Lưu Lạc Sử Ca

Chương 3: Lạc




Đau...

Khi ý thức dần có trở lại thì mọi xúc cảm cũng trở nên rõ ràng, Minh Tú ê ẩm đau nhức toàn thân, khó khăn cử động ngón tay, dần dần nâng lên cánh tay gần như tê liệt cố gắng xua đi ngứa ngáy ở trên mặt nãy giờ. Cô cảm thấy tay mình sờ phải một thứ gì đó mềm mềm lông lá rậm rạp, lại có chút ươn ướt. Minh Tú khó hiểu hé đôi mắt mơ mang nhìn vật thể lạ, ôi... cái thứ gì trông vừa xấu vừa khiếp, khối thịt mềm ươn ướt có hai lỗ đen sâu hút không ngừng hít hà, xung quanh lông ngắn cũn cỡn khiến người ta ngứa ngáy khó chịu, thoang thoảng trong không khí một mùi hôi rình, Minh Tú mở choàng mắt nhìn thì hóa ra là một con chó mực đen tuyền, hai con ngươi to tròn sáng lấp lánh đang nhìn thẳng vào cô, cái lưỡi hồng hồng nhỏ dãi đang không ngừng uốn lượn theo từng nhịp thở của nó. Minh Tú giật mình ngồi choàng dậy, dè chừng nhìn nó, có vẻ nó không muốn hại cô, nhìn cái tướng ngồi gia giáo của nó mà xem, khiến người ta cảm giác nó sẽ giơ chân trước lên để bắt tay nữa chứ. Ngẩn ngơ một hồi thì rốt cuộc Minh Tú cũng hồi thần nhìn xung quanh, nơi cô đang ngồi là một thảm cỏ dại um tùm, xung quanh là cây cối rậm rạp thỉnh thoảng hé lộ những tia nắng le lói khiến người ta thấy không rõ thời gian hiện tại là sáng hay chiều, bình minh hay hoàng hôn nữa. Bỗng từ xa có tiếng bước chân hỗn loạn, Minh Tú mau chóng đứng dậy tìm về hướng có tiếng bước chân xa xa, con chó kia thấy thế cũng chạy theo sát ngay sau, khi chạy lại gần, cô thấy một đám người hớt ha hớt hải chạy tới, mắt thì đang dáo dác xung quanh tìm kiếm gì đó, bỗng một người hô to chỉ về phía cô

- Con Mực kia rồi!

Mắt chữ a miệng chữ o, Minh Tú ú ớ không hiểu chuyện gì thì đã thấy con chó kia chạy vọt lên hướng về phía đám người đó, cả bọn thở phào nhanh chóng xem xét con chó kia, không ngừng vỗ về vuốt ve. Một tên đàn ông cao to lực lưỡng chỉ tay về phía cô

- Mày là thằng nào? Dám lân la lại gần con Mực nhà ông, tính dắt trộm nó đi phải không?

Minh Tú giật mình tá hỏa, thôi xong, khi không lại bị gán cho tội trộm chó, nếu xảy ra thật thì giờ con chó đen thùi lui kia đã thành mâm cỗ bảy món rồi, còn đâu mà để cho mấy người tìm lại được

- Rõ ràng là nó theo tôi, con mắt nào của mấy người thấy tôi bắt nó chứ!

- Còn già mồm à! Chúng bay đâu, lên gô cổ nó về cho ông

Dứt lời, mấy thanh niên đằng sau đi lên, giơ cao gậy gộc cuốc xẻng trong tay. Minh Tú giật thót, một mình cô tay không tấc sắt lấy cái gì mà chống lại bây giờ, bỗng một tên nhảy vọt lên đè cô xuống nền đất, bẻ tay cô ra đằng sau, rút dây thừng bên hông ra trói cô.

Gấu gấu... gruhhhh

- Aaaaaaaaa.......

Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Mực đã nhảy xồ lên cắn chân người đang đè giữ Minh Tú, hắn ta kêu oai oái cố giãy chân khỏi miệng con chó, trong đám người một người phụ nữ nhanh chóng tiến đến ôm lấy Mực, không ngừng vuốt ve trấn an nó, rồi người phụ nữ quay ra nhìn Minh Tú với ánh mắt nghi hoặc, bình thường Mực không quen người lạ nhanh đến vậy, nhưng vì lí do gì mà nó lại bảo vệ một người lạ mới gặp không bao lâu như vậy

- Này chàng trai, cậu tên gì, sao lại ở đây?

Minh Tú ngơ ngác, rõ ràng người phụ nữ kia đang nhìn cô nhưng lại xưng hô chàng trai? Lúc này Minh Tú mới để ý đến đám người kia, dáng vẻ khá giống nông dân, quần ống rộng, chân đất, áo hơi dài na ná áo dài hiện nay nhưng tà áo rộng và ngang đầu gối, phía trên đầu thì quấn khăn, người phụ nữ kia thì lại là người duy nhất đi giầy vải, quần áo trên người khá tươm tất chỉn chu chứ không nhếch nhác lác đác vết vá rách như những người còn lại. Minh Tú nghĩ cô hẳn là lạc vào ngôi làng hẻo lánh nào đó rồi, thời này làm gì còn ai ăn mặc kiểu vậy nữa, ít nhất là hàm răng cũng không bị nhuộm đen tuyền như vậy, mỗi lần mấp máy là thấy khoảng không tối thui bên trong.

- Này cậu kia, cậu có nghe tôi hỏi không thế?

Minh Tú vội vàng hồi thần, cô thấy cả đám người đều đang nhìn chòng chọc vào cô tựa như tức giận gì đó, nhất là mấy tên con trai phía sau, vẻ mặt ghét bỏ nhìn cô, hừ.... cô chỉ lỡ nhìn con gái nhà người ta lâu xíu mà bị phản hồi gay gắt quá

- Tôi tên Tú, tôi bị lạc vào chỗ này... tôi thực sự không rõ đây là đâu cả

Người phụ nữ nhìn cô từ đầu tới chân, cô đành nhún vai tỏ vẻ bất đắc, có lẽ do giọng cô trung tính lại thêm quả đầu tóc ngắn như mấy idol hàn quốc nên nàng ta không nghĩ cô là con gái

- Thôi được rồi, cậu nghe đây, một người lạ như cậu không nên xuất hiện ở chỗ này, đây là đất tư gia, người khác sẽ nghĩ cậu là tên trộm hoặc một kẻ có ý đồ xấu, cho nên hiện tại hoặc là cậu đi theo tôi, hoặc là tôi sẽ để mấy người này đưa cậu đi xử lý theo gia pháp.

Minh Tú xanh mặt, chuyện quái gì đang diễn ra vậy, cô bị hiểu lầm là thành phần cực đoan từ khi nào thế, công chúa ngủ trong rừng thức dậy còn thấy hoàng tử, còn cô thì thẳng tiến lên pháp trường luôn!!!

- Tôi không phải tội nhân gì hết, mấy người không thể bắt tôi được!

- Thế thì cậu nên đi theo tôi, nghe theo sự sắp xếp của tôi, cậu sẽ không sao cả

Minh Tú ngờ ngợ nhìn ả, người phụ nữ gật đầu với đám người kia rồi dắt con chó đen đi về hướng ngược lại. Một tên đầy tớ xách cổ áo cô lên rồi đẩy cô về phía trước thúc giục cô nhanh chóng đi theo. Minh Tú bực mình, sao mấy người địa phương này có vẻ bất lịch sự và kém thân thiện quá, đợi cô tìm được đường về chùa thì mấy người này đừng mong ức hiếp cô nữa.

Theo chân người phụ nữ kia, cô được dẫn đến cửa sau của một tòa biệt phủ, đi đến gian nhà gỗ ở trong góc, cô ả đặt một bộ quần áo kiểu cũ đặt trên bàn, nhắc cô thay đồ rồi đi ra ngoài khép cửa lại. Minh Tú nhìn quanh căn phòng, cửa được thiết kế phong cách cổ, đi vào là một bộ bàn ghế uống trà giữa phòng, bên trái có chiếc phản gỗ với chăn gối được gấp gọn, bên phải trong góc tường đặt một tủ gỗ, bên trong có vài bộ quần áo đơn sơ. Cầm lên bộ quần áo mà cô ả kia đưa, là một bộ quần áo của dân thường, tay áo nhỏ gọn, vạt áo ngang hông kiểu cách khá giống áo nâu sồng, quần ống rộng thoáng mát, chỉnh quần áo xong xuôi, Minh Tú thấy lớp áo hơi mỏng, cho dù nơi đó trông chẳng khác màn hình LCD là mấy nhưng vẫn có dấu vết đặc điểm giới tính, cô quyết định đi tới cái tủ trong góc phòng, lục tìm một mảnh vải mỏng dài, quấn vài lớp xung quanh người rồi mới mặc quần áo mới vào, xong xuôi cô mở cửa đi ra thấy người kia đang quay lưng đứng chờ. Nghe tiếng động, ả ta xoay người, nhìn cô từ đầu tới chân, bỗng nhíu mày, đôi giày mà cô đang đi quá bắt mắt trong khi người thường chỉ đi dép hoặc guốc gỗ, thậm chí họ trực tiếp đi chân trần

- Này cậu, cậu lấy đôi guốc kia mà đi

Nói xong liền chỉ tay về đôi guốc mộc ở góc sân

Minh Tú ngán ngẩm, giày cô đi là hàng bitis xịn, ấy thế mà bị bắt bỏ ra để đi cái đôi quệt đất vừa xấu vừa nặng kia

Đi theo cô ả đến sân trước nhà, thấy đám người lúc nãy đang đuổi theo sau con Mực vòng quanh, lúc gần tóm được thì con chó luồn lách tẩu thoát, cả đám vừa chạy theo vừa quệt mồ hôi, người đàn ông cao lớn lúc trước mắng oan cô thì đang hò hét mắng chửi đám người kia vô tích sự.

Người phụ nữ dẫn cô lại gần đám người, hướng cô mở miệng nhưng chưa kịp nói tiếng nào thì con chó đen thùi lui kia chạy vồ tới trên người cô, liếm mặt cô rồi đáp xuống đất quẫy đuôi hí hửng, chạy vòng quanh chân cô, đưa cái mũi ươn ướt gần bàn tay cô rồi khịt mũi không ngừng. Minh Tú chợt nhận ra có lẽ con chó đánh hơi được mùi xúc xích trên người cô, lúc trước bỏ xúc xích trên người đề phòng lúc đói thì lấy ra ăn nên khi cô lạc tới đây thì nó vẫn trên người cô, vì vậy lúc ở trong rừng nó đã đánh hơi được cái mùi thức ăn khoải khẩu này mà tìm được cô rồi đám người này cũng chạy tới và đưa cô đi. Hiện tại con Mực vẫn không ngừng quấn quít lấy cô giống như chờ được chủ nhân vuốt ve cho ăn vậy, Minh Tú thấy thế liền móc ra mẩu xúc xích đang giắt trong túi quần bên hông rồi đưa tới trước mũi nó, còn chó có bộ lông đen tuyền rộ lên ánh mắt lấp lánh khi tìm thấy thứ đồ mà nó mong chờ, nó ngoác chiếc mõm dài đầy răng nhọn nhanh chóng đớp lấy mẩu xúc xích, cái đuôi thì vẫy không ngừng bày tỏ niềm hân hoan.

Đám người chứng kiến cả quá trình giờ đang nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, chỉ vì một miếng thức ăn kì lạ mà con chó đen bị rượt đuổi nãy giờ kia đã ngoan ngoãn nghe lời, điều mà không ai làm được trừ chủ nhân của nó, người ngoại lệ thứ hai chính là cô!

Lúc này nàng ta mới cất giọng

- Tôi muốn thông báo kể từ giờ cậu Tú sẽ là người làm ở đây, phụ trách việc chăm sóc con Mực, ngoài ra sẽ phụ giúp việc cho những người làm khác ở đây, mọi người tự bảo ban nhau mà làm.

Nàng ta vừa dứt lời, đám người liền cúi thấp đầu chắp tay lễ phép dạ vâng, tên đàn ông cao to kia có vẻ không hài lòng nhưng cũng không nói gì

- Vâng, chị Tư, chúng tôi đã biết ạ!

Khi cô nàng định rời đi thì Minh Tú liền gọi lại

- Cảm ơn chị vì đã cưu mang tôi, tôi thực sự biết ơn, chị có thể cho tôi biết quý tính đại danh của chị không?

- Tôi là quản gia ở đây, cậu cứ gọi tôi là chị Tư, lúc nãy thằng Tộp – cậu em tôi có chút nặng tay vì đang sốt ruột tìm Mực, tính cậu ấy có chút thô lỗ nhưng bản chất không xấu, cậu đừng so đo

- Dạ chị em hiểu mà

- Cậu chắc là người từ nơi khác đến nên chưa quen văn hóa ở đây, nhập gia tùy tục, cậu cứ học những người làm khác, họ như thế nào thì cậu phải thế ấy

- Vâng, thưa chị Tư!

Cô ả gật đầu hài lòng rời đi. Minh Tú tần ngần nhìn bóng lưng người kia đó chợt nhớ rằng mình quên hỏi nơi đây cụ thể là chỗ nào, làm cách nào trở về ngôi chùa kia, bỗng nhiên có một tác động lực lên vai cô khiến cả người bị lệch đi cân bằng ban đầu, tên đàn ông to xác kia đi qua người cô rồi quay lại nhìn cô với hàm ý đầy cảnh cáo. Cô ngẩn tò te, sao cái người này cứ thích xích mích với mình thế nhỉ, làm như mình cướp người tình trong mộng của hắn ta vậy!

Cuộc sống chăm thú cưng của Minh Tú bắt đầu, sáng dậy đốt lửa nhóm củi, xách nước phụ mấy người đầy tớ trong phủ, cho cậu vàng... à nhầm cậu Mực yêu dấu ăn uống ngủ nghỉ tắm táp, rồi dắt đi dạo hít ngửi mông những động vật khác, cho dù có thả dây thì cuối ngày nó cũng chạy về quấn quit lấy cô đòi hòi món ăn yêu thích của nó, nhưng xúc xích cũng đã hết, cô chỉ dành vuốt ve nó an ủi và cố gắng tìm kiếm của lạ hoặc đồ chơi hay ho cho nó nhiều hơn.

Làm việc với những người hầu ở đây, cô cũng hay bắt gặp thằng Tộp, nó chả có vẻ gì là ưa cô, nhưng cô lại là đứa đầy tớ đáng giá ở đây chỉ vì con Mực, nên hắn cũng không dám gây sự, thỉnh thoảng gây khó dễ nhưng chẳng ăn thua

Ở đây được một mùa trăng tròn, cô phát hiện biệt phủ này khá rộng lớn nhưng lại không có nhiều người, kiến trúc của nó cổ xưa hơn cả những kí tự cô thấy ở ngôi chùa mà cô và con bạn thân đến tham quan, nét văn hóa cổ xưa nhưng mọi thứ lại như mới không có nhiều vết tích của thời gian, cô nghĩ nơi này khá truyền thống, vì ở khu vực rừng núi bao quanh như này thì hẳn là cô lập với thế giới bên ngoài.

Một lần đi thăm thú xung quanh cô phát hiện có khu nhà ở phía Nam được chăm chút khá tỉ mỉ, từ vườn hoa giữa khoảng sân đến kiến trúc gian nhà, hẳn là có người ở đó thậm chí là chủ của tòa phủ này, mấy lần lảng vảng xung quanh, cô chỉ thấy vào những giờ cố định sẽ có người đưa thức ăn và đồ vật thiết yếu đi vào, hẳn đây là nơi ở để tĩnh tâm nghỉ ngơi dành cho người có địa vị quan trọng, hâu như không thấy người này đi ra phía ngoài, mọi thứ đều được lo liệu bởi chị quản gia kia.

Thời gian làm ở đây cũng quen thân được với vài người làm ở đây, cô hỏi vài người về ngôi chùa mà cô muốn tìm nhưng tất cả đều nói xung quanh đây không có ngôi chùa nào, xung quanh đây toàn cây cối um tùm, mỗi lần cần mua đồ phải xuống núi tới những phiên chợ nhỏ lẻ mới có đồ dung sinh hoạt hằng ngày. Minh Tú thực sự lấy làm khó hiểu, một ngôi chùa tiếng tăm như vậy sao lại không biết đến sự tồn tại của nó được, cô đã nhiều lần đi theo những người hầu được giao nhiệm vụ xuống núi làm việc chị Tư giao phó, nhưng tên Tộp kia cố tình không cho cô đi theo, bảo những người được giao chức trách xuống núi mua đồ thì mới được đi, những người khác ở trong phủ làm những việc còn lại. Những người ở đây thật kì lạ, quần áo thì xưa cũ, áo nâu sồng guốc mộc, khá hơn thì là kiểu áo ngũ thân, chân đi giày vải, đến đồ dung sinh hoạt còn cũ hơn mấy thứ đồ cổ của bà ngoại, nào gáo nước múc giếng, nào chum nào vại..., nào là mấy cái nhà dựng bằng tre nứa mái lợp lá, đến cái kiến trúc của tòa biệt phủ này cũng cổ y như nhà thờ tổ dưới quê, từ cột trụ đến thanh ngang đỡ mái, cứ ở đây mãi thế này thì phát điên vì tối cổ mất, thứ duy nhất giúp cô nhớ về thế giới 4.0 là chiếc điện thoại đã hết pin

Một lần tối muộn, trên đường dắt Mực trở về nhà thì con chó bỗng dừng lại bất chợt, tai dỏng lên nghe ngóng, chợt nó giật phắt người rồi chạy về một hướng, Minh Tú tự trách do cô chủ quan mà không buộc dây cổ cho nó, cô nhanh chóng đuổi theo cái đuôi đang dựng thẳng đứng không ngừng lên xuống theo từng nhịp chạy của nó, rồi nó chậm lại ngửi ngửi rồi dừng hẳn ở một chỗ, quay đầu về phía cô sủa vài tiếng.

Khi cô chạy đến thì thấy một bóng đen nằm bất động trên nền đất, cả người nhớp nháp không rõ là máu hay bùn, đưa tay đến gần mũi người đó, cô biết hắn còn sống liền kéo tay hắn lên rồi vừa võng vừa kéo về phía phủ gọi người giúp

Chị quản gia không ngừng phân phó người làm việc, cả phủ loạn cả lên, người đó được đưa vào gian phòng phía Nam, nơi mà không ai được lại gần trừ những đầy tớ thân tín

- Chị ơi, người kia thế nào rồi, bị thương nặng lắm hả chị?

Ở nơi này khá lâu, cô cũng quen thuộc với chị Tư, mỗi lần không có người cô đều xưng hô không kiêng dè như vậy, chị ấy cũng chẳng để ý mà coi cô như một người em trai nghịch ngợm láu cá

- Em đừng nhiều chuyện, đi làm việc đi!

Cô cười lém lỉnh nhìn chị, cô nhắc chị nghỉ ngơi sớm vì chị sốt sắng từ chiều tối tới giờ, sau đó mới lon ton chạy về gian phòng mình đánh một giấc

Đêm đến gió vào thu hiu hiu lạnh, cô tỉnh giấc giữa chừng, nhìn ánh trăng tỏ qua khung cửa sổ, nằm lặn lộn qua lại cũng không vào lại giấc nên cô quyết định xuống giường đi ra ngoài khuây khỏa một lúc

Đến khu vườn hoa cỏ phong phú phía Nam, cô bỗng nghe thấy tiếng nói

- Kìa chị... chị nhất định phải giúp tôi lần này!

- Tôi đã quyết định ở đây tu dưỡng cho đến cuối đời, chú đừng hy vọng gì ở tôi nữa

- Chị quên rồi sao! Cái chết của cha nuôi, của anh cả và sự khốn khổ mà bọn trẻ đáng nhẽ không phải chịu, chị có thể buông xuôi được sao?

Người con gái kia đứng quay lưng lại với nam tử áo đen, sống lưng thẳng tắp quật cường, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy đôi vai gầy có chút dao động, run rẩy kiềm chế cõi lòng sâu thẳm

Cô thấy lòng mình đau xót, nam tử kia không nên ép nàng ấy như vậy chứ, cô đứng lấp ló sau một khóm hoa, không ngừng khua đi mấy con muỗi đáng ghét

- Ai!!! Ai đang ở đó?

Minh Tú giật thót, định quay gót tẩu thoát đã bị một bóng đen bay tới tóm lấy sau gáy kéo cô lại, vừa quay lại nói lời thanh minh thì bỗng không khí nơi cổ họng bị chặn lại, hắn ta đang siết cổ cô!

- To gan! Dám lén la lén lút ở đây nghe trộm, ngươi có phải là gian tế không?

Ánh mắt sắc lạnh đầy sát khi nhìn chằm chằm vào cô khiến cô không rét mà run, mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng

- Dạ... bẩm.... bẩm ông, oan cho con quá ạ! Con là người làm ở đây chứ nào phải gian tế!

- Thà giết lầm còn hơn bỏ sót, hãy chịu đòn đi!

Nói rồi, hắn ta liền giờ cao tay còn lại, dồn lực chuẩn bị tung chưởng thì bỗng một tiếng nói thanh thoát vang lên

- Khoan đã, phải tra xét kĩ càng rồi hãy đưa ra quyết định

- Nó chỉ là thằng người ở mà thôi, cần gì phải tra xét nữa!

- Nếu là người của tôi thì phải do chính tôi xử lý!

Lực đạo trên tay nới lỏng, Minh Tú hớp lấy hớp để khí oxi trong lành, hướng mắt về phía người con gái kia cầu xin

- Bẩm bà, con thật sự là người làm trong phủ, quản gia có thể làm chứng ạ!

- Chị Tư đâu rồi!

Một lúc sau, tiếng guốc mộc vang lên tới gần

- Dạ thưa bà, bà gọi con ạ?

- Chị xem đây là người nào, sao lại không có phép tắc như vậy!

- Dạ bẩm, nó là người mới đến, mới học quy củ không lâu nên còn chưa hiểu chuyện, mong bà lượng thứ cho

Nam tử áo đen kia nghe vậy càng tức giận hơn

- Đến mấy cái phép tắc còn học chưa xong thì còn được tích sự gì, đuổi ra khỏi đây ngay!

- Chú Hai, đây là việc chỗ tôi, chú đừng nhúng tay vào! Chị Tư, chị tự xử lý thỏa đáng đi, tôi mệt rồi.

Người con gái kia nói xong thì liền chau màu nhăn mặt, tay đưa lên thái dương nhẹ nhàng xoa ấn

Chị Tư nhanh chóng dạ vâng lôi xềnh xệch cái đứa không biết điều kia đi ra gian nhà bên ngoài, vừa đi vừa mắng chửi um củ tỏi lên, nghe mà muốn nổ não

- Em biết lỗi rồi chị Tư, sẽ không có lần sau nữa đâu

- Còn có lần sau nữa à! Lần tới không biết chị có tới kịp mà cứu em không nữa!

Cô hối lỗi dụi dụi đầu vào vai chị, vừa dụi vừa thủ thỉ rằng cô thật sự nhớ đời rồi, lần sau sẽ chú ý không tái phạm nữa, chị Tư mới chịu buông tha cho cô

Sáng sớm hôm sau, Minh Tú thức dậy với bọng mắt thâm quầng, miệng ngáp ngắn ngáp dài vươn tay duỗi người bắt đầu đi làm việc

Lúc gánh nước tới gian nhà bếp thì bắt gặp nam tử áo đen ngày hôm qua, rõ ràng bị thương nặng như thế mà đêm qua vẫn thừa sức để siết cổ cô mém chết, không hổ là người luyện võ, đến lúc này cô mới nhìn rõ mặt hắn ta, một nam tử khá khôi ngô, mắt sáng tinh anh, sườn mặt góc cạnh đầy nam tính, ở nơi thôn quê như này mà có nam tử nhan sắc như vậy hẳn cũng là người ưu Minh Tú, chỉ tiếc là tính cách quá cương liệt, hành sự có chút lỗ mãng. Nhớ lại đêm qua, người con gái trong gian viện nhỏ kia đã để lại ấn tượng với cô, tuy chỉ nhìn sau lưng nhưng phong thái lại quá khác biệt người thường, từ cái nhấc tay đến dáng đi, giọng nói lại thanh thoát nhẹ nhàng mang chút lạnh nhạt, cô đoán đó hẳn là bà chủ của biệt phủ này, vậy còn nam tử kia có quan hệ gì với nàng?

Cô quyết định không nghĩ nhiều nữa mà chuyên tâm làm việc, cô bị đánh mắng chịu phát cũng chẳng sao nhưng cô không muốn chị Tư bị cô liên lụy

Làm xong công việc nhà bếp, lấy thức ăn mang đến cho con Mực, vuốt ve đùa nghịch nó một lúc thì bỗng chị Tư hớt hải chạy vội qua

- Chị đi đâu mà vội thế?

- Chị đánh rơi cái túi rút ở đâu đấy rồi, tiền bạc chả là bao nhưng đó là đồ vật quan trọng với chị, chị tìm nãy giờ không thấy đâu

- Không sao đâu chị, chị kể chi tiết đặc điểm của cái túi kia cho em, để em dắt con Mực tìm

Sau khi nắm được vài đặc điểm nhận dạng của cái túi thì cô vẫy vẫy con chó đen nãy giờ đang mải mê gặm chiếc guốc mộc của cô, báo hại cô chân trần nãy giờ. Cô dắt nó tới gần chị Tư để nó đánh hơi mùi thơm trên người chị, khịt khịt mũi một lúc thì con chó đen dần lần mò theo phương hướng mà nó đánh hơi được, Minh Tú nắm dây cổ nó thật chặt để nó không chạy mất, bỗng nhiên nó nhảy xồ về phía nhà kho, khịt mũi một lúc lâu tại một mẩu đất hỗn độn, cô thấy thế thì dung chân gạt bỏ những tạp vật xung quanh, đột nhiên lộ ra một góc dây vải màu đen, cúi xuống nhặt lên thì hình thù một cái túi rút lộ ra, chính là thứ mà chị Tư sốt sắng tìm kiếm

- Cảm ơn em nhé, không thấy cái túi làm chị lo quá, mà công nhận Mực nhà ta giỏi thiệt nha!

Nói rồi chị liền đưa tay vuốt ve nó càng khiến nó đắc ý hí hửng

Cách đó không xa, một bóng đen đứng sau bức tường đã chứng kiến tất cả, vẻ mặt hắn trầm ngâm, ánh mặt sáng quắc nhìn về phía nhà kho rồi lẳng lặng rời đi