cứ từ từ mà tận hưởng nhé!