Lưu Lạc Sử Ca

Chương 7: Mâu thuẫn




Đã nhiều ngày kể từ khi đến doanh trại, công việc hàng ngày của Tú chỉ đơn giản là chăm đàn chó con, tắm rửa và chải lông cho đàn chó, những người luyện sư mới như cô vẫn chưa được trực tiếp huấn luyện bầy chó, vì vậy cái cảnh nhàn nhã ung dung vẫn cứ ngày qua ngày trôi đi.

Cô đã quan sát phương pháp huấn luyện của những luyện sư ở đây, đa phần họ sử dụng đòn roi hoặc dụ dỗ gây chú ý với đồ ăn trên tay, con chó nào vâng lời sẽ được thưởng đồ ăn, còn không đều bị roi quất.

Bầy chó có lẽ đã quen với cảnh roi vụt, chúng không còn sủa ăng ẳng như mới ban đầu mà chỉ ư ử vài tiếng rồi thôi, cách huấn luyện này đủ tàn nhẫn để chúng khiếp sợ mà nghe lời, hiệu quả cao trong thời gian ngắn, nhưng bù lại, từ những con mập mạp, bóng bẩy cũng dần trở nên gầy gò ốm yếu, bộ lông vốn mềm như nhung lụa dần dần có nhiều vết ngang dọc, nơi những vết sẹo đã lành nhưng không thể mọc lại lông mao mới.

Người luyện sư lần trước nói chuyện với cô tên gọi là Chính, anh ta làm luyện sư cũng đã vài năm, hơn nữa trước kia cũng từng có thời gian làm lính tại một đơn vị nào đó, nhưng không biết vì lí do gì mà lui xuống làm luyện sư, bỏ lỡ nhiều cơ hội thăng quan tiến chức.

Trong số các luyện sư ở đây, cô thấy anh ta là người kiên nhẫn nhất với bầy chó mà anh ta đang huấn luyện, mặc dù có dùng roi nhưng hiếm khi rút ra quất chúng nó, vì vậy là bầy chó thường hớn hở vẫy đuôi khi thấy anh ta.

Cô đã từng thảo luận với anh ta về việc khuyến khích những luyện sư khác vận dụng phương pháp mà anh đang dùng đối với bầy chó. Anh cười nhạt, nói:

- Tôi thử rồi, mà chẳng tác dụng, ai cũng có cái tôi to tổ chảng ấy, mới nói mấy câu thì đã mặt sưng mày xỉa rồi, chán...

- Nhưng cứ để vậy, bầy chó chưa kịp huấn luyện xong thì đã bị roi quật chết rồi

- Quan trọng gì với họ đâu, có quất roi cũng không chết hết bầy chó được, cái chức Luyện sư nó còn thấp kém hơn một tên lính bình thường thì so với việc nuôi mấy con chó cỏ tốn công tốn cơm, chẳng bằng làm mâm cỗ bảy món, nhắm rượu cho bọn lính còn được việc hơn.

- Chẳng phải một con chó mà lập công thì họ được thơm lây hay sao?

- Hừ... chờ lúc đấy... còn lâu!

Vút...

Vụt...

Ăng ẳng... gấu gấu...

Tiếng kêu rú lên đầy đau đớn cùng tiếng roi quất liên tiếp khiến cô và anh Chính quay ngoắt lại. Một con chó trắng muốt có đốm ở đuôi đang không ngừng sủa vang, vừa sủa vừa lăn lộn trên mặt đất nhằm né tránh những đòn roi ác liệt từ người luyện sư của nó. Tên luyện sư kia mặt đỏ bừng, mắt trợn trắng dã, tay lăm lăm cây roi không ngừng lên xuống, trút giận mọi sự bực tức lên một con chó đáng thương không có sức chống trả, trên cơ thể nó dần dần nhuộm đỏ một màu máu, trên bộ lông tuyết trắng càng thêm nổi trội

- Này thì hư này! Hư này... hư này!!

Mỗi một tiếng hư của hắn là một đòn roi rơi xuống không thương tiếc, con chó kêu rên trong sự khiếp nhược, dần dần chẳng còn cử động nữa, nó nằm phủ phục trên mặt đất đã thấm đẫm máu một vùng

Anh Chính chạy tới ngăn lại cánh tay đang giơ cao của hắn, còn cô chạy vội đến bên cạnh con chó, cô thấy nó run rẩy, hơi thở gấp gáp, chỉ cần thêm vài đòn nữa có lẽ nó sẽ được giải thoát khỏi nơi địa ngục trần gian này. Cô đưa tay chạm lên bộ lông đã không còn màu sắc ban đầu của nó, giờ đây trông nó nhem nhuốc, loang lổ, thậm chí còn thấy được đống bầy nhầy ở chỗ đậm màu nhất, cô nhẹ nhàng chạm lên chỗ vết thương của nó, trong mơ hồ, cô thấy một dòng nước trong suốt chảy ra từ khóe mắt nó

Mắt cô mờ đi, lòng cô sao mà đau xót, ở nơi ngày cả quyền con người còn chưa được đảm bảo, thì những con vật này đến khi nào mới được hưởng những thứ mà chúng đáng được có chứ

Cô phẫn nộ đứng lên, chỉ thẳng mặt tên kia mà quát

- Đồ vô nhân tính! Sao anh có thể đối xử như vậy với một con chó chứ, dù sao chính tay anh cũng nuôi nó lớn mà?!

- Cậu thì biết cái gì! Tôi nuôi nó chăm nó, chỉ mong nó đáp lại cho bõ công nuôi nấng của tôi, vậy mà giờ nó giở thói ngang bướng, không chịu nghe lệnh tôi, đợt duyệt binh sắp tới rồi, nó mà không đạt yêu cầu của quan trên thì tôi cứ mãi ở cái đất khỉ ho cò gáy này, sẽ chẳng còn cơ hội thăng quan tiến chức nữa!!!

- Nhưng không phải bằng cách như này!! Anh làm vậy việc hỏng càng thêm hỏng thôi! Anh nên biết, nếu đánh chết nó, quan trên nhất định hỏi tội anh, đây là quân khuyển, không là súc sinh muốn đập muốn đánh là được!

- Vậy cậu nói xem, giờ tôi phải làm sao!!!

- Anh có thể dùng cách của anh Chính, chẳng phải bầy chó của anh ấy đều răm rắp nghe lời sao?!

- Thằng Chính thì có cái mẹ gì?! Bầy chó của nó còn chưa đạt yêu cầu đâu!

- Còn hơn là đánh chết chúng nó!!

- Im miệng! Cậu chẳng biết cái thá gì! Có giỏi thì cậu làm đi?!

- Được thôi! Anh giao toàn quyền xử lí nó cho tôi, nếu tôi có thể biến nó thành quân khuyển đạt đủ yêu cầu, thì anh phải thay đổi cách thức huấn luyện của anh!

- Giao nó cho cậu?! Ha hả, cậu thì làm được trò trống gì? Được! Tôi đưa nó cho cậu, cũng bẩm báo cho quan trên, dạy được nó là công lao của cậu, cách thức huấn luyện tôi cũng nghe theo cậu nốt, nhưng mà....

Hắn híp mắt nhìn cô đăm đăm

- Nhưng mà... nếu việc không thành, cậu biết hậu quả là gì chứ?

Cô bất an nhìn hắn

- Là gì?!

- Ha hả... cậu sẽ bị trục xuất khỏi quân doanh!!

- Sao có thể?!

- Cậu đắc tội với bề trên là tôi, hiện tại cậu vẫn trong giai đoạn làm luyện sư tập sự, nhưng cậu lại dám làm trái quân quy, to gan dành lấy quyền và chức trách của một luyện sư từ người khác trong khi cậu chưa đủ tư cách, việc làm náo loạn tôn ti trật tự như vậy tuy chưa đủ để bị trục xuất nhưng sẽ làm thanh danh của cậu bị vết nhọ, trong khi mấy ngày trước cậu còn đắc tội Phán trưởng, quan trên xét thấy bản thân cậu mới vào quân doanh mà đã gây náo loạn như vậy rồi, thì chả bỏ quách đi cho yên lòng binh lính, dù sao luyện sư cũng chẳng phải cái chức quan trọng gì.

Cô hoảng hốt nhìn hắn, không ngờ một nơi uy nghiêm như vậy mà cũng chẳng thể đảm bảo được nhân quyền là bao

Hắn tiến lại vỗ vai cô

- Haizz, làm luyện sư tuy có chút thiệt thòi, nhưng dẫu sao cũng là một chức vị trong quân doanh, có cơ hội thăng tiến sau này, nhưng nếu bị trục xuất, ghi vào sổ tên, sau này cậu khó mà vào lại được, thôi thì... quay về làm thuê làm mướn, làm tôi tớ cho nhà giàu có, sẽ không lo chết đói đâu, ha hả... ha hả...

Cô thừ người, nếu quay về, không phải sẽ trắng tay sao?! Quay về nơi đó, cô lấy mặt mũi đâu mà nhìn chị Tư, lấy thân phận gì để xin bà lớn gả chị ấy cho cô?!! Thằng Tộp còn có thế hơn cô, ít nhất nó có họ hàng se tơ nối duyên, sớm muộn cũng sẽ lấy chị về làm vợ.

Không!!!

Cô không được phép tay trắng trở về, trong khi còn chưa biết làm sao để trở về hiện đại, thì cô nhất định phải có địa vị vững chắc ở đây, ở cái thời đại còn nhiều tư tưởng lạc hậu và bảo thủ như vậy, không quyền không thế thì suốt đời chỉ có thể sống kiếp rẻ mạt, lúc nào cũng bị người khác chà đạp, ức hiếp

Cô không biết chữ ở nơi này, không thể tham gia thi khoa cử thì sao làm quan? Không vốn liếng, không tiền bạc, không quan hệ, đừng nói làm một Bá hộ, phú ông, lý trưởng cũng không thể chạm tới.

Thời đại này, không bán trí tuệ, sức lao động, thì chỉ còn cách bán mạng để đổi lấy công danh lợi lộc mà thôi

Cô nắm chặt tay, kiên định mà nhìn hắn ta

- Vậy chờ xem!

- Ha hả, tốt! Tốt lắm! Vậy con chó này giao cho cậu, đừng để chúng tôi thất vọng. Ha hả... ha hả...

Hắn nghênh ngang rời đi, cũng mang những người xung quanh giải tán hết

Trong vụ này, hắn là người được lợi nhất, con chó đó tuy là do hắn quản lí, nhưng ngày qua ngày cứ bị hành hạ như vậy sớm muộn cũng thăng thiên, mà vừa hay có kẻ gánh thay trách nhiệm cho hắn, quân khuyển tuy là chó nhưng cũng là của quân doanh, được phép thương tổn nhưng không được chết trừ khi chết trong khi làm nhiệm vụ, vì muốn đẩy nhanh tiến độ quân huấn nên việc dùng hình với con chó đó là không thể tránh khỏi, nhưng nếu chuyển giao cho người khác, con chó đó có chết cũng không tới lượt hắn lo

Hắn lướt qua nhìn con chó nằm trên mặt đất bụi bặm, máu vẫn đang rơm rớm, loang lổ một vùng, con chó đó sức cùng lực kiệt, có lẽ sẽ thăng thiên trong nay mai thôi

Anh Chính lại gần cô, vỗ vai cô an ủi

- Cố gắng lên, cần hỗ trợ cứ gọi tôi

- Vâng, cảm ơn anh nhiều lắm!

Cô cúi người ôm lấy cục bông trắng muốt loang lổ máu kia chạy tới chỗ quân y

- Quân y! Quân y đâu rồi?!

- Ai ở ngoài đấy?!

- Tôi tên Tú, là luyện sư tập sự mới tới doanh, phiền ông giúp tôi cứu chữa cho con chó này

- Cái gì?! Chó?? Mang về! Tôi không tốn công tốn thuốc để cứu cái thứ của nợ đó!

- Lạy ông, ông hãy cứu nó, tôi sẽ trả thêm tiền cho ông

- Tôi nói không là không! Cậu muốn cứu nó thì mang ra y quán, chứ tôi không gánh cái của nợ này đâu!

Nói rồi, ông ta quay lưng đi vào, tiện tay còn kéo luôn vải bạt xuống che lấp lối đi, ý tứ không muốn tiếp bất cứ ai

Cô rối rắm, bế con chó chạy thục mạng ra ngoài cổng, tên lính canh gác còn chặn lại kiểm tra cô, thấy cô ôm một con chó trông như hấp hối đến nơi, liền thả cô đi, anh Chính cũng chạy theo ngay sau

Hớt ha hớt hải chạy tới y quán gần đó, cô bắt lại một tên đầy tớ trong quán

- Này anh, anh giúp tôi cứu lấy con chó này

Tên kia nhìn cô rồi nhìn con chó trong ngực cô, hắn nhíu mày

- Mất máu nhiều quá, thôi đừng tốn dược làm gì

- Tôi xin anh, anh giúp tôi với, bao tiền tôi cũng trả

Hắn lưỡng lự một lúc, rồi mới dẫn cô vào gian trong, chỉ vào chiếc sạp tre đã sờn cũ

- Anh đặt nó ở đây, chờ thầy tôi tới, nhưng nói trước, chỗ chúng tôi chuyên cứu người, chứ chưa cứu chó bao giờ, nó có sống được hay không còn tùy số mệnh

- Được, anh cứ làm hết sức giúp tôi

Tên kia rời đi một lúc thì có một người đàn ông trung niên đi tới, vạt áo khẽ đung đưa theo từng cử động, phong thái ung dung, nhẹ nhàng mà thanh thoát.

Lương y bước vào gian phòng, quét mắt tới cái sạp tre nơi con chó được đặt, ông nhướn mày nhìn về phía người đang đứng cạnh, ánh mắt ông thâm thúy dò xét Minh Tú, vuốt vuốt chòm râu ngẫm nghĩ, ông tiến tới lại gần xem con chó

- Suy nhược trong thời gian dài, bị thương tổn đến xương, vài chỗ có dấu hiệu viêm nhiễm, hoại tử

Lương y quay ra nhìn cô

- Con chó này là của cậu?

- Thưa vâng!

- Nó yếu lắm rồi, ở đây tôi chỉ có thuốc bôi, không có thuốc uống chuyên biệt cho loài chó, cho nên tôi cũng không dám chắc có thể chữa cho nó được không

- Thưa thầy, thầy cứ hết lòng dốc sức, được cái nào hay cái đó ạ

Lương y thở dài

- Thôi được rồi, cậu cứ để nó ở chỗ tôi vài ngày, giờ cậu ra quầy đóng tiền thuốc đi

- Xin đội ơn thầy!

Cô chắp tay trước ngực, khẽ cúi người về phía lương y, thấy ông phất tay cô mới nhẹ nhõm đi ra

Anh Chính đi theo sau chứng kiến sự việc nãy giờ, lên tiếng

- Ông ấy quả là thầy thuốc có tâm, bình thường hiếm có ai lại chịu cứu chữa cho một con chó có vẻ sắp chết như vậy, cứu không được lại bị mang tiếng, tốn công sức lại tốn dược liệu

- Vậy là con chó đó gặp may rồi, số nó chưa tận

- May mắn duy nhất của nó chính là gặp được cậu đấy, cậu Tú!

Cô thở dài, ở thời đại của cô, đó là điều hiển nhiên, chẳng ai muốn thú cưng của mình bị vấn đề gì cả, đừng nói đến đánh đập, chỉ trộm thôi cũng đã bị chửi rủa mấy đời, trong khi ở thời đại này, khi mà mọi người còn đang vật lộn mưu sinh thì làm gì có ai đủ sức mà để ý tới mấy con chó chứ

Cả hai người rời khỏi y quán trở về doanh trại, vừa vào tới sân tập đã thấy tên luyện sư kia

- Thế nào? Con chó đó còn sống chứ? Nếu nó chết là rách việc đấy! Ha hả...

Cô khó chịu nắm chặt tay kiềm chế bản thân không gây thêm rắc rối, nhìn hắn cười khẩy

- Mạng nó lớn, chưa chết được, chia buồn với anh, anh sẽ phải nhìn thấy nó dài dài

- Tốt lắm! Tôi vừa bẩm báo với quan trên, việc có hỏng thì cậu không chối được đâu

- Vậy phải đa tạ anh rồi!

Nói rồi, cô hậm hực rời đi, mặc cho kẻ kia đang nhìn cô với ánh mắt đầy châm chọc, bỗng phía xa có tiếng bước chân chạy lại gần

- Ôi ông anh, chuyện gì mà phải rúng động tới quan trên thế?

Thằng Tí vẻ mặt hóng hớt cứ bám riết lấy cô hỏi chuyện tíu tít

- Chuyện vặt vãnh thôi!

- Gớm, ông anh lại khiêm tốn, cái tính của ông anh thằng này rõ hơn ai hết nhé! Khai ngay! Ông lại gây chuyện gì rồi?

- Tôi lại đắc tội với người khác rồi, nhưng việc này tôi không bỏ qua được!

- Úi trời, tôi biết ngay mà, nói bao lần ông anh nào chịu nghe, chuyện cũ chưa hết đã thêm vụ mới, chậc chậc...

Cô đi tới chuồng mấy con chó con, đổ thức ăn vào máng, bầy chó con nhao nhao xúm vào ăn lấy ăn để

- Tôi nào muốn thế đâu, tôi chỉ không muốn làm trái lương tâm thôi

- Vâng, lương tâm của ông anh bao la quá, toàn đi kiếm chuyện thôi!

Cô mặt ủ mày chau đầy bất lực, thằng Tí nhíu mày thở dài

- Thôi chuyện lỡ rồi thì giải quyết cho tốt, nhưng tôi nhắc ông anh lần cuối, chúng ta đều là phận bề tôi thấp kém, không so được với những người tai to mặt lớn ngoài kia, nếu không biết yên phận thủ thường, có ngày họa rơi vào thân thì ông bà tổ tiên cũng gánh không nổi đâu. Hơn nữa...

Thằng Tí ngập ngừng, nó lưỡng lự có nên nói tiếp hay không, cô khó hiểu ngước lên nhìn nó

- Hơn nữa ông mà có việc gì, thì làm sao ăn nói với chị Tư? Xin lỗi cho tôi nói thẳng, chị Tư hồng nhan bạc phận, đã lỡ trao thân nhầm người, hồi còn làm ở phủ, chị ấy đối xử rất tốt với tôi, vậy nên tôi thực lòng mong chị ấy tìm được bến đỗ tử tế. Ngày đó rời đi, tôi thấy chị ấy cứ nhìn ông mãi

Cả hai cùng lâm vào trầm mặc

Cô biết chị đã đặt niềm tin rất nhiều vào cô, làm sao cô nỡ để một người con gái mềm yếu như chị chịu thêm thương tổn cơ chứ

Thằng Tí vỗ nhẹ vai cô, nó im lặng thở dài, nó hiểu việc đặt gánh nặng lên cô là không nên, nếu cô tới đây chỉ vì bản thân cô thôi thì chẳng có vấn đề gì, nhưng đằng này, cô lại mang theo cả niềm hy vọng của người con gái khác nữa

Bầy chó con háu ăn vét sạch cả máng, con nào con nấy cứ nhao nhao, cách đó không xa liên tục vang lên những tiếng chửi bới, mắng nhiếc, thi thoảng lại có tiếng chó sủa, kêu rên hòa cùng âm thanh sắc bén trong không khí, mấy con chó nhốt chuồng cuối sân vẫn gầm gừ mỗi khi có người tới gần, đôi lúc cái tai nhỏ lại vểnh lên nghe ngóng, cái mũi hít hít đánh hơi sự hiểm nguy gần kề.

Đôi lời tác giả:

" Cuộc sống hiện tại của các bạn thế nào rồi?"

" Chỗ mình gần như tự do hoàn toàn, các chỉ thị về giãn cách hầu như được gỡ bỏ, hàng quán được tự do hoạt động ăn uống tại chỗ trừ quán bia =)) "

'"Năm nay đối với mình khá buồn, mới mùa hè nóng nực ù té phát cái lạnh đã về, rằm tháng 7, trung thu đi qua lúc nào chẳng hay, tết lại sắp về trong sự ngỡ ngàng"