Lưu Lạc Sử Ca

Chương 1: Dấu hiệu




Dự báo thời tiết nói trời mấy hôm nay sẽ mưa, mà ngày kia Minh Tú phải đi lên chùa với con bạn cô, con bạn cô kỳ quặc lắm cơ, người ta thì đi shopping, đi concert, đi bar, đây nó chỉ thích đi chùa, Minh Tú hết cách, vì đó là con bạn thân duy nhất của cô, hồi còn sinh viên ai chả thích đi mấy siêu thị lớn, mấy chỗ đông người náo nhiệt để thỏa nỗi háo hức của tuổi trẻ, rồi thanh xuân 4 năm của Minh Tú chỉ vì con bạn thân mà trở nên hiu quạnh héo úa, Minh Tú lại không thích đi chơi một mình, trừ khi đi công vụ rồi tiện thể lượn lờ.

Minh Tú tên đầy đủ là Phạm Minh Tú năm nay 22 tuổi, cô vừa trải qua giai đoạn tốt nghiệp đầy khủng hoảng của thanh xuân nên khi vừa nhận bằng cùng một đống hồ sơ liên quan, cô liền rủ con bạn thân làm chuyến bay nhảy bung lụa

Cô là đứa con út trong nhà, từ nhỏ đã phải tự lập sớm để phụ giúp gia đình, bởi vậy mà cô sở hữu một vóc dáng cao ráo đầy khỏe khoắn, cộng với cái gen cao lớn đen nhẻm của bố cô thì cái chiều cao 1m68 chẳng còn lạ gì

Vì cô lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, việc tự mình đưa ra quyết định làm gì cũng đều nghĩ trước nghĩ sau, vì vậy mẹ cô cũng chẳng quá quan tâm về chuyến bay nhảy sắp tới của cô, chỉ nhắc cô thường xuyên gọi điện về thông báo tình hình cho mẹ yên lòng

Dạo gần đây dự báo thời tiết hỗn loạn, các tình miền trung gặp nhiều bão lũ, thủ đô nơi cô ở cũng bị ảnh hưởng, Minh Tú cũng lo sợ, mấy lần đề nghị bạn thân hoãn chuyến đi, nhưng một người có tín ngưỡng đã lập lời hứa thì nhất định phải thực hiện bằng được. Cuối cùng cô đành chuẩn bị gói đồ đạc sẵn sàng cho chuyến đi, dù gì vé xe cũng lỡ mua rồi, không đi thì phí mà cũng không nhượng lại cho ai được, mưa bão vậy ai dám đi.

Đang trên đường về, gặp một sư thầy đi hành khất, lục trong Minh Tú chằng có đồng nào, chỉ lục được cái bánh mì mua lúc trưa mà chưa động đến, cô thở dài cầm Minh Tú bánh mì đưa đến trước mặt người hành khất:

- Con có chút lòng thành ạ, mong thầy đừng chê.

Người kia mỉm cười hiền hòa, đưa lên hai tay đón lấy cái túi, gật đầu cảm tạ. Cô mỉm cười gật đầu đáp lại, cất bước đi qua người hành khất. Đi được vài bước bỗng nhiên dừng bước, có giọng nói vang lên làm cô phải dừng lại quay người hướng đến:

- Con đã sẵn sàng cho chuyến đi chưa?

- À... vâng con chuẩn bị xong hết rồi, có phải thầy hỏi về... chuyến đi... kia không?

Minh Tú ngập ngừng, làm sao thầy biết mình sắp đi du lịch nhỉ? Cô nhìn lại bản thân, chẳng lẽ người mình có gì đó làm người khác nhìn ra, hừm... có lẽ vậy. Thầy mỉm cười, ánh mắt nhìn như xuyên thấu, trong ánh mắt toát lên vẻ thâm sâu.

- Con nhớ phải cẩn thận, đừng đi ngược lại với số mệnh, nếu phải bỏ thì đừng ngần ngại mà bỏ, cần buông thì hãy thanh thản mà buông tay, đừng cố níu giữ.

Minh Tú ngớ người, sao lại phải bỏ? mà buông cái gì, có cái gì đâu mà buông vs bỏ??? Sư thầy đọc nhiều kinh phật quá nên nhầm lẫn gì chăng? Còn đang đứng hình mấy phút vì ngẫm nghĩ, định quay ra hỏi thì người hành khất kia đã đi mất không thấy tăm hơi. Thở dài, cô đành cất bước quay về.

Lục Minh Tú tìm chìa khóa, mở cửa bước thẳng vào phòng khách, quơ chân đóng cửa, trực tiếp tiến đến sofa, một tay vứt cặp một tay tháo giày, nằm sõng soài trên ghế, với tay móc điện thoại trong Minh Tú quần, bỗng thấy tin nhắn của con bạn thân, thầm nghĩ chắc lại nhắc mua thêm đồ leo núi gì đây, cuối tuần vừa rồi đã sắm 2 Minh Tú đồ lỉnh kỉnh, Minh Tú thờ dài ngán ngẩm, cam chịu mở tin nhắn xem, ánh mất ảm đạm bỗng sáng lên, cô thở phào nhẹ nhóm, thật may là nó không bắt mua thêm thứ gì, tất cả tải sản hiện tại của cô chỉ còn 1 tờ 500 nghìn cùng với cục tiền lẻ mới toanh thơm nức để đi lễ chùa thì chẳng còn tài sản nào có thể thanh khoản thành tiền mặt nhanh chóng. Từ nay tới mai phải nghỉ ngơi thật tốt để còn đi leo núi Thủy sơn, đây là nơi ngự trị của ngôi chùa nổi tiếng tại Đà Nẵng, chùa Sắc tứ tam thai. Nghe nói ngôi chùa này nổi tiếng vì vị trí của nó nằm trong Ngũ Hành Sơn, đặc biệt vào thế kỉ 19 tại vương triều nhà Nguyễn có một cô công chúa vì quá mệt mỏi với những mưu mô toan tính nơi hoàng gia, những cuộc tranh đầu chính trị quyền lực chẳng bao giờ dứt, người công chúa đó đã dứt áo ra đi, tìm đến nơi Vọng Giang đài tại Ngũ hành sơn và chọn ngôi chùa tên là Sức Tứ Tam Thai này để ẩn tu về sau, mặc cho mọi lời khuyên từ triều đình thậm chí là hoàng huynh cho người đến đón công chúa về, nhưng nàng nhất mực từ chối, nàng thà ở lại chốn chùa phật, sống giản dị, ngày ngày cơm canh đạm bạc nhưng vô cùng bình yên chứ không muốn trở lại nơi địa ngục trần gian kia nữa. Tương truyền công chúa đã sáng tác một bài thơ về tình hình chính trị lúc đó. nàng từng thề thốt rằng chỉ cần có người họa được bài thơ kia thì nàng sẽ gả cho người đó. Ngôi chùa này từ đó mới nổi danh vang vọng đất nước vì nơi đó đã từng có một người con gái không màng sự đời mà xuống tóc đi tu để tâm hồn thanh thản nơi cửa phật.

Nhờ sự tìm tòi miệt mài của con bạn thân mà cả hai đã khám phá ra ngôi chùa đặc biệt đó đi kèm với sự thật kéo dài trăm năm. Minh Tú là một đứa thương người, đặc biệt là số phận những người con gái bất hạnh, cho nên khi xem danh sách địa điểm đi chơi thì cô đã chọn ngay ngôi chùa này.

Tối đó mẹ phải sang nhà chị gái để trông mấy nhóc tì nên Minh Tú tự do ở một mình, sau khi ăn cơm xong xuôi thì ngồi máy chơi game giải trí, chơi chán liền lăn ra giường ngủ, cả ngày mệt nhọc, mí mắt không thể chống đỡ được thêm chút nào nữa, thị giác bắt đầu mơ hồ, bộ não hoạt động hết công suất của một người bình thường muốn đình công cô chủ của nó, Minh Tú đành khép mắt lại, mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp. Ngoài trời đã xuất hiện sấm sét, chớp nhoáng, chói chang cả bầu trời.

Trong mơ, một người con gái mặc trang phục cổ xưa, nàng lặng lẽ đứng đó, nhìn có chút tịch mịch, đơn bạc, xung quanh nàng bị bao phủ bởi làn sương mù mờ ảo, có tiếng thút thít rất nhỏ, nếu xung quanh không yên tĩnh đến mức có thể nghe được giọt nước đâu đó rơi xuống thì không thể nào nhận ra người này đang khóc. Minh Tú tò mò chậm rãi tiến gần, cất giọng gọi cô gái:

- Chị gì ơi, chị sao thế?

Cô gái đó vẫn đứng im bất động, càng nhìn càng thây giống một cái bóng mờ ảo khiến người khác nhìn cảm giác không thật, không nghe thấy tiếng khóc nhỏ thì thật nghi ngờ đây có phải người thật không.

Minh Tú lấy can đảm bước lại gần người đó hơn với mong muốn nhìn rõ mặt người nọ. Chỉ còn cách một bước chân nhỏ, Minh Tú quyết định đưa tay lên chạm nhẹ lên vai cô gái ấy, chờ mong người ta quay lại nhìn mình. Bỗng nhiên, vừa chạm đến bờ vai nhỏ nhắn kia, cô gái bỗng mờ ảo tan biến vào hư không. Minh Tú giật mình kinh hãi, trong lòng cố gắng trấn tĩnh bản thân.

My god! Lạy chúa lòng lành lạy thánh A La, con xin hứa từ nay về sau sẽ không mê gái, con thực sự có lòng tốt hỏi thăm, con rất sợ ghost, đừng trừng phạt con a a ahhhh! Bớ người ta cứu mạng!!!

Minh Tú sợ hãi nhìn xung quanh, ánh mắt dề phòng mà sâu trong đáy mắt ẩn giấu sự bất an. Ngó ngang ngó dọc mãi chưa thấy gì, đang nghĩ có phải mình quên đeo kính nên nhìn nhầm không vì mắt Minh Tú bị loạn thị, một viễn một cận, mỗi bên 0.5, cho nên chiều tối trở đi mọi thứ cứ mờ mờ nhòa nhòa, nhìn một cái cột mà thành 2 cái cột sừng sững khiến cô đắn đo nên lách sang trái hay phải, rồi đâm vào nó luôn. Đang mê man thì đột nhiên một giong nói trong trẻo nhưng nghẹn ngào đầy ưu thương vang lên:

- Đừng... đừng đi, xin người... đừng rời bỏ ta.

Vốn đã mê man, giờ lại càng hoang mang hơn cả chị Hồ Quỳnh Minh Tú, tiếc là cả hai cùng tên nhưng không cùng câu trả lời. Đang định hỏi lại giọng nói kia thì bỗng nhiên mọi thứ xung quanh biến đổi, làn sương mù dần dần tản đi, làm hiện rõ cảnh vật xung quanh, đây rốt cuộc là nơi nào? Minh Tú nhìn quanh, bỗng thấy một tòa nhà cổ kính hiện lên, Minh Tú nhìn thấy những hoa văn trên cánh cửa khá giống với hoa văn được điêu khắc trên cột trong ngôi chùa, nơi mà cô sắp tới đi tham quan, cô thấy lạ lẫm, nghi hoặc. Tại sao mình lại ở đây, đây rốt cuộc là chỗ nào? Cô bước tới, thận trọng đi vào bên trong, nội thất bên trong khá giống với những nhà thờ tổ ở quê, chính là kiểu kiến trúc nhà gỗ thời phong kiến. Ở giữa là bàn thờ tổ, bên dưới là bộ bàn ghế gỗ được điêu khắc tỉ mỉ, phía góc trái là chiếc phản được làm từ gỗ đỏ, thoang thoảng trong không khí mùi gỗ thơm khiến tâm trạng được thả lỏng.

Khắp căn nhà gỗ đều vang vọng giọng nói của cô, nhưng không có bất kì sự đáp lại nào, im lặng tới mức Minh Tú nghe rõ tiếng tim đập trong lồng ngực mình. Cô lại gọi to một lần nữa nhưng mọi thứ vẫn yên lặng như thể không hề chào đón sự có mặt của cô. Bỗng nhiên một giọng nói xuất hiện sau lưng

- Sao lại đứng đây?

Minh Tú giật bắn, quay phắt lại phía sau, cô thấy một người con gái vẻ ngoài như đóa sen buổi hoàng hôn, nét cười ôn nhu, mũi thẳng tất cả đều tạo nên một sự cuốn hút khiến người ta mê đắm

- Mau vào nhà kẻo cảm, trời đang vào đông rồi, tối nhanh lắm.

Người con gái thấy cô chần chừ liền lên tiếng thúi giục, nhưng không quên nở nụ cười ôn nhu.

Minh Tú chợt hoàn hồn, gật đầu rồi theo cô gái đi vào trong. Thật là kì lạ, tại sao khi nhìn vào ánh mắt ấy, nụ cười ấy, cô thấy trong mình lạ lẫm, không phải cảm giác mê gái bình thường mà giống như bồi hồi khi gặp lại cố nhân vậy.

Đang thừ người suy nghĩ thì lại nghe giọng nói cất lên:

- Hôm nay ta xuống núi, mua được mấy cái này hay lắm, em rửa tay ăn cơm rồi vào đây ta cho xem.

Minh Tú nghe vậy thì lật đật đến chỗ cái chum vại đựng nước gần đó, lấy gáo múc nước rửa tay và mặt, nước mát, thoang thoảng mùi cây cỏ, núi rừng.

Thỏa mãn thở ra một hơi thật sảng khoái, Minh Tú liền quay lại vào nhà, vừa đi vừa vẩy tay cho khô rồi ngồi xuống bàn. Trên bàn đồ ăn đạm bạc giản dị nhưng vẫn được bày biện tươm tất chỉn chu.

- Ăn nhanh kẻo nguội, nay ta thử món mới đấy, ăn nhanh rồi nêu ý kiến ta nghe.

Nàng tủm tỉm, ánh mắt ôn nhu nói. Minh Tú đáp lại với ánh mắt háo hức, nhanh chóng cầm đũa gắp liên tiếp thức ăn cho vào miệng, đậu phụ thơm mềm, thanh thanh, rau xào chín vừa đủ, ngọt lịm, có mùi thơm của tỏi. Minh Tú vừa ăn vừa tấm tắc. Thấy vẻ mặt của cô, nàng phụt cười, sự nhu hòa trong đôi mắt bắn ra tứ phía khiến Minh Tú đứng hình mấy giây. Minh Tú nhanh chóng định hình lại rồi chỉnh đốn hình tượng của mình, cô từ tốn nhai nuốt thức ăn, nở nụ cười trắng sáng PS hướng về phía nàng.

- Trời đất ơi, chị cho gì mà ngon quá, em tưởng ăn sơn hào hải vị luôn đó.

Nàng tủm tỉm:

- Em ăn cho hết nhé, đừng để công sức của ta lãng phí.

Minh Tú vừa ăn vừa tấm tắc khen, làm nàng cười mãi, ăn xong cô nhớ ra sự việc kia, liền gặng hỏi nàng, nàng đưa tay kéo cô đi vào gian phòng trong, lấy ra trong bọc một đồ vật kì lạ, đưa tới trước mặt Minh Tú.

- Là cái này, em đã tìm nó bao lâu mà không thấy, nay ta xuống núi gặp được một cậu bé rao bán nó, có lẽ nó đã được ai đó nhặt lại rồi mang đi bán kiếm tiền.

Đưa tay nhận lấy đồ vật kì lạ, cô thấy vui mừng khôn xiết

- Chính là nó!

Nàng nhìn cô trìu mến nhưng tận sâu trong đáy mắt lại man mác buồn

- Bao giờ thì em trở về với ta?

Cô thấy lòng mình thắt lại, ôm lấy nàng vỗ về.

Một luồng sáng xuất hiện, luồng sáng phát ra từ đồ vật cầm trên tay, trên đó một viên lục ngọc đang không ngừng lan tỏa ánh sáng đến chói mắt, mọi thứ xung quanh dần trở nên mông lung mờ ảo.

Nhớ... trở về...

Minh Tú dần mở mắt ra, trước mắt là trần nhà trống rỗng, nhạc chuông chiếc iphone không ngừng reo vang, Minh Tú nhận ra bản thân đang ở nhà, ngủ quên trên chiếc sofa quen thuộc, căn phòng thân thuộc, đây mới là thật, giấc mơ vừa rồi thật kỳ lạ, cảm giác chân thật quá đỗi khiến lòng cô hoang mang, giống như đã đánh mất thứ gì đó, thở dài, Minh Tú vội bật dậy với lấy chiếc 6s cùi bắp kia, thì ra là mẹ cô gọi, trượt màn hình tiếp nhận cuộc gọi, giọng oang oang của mẹ cô vang lên, chỉ là những câu hỏi thăm và những lời dặn dò lặt vặt nhưng Minh Tú luôn miệng gật đầu nói vâng, xong cô cúp máy, dựa lưng ra sau, thở một hơi thật dài, mắt ngước lên nhìn trần nhà trắng xóa, ánh mắt dại ra, hướng suy nghĩ về nơi xa xăm.