Làm như vậy, có ba lợi ích với Thuận Vũ Đế.
Thứ nhất, có thể khiến phủ Hộ Quốc Công tội thêm một bậc.
Thứ hai, để những đại thần muốn xin tha thứ giúp Mặc Cửu Diệp câm như thóc.
Thứ ba, trên đường lưu đày còn có thể cho Mặc Cửu Diệp tấm tức.
Quả nhiên, kế hoạch của ông ta không chê vào đâu được, thánh chỉ vừa ra, toàn bộ triều đình lặng ngắt như tờ, chỉ có thể trông thấy ánh mắt hơi bất bình thay Mặc Cửu Diệp của một vài đại thần.
Thuận Vũ Đế hoàn toàn không để ý những điều này, chỉ cần có thể thuận lợi xử trí Mặc Cửu Diệp, những thứ khác đều không hề hấn.
Thuận Vũ Đế cố ý phái Tào Nhân một võ tướng từng bị Mặc Cửu Diệp quát mắng đi truyền chỉ tịch biên.
Mục đích chính là để hoàn cảnh của phủ Hộ Quốc Công càng thêm thê thảm.....
Mặc lão phu nhân dẫn theo một đám nữ quyến trong phủ chờ trong phòng tân hôn.
Mắt thấy giờ Thìn đã qua, cũng không hề có động tĩnh.
Bà bất an nhìn sang Mặc Cửu Diệp vẫn đang nằm sấp trên giường.
"Cửu Diệp, có phải phán đoán và tin tức của con sai không?"
Bà vừa dứt lời, còn chưa đợi Mặc Cửu Diệp trả lời thì đã có hạ nhân luống cuống chạy tới bẩm báo.
"Quốc Công gia, lão phu nhân, không hay rồi, phủ Quốc Công bị người cho bao vây, Tào tướng quân đã dẫn theo một đội người xông vào đây."
Lão phu nhân nghe vậy, không biết nên làm sao nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: "Ôi... Ta không nên ôm ấp tâm lý may mắn gì mà."
Mặc Hàm Nguyệt không biết chuyện nghe thấy tin tức này, lập tức kéo cánh tay của Mặc lão phu nhân.
"Mẫu thân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tám vị tẩu tẩu cũng khẩn trương nhìn về phía Mặc lão phu nhân, đã không còn bình tĩnh như vừa rồi.
"Nếu đã đến thì chúng ta phải ung dung đối mặt, mọi người theo ta cùng đi xem thử"
Đưa mắt nhìn mọi người rầm rầm đi theo Mặc lão phu nhân ra ngoài, Hách Tri Nhiễm mới nhìn sang Mặc Cửu Diệp không hề động đậy.
"Chàng đừng lo lắng, ta sẽ giúp mẫu thân cùng nhau ứng phó."
Dù sao hiện tại Mặc Cửu Diệp cũng đang trong giai đoạn hôn mê, hắn không thể nào đi ra ngoài với mọi người.
Trong ánh mắt đen nhánh của Mặc Cửu Diệp hơi buồn bã, còn có phần chế nhạo.
Nhưng hắn vẫn hết sức nghiêm túc trả lời Hách Tri Nhiễm.
"Nói với bọn họ, đừng làm vùng vẫy vô nghĩa, bảo vệ tốt chính mình."
Còn về những thứ khác, đều đã đến lúc này, Mặc Cửu Diệp căn bản sẽ không ảo tưởng có bước chuyển ngoặt gì, hắn chỉ mong tất cả mọi người có thể toàn vẹn bước lên con đường lưu đày.
"Được, ta hứa với người, chỉ cần có ta ở đây, Mặc gia sẽ không ít đi một người nào."
Tận mắt nhìn thấy anh hùng và gia quyến bị hôn quân xử oan, lúc này tâm trạng của Hách Tri Nhiễm cũng có phần nặng nề.