Lưu Lạc Sử Ca

Chương 4: Lên đường




Buổi trưa, sau khi cơm nước Minh Tú trở về phòng định làm giấc thì nghe thấy tiếng guốc loạt xoạt quen thuộc, ngoài chị Tư ra thì còn ai vào đây

- Bà chủ cho gọi em đấy, em mau đi theo chị

Dứt lời chị liền nhanh chóng bước đi, mặc cho cô còn ngơ ngác phía sau

Cánh cửa lâu năm được mở toang, hiện rõ kiến trúc độc đáo bên trong gian nhà, sự bày trí mọi đồ vật trong này đều tỉ mỉ, cẩn thận phản ánh một phần tính cách người chủ sở tại, bộ bàn ghế gỗ đặt giữa căn phòng, trong góc trái là chiếc phản gỗ nhỏ, ngay cạnh là lối đi vào gian trong được che bởi rèm mỏng, đồ vật trang trí văn hoa tỉ mỉ tinh xảo, bình hoa đặt ở góc cửa, khung tranh chữ Nôm treo tường cùng với những tranh núi non sông nước vẽ bằng bút lông, nổi bật nhất là bức họa một nam tử anh mình thần võ, thân mặc áo bào, đầu đội mũ xuân thu, bên hông đeo bội kiếm dài, chân đi đôi ủng oai phong lẫm liệt

Cô cứ ngẩn tò te ngắm mấy bức tranh mãi đến cảm thấy vài ánh mắt đang chiếu trên người, cô hồi thần quay lại nhìn mấy người kia, mỉm cười ngại ngùng, chị Tư thì nhìn cô với hàm ý không hài lòng

- Bẩm bà, con đã đưa nó đến rồi ạ!

Người con gái kia phất tay ý nói đã biết, nàng hiện ngồi cạnh chiếc bàn gỗ, nhâm nhi tách trà bốc khói nghi ngút

Cô để ý người con gái này bây giờ thực sự khác biệt với đêm qua, không còn khoác trên mình bộ quần áo mỏng đơn bạc, nàng giờ đang mặc một bộ áo dài trắng giản dị, đầu vấn khăn buộc gọn, làn thu thủy nét xuân sơn, hoa nhường nguyệt thẹn, động tác tao nhã đoan trang, quả là một trời một vực với những người thường

- Khụ...

Cô cau mày ngước mắt lên nhìn người làm gián đoạn phong cảnh tuyệt mỹ, vô tình va phải ánh mắt nàng, cả hai chợt ngỡ ngàng trong tích tắc..., cô chợt nhận ra mình đã thất thố liền vội rời ánh mắt đi, chắp tay đưa lên

- Bẩm bà, bà cho gọi con?

Người kia gật đầu nhỏ giọng, cũng thôi nhìn cô chăm chú

- Cậu là người mới đến ở đây phỏng? nhưng cậu với con Mực cũng là có duyên, ta gọi đến vì muốn hỏi một việc

- Thưa bà, bà cứ nói ạ!

- Cậu em đây của ta đang cần một người có thể huấn luyện đám chó nghiệp vụ, cậu có nguyện ý đi theo không?

- Thưa bà, việc này....

- Chức trách của cậu sẽ là chăm sóc và huấn luyện đàn chó kia, còn lại sẽ có người khác lo liệu từ ăn, mặc, ở...

Ngừng lại một lúc quan sát phản ứng của cô, người kia lại nói

- Đi theo ông đây sẽ có cơ hội thành tài lập đại nghiệp, chẳng lẽ cậu định ở nơi này của ta mãi sao?

Chị Tư thấy vậy thì liền huých tay cô ý nói muốn cô chớp lấy cơ hội này

Minh Tú thực sự muốn ra khỏi đây, cô muốn trở về đoàn tụ với con bạn thân của cô, mất tích lâu như vậy chắc nó đang lo cho cô lắm, nhưng cô còn băn khoăn lo lắng cho chị Tư, trông vẻ ngoài chị ấy giỏi giang quán xuyến mọi việc, lúc nào cũng tỏ vẻ ổn thỏa nhưng cô biết chị cũng có những khát khao, mong chờ như bao nữ nhân khác, cô quay ra nhìn chị, ánh mắt chị tràn đầy thương yêu và lo lắng bồn chồn, cô biết ơn chị mà vẫn chưa làm được gì đền đáp

Chị nhìn cô trìu mến, chị hiểu hàm ý trong ánh mắt cô, chị đáp lại bằng ánh mắt đầy khích lệ

Cô khẽ thở dài, quay về hướng người con gái nãy giờ vẫn ung dung thản nhiên chờ đợi, tựa như nàng biết cô sẽ không từ chối

- Bẩm bà, con thấy hài lòng khi ở đây, nhưng nếu bà và ông đây mong muốn con theo góp sức phục vụ ông bà thì con xin sẵn lòng ạ!

- Tốt!

Nam tử ngồi yên lặng nãy giờ rốt cuộc đập bàn lên tiếng còn người kia thì gật gù tỏ vẻ hài lòng, hướng về phía nam tử kia

- Đây là việc cuối cùng mà tôi có thể làm cho cậu

- Kìa chị, chị giúp tôi đã khiến tôi biết ơn chị lắm, sau này chị có nguyện vọng gì hãy nói với tôi

- Cậu chỉ cần sống cho tốt! Thôi giờ hai người bàn chuyện tiếp, tôi mệt, muốn đi nghỉ.

Nói xong liền đứng lên đi về phía gian phòng nhỏ bên trái, tà áo trắng biến mất sau tấm rèm

Cô cứ liếc nhìn tà áo kia mãi dù đã khuất sau gian phòng, thật là một người đầy bí ẩn

- Được rồi, từ nay mày cứ đi theo ông, chỉ cần làm tốt nhiệm vụ, vinh hoa phú quý tự bay đến trên người

- Dạ... đội ơn ông lắm ạ!

Trở về gian phòng nhỏ thó trong góc, cô nhìn quanh một lượt, đem mọi kí ức lưu giữ thật kĩ nơi cô đã tá Minh Túc thời gian ngắn này, chị Tư cũng đến giúp cô thu dọn đồ đạc, vì bản thân cô lúc đến đây ngoài bộ quần áo lúc trước cộng với chiếc ip 6s xước xát cạn sạch pin thì còn lại toàn đồ dùng được chị Tư cấp cho

Có lẽ đêm nay là đêm cuối cô ở đây

Chị buộc chặt tay nải, lấy bên hông chiếc túi rút nhỏ đặt ngay cạnh chiếc tay nải

- Đi theo ông lớn sẽ có cơ hội thành tài nhưng vẫn phải mang chút phòng thân

- Chị! Chị đã cho em rất nhiều rồi, cái này chị giữ lại dùng cho bản thân đi chứ!

Chị Tư nhìn cô trìu mến, đưa tay lên trước mặt cô vén lên lọn tóc mai gọn sang bên

- Em thương chị không? Nếu thương chị thì em phải cầm cho chị yên lòng, nhé?

Cô nhìn chị chăm chú tưởng chừng có thể dồn hết sự thương mến qua ánh mắt cho chị, ôm chặt chị vào lòng, cô tự nhủ ngày sau có cơ hội nhất định sẽ trở lại. Hai tay chị vòng sau người cô, vỗ về an tủi đứa trẻ đang cố kìm lệ trong mắt

Cô cúi đầu rúc sâu vào cổ chị, cố gắng ghi nhớ mùi thơm trên người chị, mùi bồ kết thơm pha lẫn mùi cỏ cây bụi đất, có lẽ chị bị nhột, đẩy nhẹ cô vài lần, nới lỏng vòng tay, cô ngước lên nhìn chị, hai má đỏ hây hây, đôi mắt long lánh như hai viên trân châu, viền môi đỏ mọng vì thường xuyên nhai trầu, vài sợi tóc mất trật tự mà buông thõng càng khiến chị trở nên kiều diễm, chị là cô gái đẹp, tuy đã ba mươi tuổi xuân nhưng thời gian dường như đã bỏ quên chị, đáng lẽ chị đã có một gia đình êm ấm, một cuộc sống đủ đầy hạnh phúc... Người đó phụ bạc chị... bỏ lại chị lẻ loi giữa dòng đời thị phi

Cô thương chị, nếu cô là một thằng con trai thực thụ thì cô chẳng để chị tuổi này vẫn phải lặn lội lo toan muộn phiền, ánh mắt chị nhìn cô chưa bao giờ ngớt đi sự yêu thương

Mải đắm chìm trong suy nghĩ bản thân, cô không hề biết rằng bản thân đã cúi thấp đầu, sáp lại thật gần với chị nhưng chị chẳng phản kháng, mắt chị bối rối có chút ngượng ngùng, bờ môi chị cong lên định mở miệng thì đã bị che lấp với một thứ mềm mại ấm áp, ánh mắt chị ngỡ ngàng là thế nhưng bàn tay đặt bên hông cô lại dần siết chặt, cả hai đắm chìm vào sự ngọt ngào nơi tận sâu đáy lòng

Bên ngoài ánh trăng tỏa rạng chiếu sáng tới những nơi âm u lạnh lẽo, trong phòng nến đỏ, có hai con người chung một tấm lòng son.

Ò... ó... ooo...

Mơ màng nhìn trần nhà, hình như đêm qua...

Cô động đậy cánh tay mình thấy có chút nặng, quay sang thì thấy một gò má thanh tú vẫn đang say giấc nồng, chị gối đầu trên tay cô, rụi đầu vào vai cô ngủ ngon lành, tà áo dài được cởi ra để lộ chiếc yếm trắng ngọc ngà, làn da chị trắng ngần mịn màng, bờ ngực sữa căng tròn lấp ló nụ đào xuân, đôi chân dài thướt tha khẽ cong dưới chiếc quần rộng

Đêm qua hai người chỉ ôm nhau ngủ, cô đã định thành thật với chị về thân phận của cô, nhưng có lẽ do chị phải chạy ngược xuôi cả ngày mệt mỏi mà lỡ ngủ say khi hai người còn đang mặn nồng.

Cô thở dài, có lẽ cần đúng thời điểm để thành thật với chị, hiện tại cô không thể thổ lộ khi mà bản thân đang là người hầu ở đây được, chỉ cần chị chấp nhận cô, cô sẽ lập tức đưa chị ra khỏi đây, chị cũng nên có một cuộc sống mà chị đáng được có

Đưa tay lên mơn trớn gò má chị, vuốt nhẹ cái mũi nhỏ xinh, lướt khẽ qua bờ môi đang chu lên hờn dỗi, cô cúi đầu đặt lên đó một cái hôn nhẹ

- Ưm...

Lông mi dài cong vút khẽ rung, lộ ra hai viên trân châu lấp lánh tựa vì sao giữa đêm tối, mí mắt nặng nè nhấc lên những mơ hồ vô định dần dần sáng rõ tỉnh táo

Chị ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trên đầu mình

Roạt...

Hai má chị bất chợt đỏ bừng, ánh mắt chị bối rối chạy loạn như con thỏ tìm cách chốn vào hang, cô buồn cười giữ lấy cằm chị, hướng khuôn mặt kia về phía mình, cô dứt khoát đặt lên bờ môi kia sự ngọt ngào đắm đuối, chị chịu không nổi sự cuồng nhiệt của cô, khẽ mở miệng hấp thu không khí, nhân cơ hội đó cô nhanh chóng đi vào khoang miệng, cuốn lấy chiếc lưỡi thơm của chị mà giằng co, cứ đắm chìm mãi cho đến khi phải buông tha cho chị lấy lại hô hấp

Đắm chìm trong mật ngọt mãi cô mới chịu buông tha để chị lấy lại hô hấp một cách khó nhọc, nãy giờ cái tay hư hỏng của cô đặt trước ngực chị không ngừng xoa nắn vân vê, vẻ mặt chị hiện giờ ửng đỏ kiểu diễm cố gắng kìm nén không phát ra âm thanh. Qua lớp áo yếm, cô ngậm lấy nụ đào xuân đã cương lên từ bao giờ, chị bị phục kích bất ngờ mà khẽ rên lên một tiếng nhỏ, cô liếm láp một hồi, mê đắm như đứa trẻ được ăn kẹo, nhích dần về phía dưới, để lại trên đường đi những vết nhăn nhúm ướt át, đưa tay kéo quần của chị, lộ ra tiết khố nhỏ nhắn, nơi khu rừng bí ẩn được che đậy kín đáo, ngón tay đưa lên miến nhẹ bên ngoài, bỗng chị giật mình hơi khép chân lại, cô ngước đầu lên nhìn phía chị, mắt chị lùng liếng ánh nước, hai má ửng đỏ, miệng hơi hé mở, hô hấp có chút nặng nề, cô nhìn chị hàm ý muốn trưng cầu ý kiến, mí mắt chị khẽ cụp đầy bối rối, mảng ửng hồng trên mặt càng lan rộng xuống dưới. Thấy chị không phản đối, cô liền mở hai chân chị rộng hơn thuận tiện kéo dây tháo tiết thố xuống lộ ra khu rừng thần bí mà cô mong chờ, nơi đó đã ẩm ướt từ bao giờ, cô rướn người xuống hôn vụn vặt hai bên đùi, dần dần tiến tới khu rừng, hai chân chị khép lại theo phản xạ nhưng đã bị tay cô giữ chặt, đưa tay vén nhẹ khu rừng lộ ra cánh cửa đi vào lối đen sâu hút, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên đó khiến chị run rẩy nắm chặt tấm trải giường rên rỉ

- Ưm... đừng...

Cô như được nếm trải mật ngọt, không ngừng đi sâu tận hưởng, cái lưỡi nhỏ luồn lách sâu trong tận cùng, lúc nông lúc sâu rồi lại ra ngoài vuốt ve hoa viên bên ngoài, hướng lên trên mút nhẹ hạt châu hồng, chị giật thót cong người, hai chân siết chặt người cô, miệng không ngừng hổn hển hớp lấy nguồn sống

Nhấp nhô... lên rồi lại xuống, cả người chị run rẩy cao trào theo từng chuyển động của người phía dưới, ngực phập phồng căng cứng, đầu hơi ngửa ra sau cố gắng kìm nén xúc cảm, bỗng cô nút mạnh một cái đồng thời ấn nhẹ hạt châu hồng khiến chị không kìm được mà hét lên, cơ thể co giật run rẩy, phía dưới đóa hoa nở rộ không ngừng chảy ra ngọn suối tinh khiết

Cô hôn nhẹ đóa hoa kiểu diễm, hút sạch sẽ mật ngọt tan chảy, rướn người về phía chị ôm chị vào lòng, chị mệt, đưa tay ôm lấy hông cô, rúc vào ngực cô lấy không ngừng hít lấy dưỡng khí. Cô đưa tay vuốt tấm lưng trần của chị, nhẹ nhàng mà vỗ về

- Mình...

Tiếng gọi nghe sao mà thân thương, ngày xưa các cụ vẫn hay gọi nhau như thế, nhẹ nhàng, gần gũi mà chứa đựng bao nhiêu là tình cảm thuần túy, cô đã từng chê bai cách xưng hô này sao mà sến súa, nhưng giờ đây chính bản thân cô lại yêu thích đến lạ, tiếng gọi bên tai sao mà êm ái, dịu ngọt khiến lòng cô say mê, đắm đuối

- Em nghe

- Mình đi rồi... còn trở lại nữa không?

Cô cúi xuống nhìn chị, ánh mắt chị giờ đây sao mà yếu đuối bất an, cô đau xót ôm chặt chị thỏ thẻ

- Chỉ cần chị không chê em thì nhất định có một ngày em trở về mang chị đi

- Chị thấy bản thân không xứng với mình, chị sợ có một ngày mình sẽ không cần chị nữa

Nói rồi chị càng rúc sâu vào ngực cô, để lại một mảng ướt nhẹp trên áo cô

Cô hôn lên mái tóc chị, cố gắng hướng chị nhìn về phía mình, chị không che giấu được đôi mắt đã hoen lệ bờ mi, cô hôn lên trán chị đầy yêu thương, hôn lên mí mắt ướt nhòe, hôn lên dòng lệ đã chảy vào trái tim cô

- Tin em, được không?

Bờ vai chị thôi run rẩy, ngẩng mặt lên nhìn cô đầy lưu luyến, chị gật đầu

Ngoài trời đã dần sáng tỏ, đám gà trống đã gáy nhiều hồi, trong phòng có hai người ôm nhau lưu luyến, không hề biết rằng qua khe cửa có một ánh mắt đầy hận thù đáng sợ

- Chị Tư! Chị Tư đâu rồi!!!

Ngoài cửa tiếng chân tấp nập qua lại, có vài người réo tên chị, hai người trên giường nhanh chóng bật dậy chỉnh trang lại quần áo đầu tóc

Cô hầu như chẳng phải chỉnh lý quần áo gì vì mọi thứ vẫn nguyên trên người cô mặc dù có chút nhếch nhác nhàu nhĩ, cô định ra cửa xem có ai ở ngoài không để báo chị đi ra, nhưng vừa mở cửa cô thấy một đôi mắt vằn vện đầy tơ máu, vẻ mặt phờ phạc mệt mỏi của thằng Tộp, nhưng khi vừa thấy cô thì nó bỗng trợn trừng mắt lên, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, tay nắm chặt như chực chờ lao vào đánh cô

Chị đi ra thấy thằng Tộp đứng đó thì có chút chột dạ, chị không ở trong phòng mình mà lại xuất hiện ở phòng một người con trai khác như thế này kiểu gì cũng sẽ dấy lên thị phi

Thằng Tộp thấy chị thì như bị chích máu gà, lao vào đấm cô một cái thật mạnh, cô ngã lăn quay xuống nền đất, đầu óc quay cuồng không hiểu chuyện gì xảy ra

Chị thấy vậy thì hốt hoảng chạy lại rìu đỡ cô đứng dậy, quay ra mắng thằng Tộp

- Cậu làm cái gì thế? Hả???

- Hai người đã ăn nằm với nhau rồi phải không?

Nó tức giận quát lên, chỉ tay về phía hai người, nó bây giờ chẳng khác gì một đứa bị phản bội, nó đã thương chị từ rất lâu, nó xin vào phủ làm để ngày ngày được ở cạnh chị, vậy mà....

- Cậu thôi đi! Đây là chuyện của tôi, cậu không có quyền xen vào!

Nói rồi chị đưa cô ra sân ngoài, đi tới phòng chị lấy thuốc bôi vết thương trên mặt

Thằng Tộp cứ nhìn hai người đăm đăm

Về đến phòng mình, chị nhanh chóng lục tủ đồ lấy ra chiếc hộp nhỏ, mở nắp bôi lên vết bầm tím trên mặt cô

- Còn đau không?

- Không nhằm nhò gì, chị đừng lo, được chị chăm sóc thế này thì để thằng đó cho thêm vài phát em cũng vui lòng

Cô cười hì hì như một đứa ngốc, chị thì lườm cô muốn cháy mặt

Cô đưa tay nắm lấy tay chị

- Chị không được thương ai khác ngoài em đâu nhé, nhất là thằng đó!

Chị âu yếm nhìn cô, vuốt ve khuôn mặt đầy nét trung tính này, gật đầu

- Đợi em trở về, em sẽ xin bà chủ cho em lấy chị làm vợ, chứ để chị ở đây mãi em không an tâm

Chị đỏ mặt ngả đầu lên vai cô, thủ thỉ

- Chị chờ em...

Bỗng một giọng đàn ông cất lên

- E hèm...

Thằng Tộp đã đứng trước cửa từ bao giờ, vẫn cái vẻ mặt không ưa gì mọi thứ xung quanh thì nay thêm chút không kiên nhẫn pha lẫn bực dọc

- Ông lớn đang gọi mày đấy thằng nhóc kia, nhanh mà ra đi!

Thấy vậy thì cô vội vàng đứng dậy chạy về cầm lấy tay nải rồi chạy nhanh ra ngoài cổng chính, chị cũng chạy vội theo sau

Bỗng cổ tay bị một lực siết chặt, chị nhíu mày quay lại nhìn tên đầu sỏ

- Chị đừng tin thằng đó, rồi nó sẽ giống như tên phụ bạc kia thôi. Miệng nói ngon nói ngọt rồi cuối cùng lặn mất tăm!

- Im đi!!!

Hai người giằng co một hồi, nhưng sức một người con gái yếu đuối chẳng thể đấu lại một tên to con lực lưỡng

- Buông chị ấy ra!

Minh Tú tiến tới đẩy mạnh tên to xác kia, nắm chặt lấy tay chị kéo chị ôm vào lòng

- Anh nhìn cho rõ đi, chị ấy đã là hoa có chủ, đừng để tôi phải ra tay với anh!

Nói rồi cô kéo chị ấy đi ra ngoài

Đến nơi đã có một đoàn người tụ tập, nam tử kia vận áo dài đen, đầu đội khăn xếp, chân đi hài đang đứng cạnh mấy con ngựa, xung quanh là vài người hộ tống đi theo

Cô tiến tới chắp tay

- Bẩm ông, con đã xong ạ!

- Chúng bây, đi thôi!

Nam tử trèo lên ngựa, quắp bụng ngựa mà đi, cả đoàn tùy tùng lật đật theo sau, kẻ guốc mộc kẻ chân trần va chạm với nền đất tạo nên những dấu vết không đồng đều

Cô quay ra nhìn chị đầy lưu luyến, ôm chặt chị, dặn dò chị giữ gìn bản thân chờ cô về, chị vòng tay siết chặt lấy cô, mắt rơm rớm nước nhưng kìm nén không để lệ rơi

Cô xách tay nải bên vai, vừa đi vừa ngoái lại phía sau, chị vẫn đứng đó trông mong bóng hình người thương, cô biết rằng sẽ nhanh thôi, chỉ cần tìm được về đến thành phố, có được sự giúp đỡ của con bạn thân, cô nhất định sẽ quay lại đón chị, cô chỉ tiếc rằng vẫn chưa nói thật cho chị biết về thân phận thực sự của cô, mặc dù ăn nằm với nhau thời gian ngắn ngủi nhưng chị không hề phát hiện ra bí mất trên người cô mà cô thì đã được chị trao trọn tấm chân tình, điều này thật không công bằng với chị, nhưng chỉ cần chị chấp nhận, cô sẽ bất chấp tất cả

Trời cao mây trắng, núi đồi trùng điệp, đoàn người dần đi về phía sườn núi, xung quanh cây cối chằng chịt, con đường mòn dưới chân ngoằn nghèo mấp mô tựa như đời người vậy