Lưu Lạc Sử Ca

Chương 2: Chuyến đi định mệnh




Rốt cuộc thì thời gian của chuyến đi cũng đã tới, Minh Tú nhẹ nhõm nhìn quanh căn phòng yêu dấu của mình, mọi thứ đã được sắp xếp đâu vào đấy, chiếc vali to đùng giữa căn phòng, nhấc tay nắm lên, Minh Tú kéo vali ra khỏi cửa nhà. Vừa đi xuống cổng thì tiếng nhạc quen thuộc vang lên, run bần bật trong Minh Tú, con bạn thân gọi cô, nói đã có mặt ở chỗ hẹn, nhắc cô nhanh chóng đi xe tới đó vì sắp đến giờ nhà xe khởi hành. Minh Tú nhanh chóng chạy bắt kịp chuyến bus cạnh nhà, đồ đạc lỉnh kỉnh mà không nhờ ai đưa đón được nên giải pháp nhẹ nhàng là đi bus đến đó. Đến nơi, kéo chiếc vali nặng nề bước đi, cô thấy con bạn của cô đang đứng cách đó không xa, vẻ mặt nôn nóng ngó ngang liếc dọc, Minh Tú giơ tay vẫy rồi gọi to tên nó, ánh mắt nó nhìn thấy cô thì bỗng sáng lên, khuôn mặt đanh lại cũng thở ra một cách nhẹ nhõm, nó trách cô đến muộn, bắt nhà xe đợi cô những 10p, mà nó cũng ngại nữa chứ, mới khởi hành đã xấu mặt thế rồi. Minh Tú đành cười xòa, nhìn anh phụ xe xách vali cho vào gầm xe rồi mới theo con bạn đi lên ngồi. Phù... trời vào thu mà vẫn nóng, bầu không khí mát lạnh trên xe khiến cô thoải mái, cô lấy trong chiếc túi chéo đeo trước ngực chiếc tai nghe trắng nhỏ nhắn, nhét 2 bên tay thật kĩ để k bị tuột, lướt điện thoại nhấn nút play, bắt đầu tân hưởng chuyến đi đầy mới mẻ li kỳ.

Khói mịt mù, lửa cháy lớn cay xè mắt, tiếng gào thét tuyệt vọng vang ngút trời, cảnh tượng xung quanh như địa ngục trần gian, từng người từng người ngã xuống, rồi lại từng người tiến lên thay thế những người đã gục ngã, dẫm đạp lên nhau mà đi, hiên ngang bất khuất giương cao thanh đao sáng loáng trong tay, không ngừng vung xuống, mỗi lần vung đao lại mang theo những chất lỏng nóng ấm chảy xuống, càng khiến khung cảnh thêm sự vô tình tuyệt vọng. Cô thấy mình cầm một thanh đao đã nhuốm đỏ, liên tục chém về phía đối phương, cô thấy mình mệt nhoài, tay đau nhức, đường quyền dần mất nhịp, thanh đao trong tay bị hất tung, rơi xuống nằm lẳng lặng trên mặt đất, vươn tới nắm lấy thanh đao thì bỗng nhiên cánh tay trở nên đau xót, mất đi sức lực khiến thanh đao lại trở về với cát bụi, khi cô lần nữa nhịn đau đớn gắng sức nâng tay lên thì bỗng một vệt sáng lướt qua mặt cô, theo phản xạ cô nhanh chóng lộn một vòng sang bên né tránh sát khí ập tới, sau lưng chợt lạnh, khi cô quay lại thì đã không kịp, thanh đao sang loáng vung lên bổ mạnh về phía cô, cô nghe tiếng ai đó thất thanh vang lên, tiếng kêu thê lương mà tuyệt vọng...

Minh Tú giật mình tỉnh lại, bàng hoàng nhìn xung quanh, rõ ràng cô đã ngủ quên trên chuyến đi nhưng giấc mơ vừa rồi quá chân thật, mồ hôi Minh Túa ra lạnh ngắt trong khi điều hòa xe mở hết công suất. Con bạn ngồi cạnh cũng bị cô làm cho giật mình mà tỉnh dậy, nó hỏi thăm ân cần, thậm chí còn lôi cả thuốc chống say xe và chai nước đến trước mặt cô, cô phất tay nói không sao, nó nhìn cô thêm một lúc rồi mới tiếp tục dựa lưng nhắm mắt ngủ. Minh Tú kéo rèm cửa hé lộ một chút ánh nắng, kích thích thị giác khiến cô tỉnh táo hơn, tự nhủ lòng mình chắc gần đây xem phim kiếp hiệp nhiều quá, giờ nó đi cả vào giấc mơ luôn rồi. Bên ngoài ô cửa kính, khung cảnh trượt qua nhanh chóng, những ngồi nhà san sát nhau dần trở nên thưa thớt, cây cối xuất hiện nhiều hơn, trên đường thỉnh thoảng có đàn trâu bò lững thững đi, để lại là những vật chất màu nâu đen bầy nhầy...

Chuyến đi ròng rã bắt đầu từ 7h sáng, trải qua các điểm dừng cho khách ăn uống nghỉ ngơi thì phải đến tối muộn mới tới nơi. Minh Tú với con bạn thân bước xuống xe, cả hai thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng về với mặt đất thân yêu, ngồi hơn 12 tiếng đồ hồ muốn bay luôn cái bàn tọa, xương cốt rụng rời, lúc xuống còn phải khom lưng cong chân một lúc mới đứng thẳng được. Hai đứa quyết định gọi xe grab để thồ đống hành lí về địa chỉ homestay đã hẹn trước đó. Đến nơi, nhìn kĩ bảng hiệu cùng địa chỉ, hai đứa lại kệ nệ xách đồ lên, lấy chìa khóa phòng rồi cười cảm ơn chị chủ nhà dễ mến. Mở cửa phòng, ném hành lí sang bên, cả lũ liền nhảy phát lên chiếc giường đôi êm ái, nở nụ cười thật thỏa mãn, con bạn thân của cô không ngừng khen tấm tắc nội thất căn phòng, hai đứa phải may mắn lắm mới săn được cái nơi ở đẹp như vậy, rồi nó lại kêu ca về chuyến xe sao mà quá dài như vậy khiến chân tay nó rã rời hết cả. Cả hai cười đùa một lúc rồi quyết định chuẩn bị một chút cho ngày mai rồi mới đi ngủ. Minh Tú nằm trên giường, bên cạnh con bạn cô đã ngủ khi vừa đặt lựng, cô mệt mỏi ê nhức toàn thân, đầu óc mơ màng quay cuồng nhưng có một tiềm thức đọng lại ám ảnh cô, cô cảm thấy gần đây rất lạ, những giấc mơ lạ lùng nhưng quá đỗi chân thật, cô không thể nhớ rõ mọi thứ trong giấc mơ nhưng cảm giác thì không hề phai nhạt, đau đớn, tuyệt vọng, cảm thương, mặc dù cô từ bé là người ít nói trầm tính, nhưng chưa bao giờ lại có cảm giác tột đỉnh như vậy, điều đó khiến cô day dứt khó đi vào giấc ngủ hơn, cô thở dài, nhắm mắt đếm cừu đếm sao cố gắng đưa mình vào sự tĩnh lặng.

Reng reng reng!!!

Minh Tú bực mình với tay tắt cái điện thoại chết tiệt, đêm qua cô trằn trọc mãi mới vào giấc được mà nay bị gọi sớm như vậy, tưởng yên được lúc thì có người kéo chăn của cô, thậm chí còn lay lay người cô khiến cô không thể không mở mắt nhìn, hung thủ kia ngoài con bạn cô thì còn ai vào đây

- Thôi cho tao thêm 5p, hôm qua mệt quá rồi.

Con bạn cô vẫn không chịu buông tha:

- Ngủ nữa là muộn đấy thưa mẹ, mẹ dậy nhanh không hôm nay lại về muộn hơn qua nữa đó.

Minh Tú ợm ờ mãi mới chịu ngồi dậy, người lắc lư hết bên nọ sang bên kia, miệng há to ngáp dài rồi mới chịu hé mắt ti hí. Minh Tú lần mần một lúc mới đứng lên đi về phía toilet, đánh răng rửa mặt cho tỉnh táo rồi ra sắp đồ đi về phía cửa.

Hôm nay thời tiết nắng to trong khi dự báo có mưa giông vào chiều tối, cả lũ hy vọng đi cho hết cái hành trình của ngày hôm này rồi về sớm. Bắt grabbike ra điểm dừng chân đầu tiên của chuyến đi, con bạn cô cặm cụi giở tấm hướng dẫn du lịch mà nó lượm được đâu đó

- Bây giờ mình cứ đi theo chỉ dẫn như này, tao thấy mọi người đều đi như vậy thì hẳn là đúng rồi.

Minh Tú ừm một tiếng rồi lật đật đi theo hướng dẫn viên nghiệp dư kia, cô chả kém cái gì mỗi tội định hướng kém, chỉ cần thả cô ở một chỗ nào lạ lạ gần nhà thì cô phải mất một lúc mới định vị được mình ở đâu, suýt nữa gọi điện nhờ đến sự giúp đỡ của người thân, mà dù sao thì mọi người cũng biết cô đần độn khoản này rồi, còn mặt mũi đâu mà mất nữa, cho nên nếu hai đứa có đi lạc thì cũng chẳng sợ, có la bàn di động ngày trước mắt cô thì lo gì, mày dám chỉ đường thì tao dám đi, anh em tốt là phải có phúc cùng hưởng có hoạn nạn thì cùng chịu.

Dự định ban đầu của hai đứa là đi thật sớm để đến chùa tham quan sau đó mới về nghỉ, nhưng với tình hình tốc độ đi của hai đứa giảm dần đều theo thời gian như này thì khả năng phải xin ngủ nhờ nhà dân, nếu được ngủ lại chùa thì càng tốt, các sư thầy hẳn sẽ không tính toán với mấy đứa ngu ngơ này.

Bước chân lộp cộp lúc gần lúc xa, có bước nhanh bước chậm, mạnh nhẹ khác nhau, tất cả hoà quyện thanh một bức tranh âm thanh sống động nhịp nhàng. Minh Tú đưa tay lau mồ hôi nhễ nhại, tiện tay vớ lấy chai nước bên hông Minh Tú xách, mở nắp tu ừng ực. Khà, thật sảng khoái, bầu không khí trên này thoáng đãng, đâu đó mùi cây cỏ thêm mùi ẩm ướt tự nhiên, phóng tầm mắt thật xa sẽ thấy vài ngọn đồi xanh mướt, rừng cây rậm rạp xum xuê, ở giữa núi đồi nhấp nhô là một ngọn tháp cao hơn chục tầng, bên cạnh là những ngồi đền mái lợp ngói đỏ cổ kính cho cảm giác Minh Tú vị cổ xưa. Cuối cùng cũng đến, Ngũ Hành Sơn hùng vĩ y như trong truyền thuyết kể lại, từng đường nét đều khắc họa nhưng tinh Minh Túy của văn hóa xa xưa, ông cha ta phải có kiến thức uyên thâm thế nào mới tạo được một kỳ quan như vậy, từ những bệ đá tạc hình các loài linh thú cổ cho đến các hoa văn được chạm khắc trên cột trụ, thanh ngang trần nhà, mái ngói, đến cả đèn lồng treo xung quanh cũng đều được thiết kế tỉ mỉ. Minh Tú và con bạn của cô đi từng chỗ một, ngắm nghía từng cái cửa đến cả bàn ghế uống trà, mặc dù đã tàn phai dần theo năm tháng những Minh Tú vị cổ xưa vẫn tỏa ra nồng đậm. Những người thích sự hoài niệm và sự yên tĩnh nơi đây hẳn sẽ nghĩ đây giống như bồng lai tiên cảnh giữa nhân gian.

Trời dần ngả về chiều, khách du lịch cũng dần tản đi, Minh Tú và bạn cô cũng đang nhấc từng bước xuống hàng bậc thang dài lê thê ngoằn nghèo, kiểu này không biết xuống núi kịp giờ ăn tối không nữa, cả hai thở dài ngán ngẩm. Bỗng có tiếng lộp cộp gần đó cùng với tiếng xào xạc quen tai, nhìn kỹ lại thì nhận ra có một sư thầy đi guốc gỗ cổ xưa đang quét dọn lá cây rụng. Cả hai tiến lên định chào hỏi thì sư thầy đã cất tiếng

- Các con giờ này còn chưa về sao?

- Dạ chúng con mải mê tham quan nên giờ mới về ạ

Sư thầy trầm ngâm tiếp tục quét lá, hai đứa thấy vậy thì chào thầy rồi bước đi.

- Sắp có bão rồi, từ đây xuống núi sẽ không kịp trước khi bão đến, hai con thân gái dặm đường nguy hiểm, trong chùa hiện vẫn còn một gian phòng trống, thỉnh thoảng khách du lịch bị lỡ giờ có thể nghỉ tạm qua đêm, các con nếu không chê thì có thể ở lại.

Hai đứa chần chừ một lúc, Minh Tú là một đứa đa nghi, cô lưỡng lự không biết nên đồng ý không thì con bạn cô đã lên tiếng

- Dạ chúng con cảm ơn thầy nhiều ạ, chúng con cũng lo lắng lúc về không biết phải làm sao xuống núi cho an toàn, nhưng nếu thầy nói vậy thì chúng con xin phép ở tạm ạ.

Sư thầy gật gù rồi nhấc cây chổi đi đằng trước dẫn đường, Minh Tú liên tục nháy mắt về phía con bạn của cô, trách móc nó sao vội vàng đồng ý như vậy, con bạn cô chỉ có thể nhún vai, ánh mắt hàm ý nói nếu không phải cô dậy muộn thì cả hai cũng không bị muộn thế này. Theo bước nhà sư, các cô được dẫn đến một ngồi đền nhỏ, gian chính có bày bộ bàn ghế, đi vào gian trong là 1 chiếc giường nhỏ vừa đủ cho hai người. Cả hai lễ phép cảm ơn thầy lần nữa rồi mới xách đồ đặt lên giường, xin phép sư thầy nấu nước pha mì, ăn uống no bụng cho bõ cả ngày uể oải.

Cục cuuu.....

Cục cuuu.....

Tiếng cú đêm không ngừng vang lên thăm thẳm khắp khu đồi, báo hiệu giờ kiếm ăn của những sinh vật sống về đêm, lũ chuột chít cha chút chít, gió thổi dập dờn báo hiệu một cơn giông đang đến gần.

Dinh donggg..... ding donggg..... dinggg.....

Minh Tú giật mình mở mắt, tiếng động gì vậy, sao mà đinh tai nhiếc óc như vậy, con bạn cô lật đật dụi mắt ngồi dậy, nó ngáp dài hỏi

- Chuyện gì thế mày?

- Tao cũng không biết, nghe như ai đó đang đánh chuông, quái lạ, sao lại gõ chuông giờ này?

Khi hai đứa đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì bỗng nghe tiếng gào to cùng tiếng bước chân dồn dập

- Mau bắt lấy tên trộm, giữa chốn linh thiêng như vậy sao có thể xảy ra chuyện này được

- Không ổn rồi, mau thông báo cho trụ trì rồi gõ chuông cảnh báo khẩn cấp để báo cho đội an ninh dưới núi biết, tên trộm chắc chắn chạy về hướng dưới núi để trốn thoát.

Hai đứa ngồi trong phòng nghe vậy thì giật mình, trộm?? Cả lũ lật đật đi xuống đất kiểm tra hành lí đồ đạc, thấy không có gì xảy ra thì mới thở phào, cọn bạn của cô thấy nên ra giúp các sư thầy một tay, dù gì cũng ăn nhờ ở đậu, lúc cần thiết cũng nên bày tỏ lòng biết ơn. Nó mở cửa đi ra ngoài gọi một chú tiểu chạy lại hỏi han, hóa ra là một tên trộm đã lấy đi một bảo vật của chùa, đó là cổ vật được lưu truyền và lưu giữ tại chùa nên rất đáng giá. Con bạn cô thấy vậy thì nóng lòng muốn góp sức giúp đỡ, lôi kéo Minh Tú đi theo, cô thấy dù gì cũng đã không ngủ được, thôi thì đi theo giúp đỡ một tay. Nhóm người cầm đèn pin chạy dàn giải ra nhiều phía, vừa đi vừa soi dấu vết để tìm bước chân tên trộm kia, đội an ninh đã canh giữ phía dưới rất chặt, chưa có một con vật nào lọt qua nên chắc hẳn tên trộm vẫn còn trong khu vực gần chùa, chỉ là đang ẩn nấp đâu đó, đợi trời sáng hắn sẽ hòa vào nhóm người khách du lịch rồi tẩu thoát, nếu không nhanh bắt hắn kịp thời thì thật sự bị tổn thất lớn.

Cộp cộp cộp.... lác đác vài ánh đèn chiếu soi lùm cây, mọi người đã tản ra hết, nơi này còn mỗi mình Minh Tú và con bạn của cô, nó cầm đèn pin rọi sáng cả một vùng trong khi cô cầm chiếc ip cùi đang bật chế độ đèn pin lên, bỗng điện thoại cô rung lên, màn hình hiển thị hộp pin chuyển sang màu đỏ báo hiệu sắp hết pin, Minh Tú thở dài cất điện thoại đi, quyết định trông chờ vào đèn pin nhỏ bằng bàn tay của con bạn, nhưng bỗng nó la lên

- Ê mày ơi, qua đây xem tao tìm thấy gì này, có phải dấu vết của tên trộm kia không?

- Đâu tao xem nào, mày từ từ đợi tao với.

Minh Tú vừa chật vật bước qua mấy lùm cây rậm rạp vừa cố đuổi kịp con bạn của cô

- Kia rồi, tao thấy bóng dáng tên trộm kia rồi mày ơi, mày mau gọi mọi người tới đây nhanh lên

Nói xong thì con bạn cô di chuyển nhanh hơn khiến Minh Tú càng hoảng loạn, cô đã không kịp báo cho con bạn cô biết là máy cô đã hết pin, cô không thể đi đâu ngoài bám trụ lấy ánh đèn le lói trên tay nó. Đuổi mãi rồi cô cũng chẳng nhìn thấy ánh đèn pin đâu nữa, cô gọi với theo nhưng con bạn cô không quay lại. Minh Tú chán nản, vừa không thấy đường vừa không định hướng được bản thân đang ở đâu, cô đành dừng lại nghỉ chân một lúc, đợi đến khi mắt cô bắt đầu quen dần với ánh trăng tự nhiên, cô nhớ lại hướng đi ban đầu từ phía chùa rồi cất bước chậm rãi đi. Bất chợt cô dừng bước, cô nghe thấy âm thanh lạ, cố dỏng tai lên nghe, cô thấy tiếng lầm rầm gì đó, yên lặng tiến gần âm thanh đó hơn, cô thấy một bóng đen cao lớn gầy gộc, cô thấy hắn đang đứng trên một mỏm đất trống, ngay phía dưới là sườn núi dốc, trên tay hắn một bên cầm đèn soi một bên cầm một vật gì đó, cô đền gần núp trong bụi cây, cố gắng nheo mắt nhìn rõ cái vật kì lạ kia, bỗng cô nhận ra đây là vật trong tủ kính được bảo quản lưu giữ trong chùa, thì ra hắn chính là tên trộm đã lẻn vào chùa để lấy cắp thứ này. Bỗng nhiên vật đó phát ra ánh sáng xanh kì lạ, miệng tên trộm mấp máy nhanh hơn, ánh sáng đó càng lớn dần theo thời gian, Minh Tú vội vàng nhảy ra lao đến tóm lấy hắn, cướp lấy đồ vật trên tay rồi đẩy hắn ta sang bên

- Này anh kia, thanh niên trai tráng chân tay đầy đủ mà không chịu kiếm việc mà tự sinh sống đi, đây lại đi làm trộm cướp thậm chí trộm ở nơi linh thiêng như này nữa, đề nghị anh về học lại giáo dục công dân nhé

- Mẹ kiếp! Con nhãi ranh.

Tên trộm kia không kịp chống đỡ liền ngã lăn quay, hắn chửi thề, ngồi dậy nhanh chóng nhảy bổ về phía cô hòng cướp lại đồ vật kia, Minh Tú nhanh chân xoay đường quyền đá mặt hắn khiến hắn trở về với đất mẹ yêu thương, Minh Tú nhân lúc tên trộm còn choáng váng sau cú vả mặt thì liền chạy đi tìm người giúp, dù sao cũng đã lấy lại được bảo vật cho chùa rồi, tên kia có ra sao cũng không đến lượt mình lo. Vừa chạy được ba bước thì Minh Tú bỗng nghe tiếng xoạt cái, giống như tiếng đồ sắc nhọn cắt đứt gì đó, cô ngoái lại nhìn thì thấy tên trộm đã ở phía sau cô, trên tay cầm con dao găm sắc lạnh lao về phía cô, nhanh chóng giơ tay lên chống đỡ, đột nhiên ánh sáng trong tay cô chợt lóe khiến cả một vùng bỗng sáng chớp nhoáng rồi tắt lịm. Tiếng bước chân rồn rập từ nhiều phía, ánh đèn pin sáng trưng chĩa về một khoảng tối, tại đó chẳng còn bóng dáng ai, chỉ còn vài vết tích của một cuộc ẩu đả, một đứa con gái chạy vội tới, nhặt lấy chiếc điện thoại bụi bặm dưới đất lên, nó nhíu mày ngoái đầu nhìn xung quanh, vẻ mặt nó hoang mang lo lắng

- Mẹ nó chứ, điện thoại còn ở đây mà người thì biến đâu mất, rõ ràng nghe thấy tiếng kêu của Minh Tú ở gần đây, chẳng lẽ...

Đứa con gái vẻ mặt hốt hoảng nhìn hướng sườn núi, trực giác nói nó biết đã xảy ra chuyện không lành.