Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 263




Cửu tẩu, Hàm Nguyệt rất nhớ tẩu và cửu ca...”

Hách Tri Nhiễm ôm lấy Mặc Hàm Nguyệt, dịu dàng trấn an: “Hàm Nguyệt nín đi nào, không phải chúng ta đã bình an trở về rồi hay sao?”

Mặc Hàm Nguyệt mừng đến chảy cả nước mắt, nên nàng ấy không khóc quá lâu, nàng ấy ôm chặt Hách Tri Nhiễm một lúc lâu rồi mới trở lại bên cạnh Mặc lão phu nhân.

Lúc này, Mặc Cửu Diệp đã tới trước mặt Bành Vượng.

Rời khỏi đội ngũ lâu như vậy, chắc chắn hắn phải cho bọn họ một lý do.

"Bành đại ca, chuyện lần này xảy ra đột ngột, ta với nương tử vô tình bị rơi xuống vách đá, may mà có Chu quan gia kịp thời cứu giúp, mới có thể đưa chúng ta rời khỏi sơn cốc..."

Bành Vượng cẩn thận quan sát Mặc Cửu Diệp, vỗ vai hắn một cái.

"Chuyện này lúc Lão Bát trở lại đã nói với ta rồi, không trách ngươi được, đuổi kịp là tốt rồi. Ngươi vừa mới trở lại, an ủi người nhà cho tốt, bọn họ lo lắng cho ngươi lắm đấy."

Mặc Cửu Diệp cảm kích, ôm quyền hướng về Bành Vượng: "Đa tạ Bành đại ca cảm thông."

Bành Vượng nhìn sắc trời tính toán, phân phó đội ngũ đi thêm nửa tiếng rồi nghỉ ngơi.

Hách Tri Nhiễm suy nghĩ, lần này Mặc Cửu Diệp đại nạn không c.h.ế.t an toàn về đến bên người thân, chắc hẳn Mặc lão phu nhân và các tẩu tẩu sẽ có rất nhiều lời muốn nói với hắn, nàng hiểu chuyện một mình dắt xe la theo sau.

Chu Lão Bát ở giữa đội ngũ, nhìn thấy Hách Tri Nhiễm đi một mình, không khống chế được bước chân đuổi theo nàng.

"Hách thị, ngươi với Mặc Cửu Diệp trên đường đi thuận lợi chứ?" Hách Tri Nhiễm quay lại khéo léo mỉm cười: "Đa tạ Chu quan gia đã quan tâm, chúng ta đi đường rất thuận lợi, vì muốn nhanh chóng đuổi kịp mọi người, chúng ta đã mua một chiếc xe la ở huyện Bình Dương nên đi đường thong thả hơn rất nhiều."

Bành Vượng cách chỗ họ không xa, Hách Tri Nhiễm nói những điều này cũng gián tiếp nói cho hắn ta lai lịch của xe la.

Nhưng Chu Lão Bát không nghĩ nhiều như vậy, hắn ta nhìn vào chiếc xe la một cái rồi nói nhỏ:

"Lưu vong thì không cho phép có xe gia súc đi theo, nhưng mà ngươi yên tâm, chuyện này ta sẽ nói lại với thủ lĩnh, huống chi chiếc xe này mua bằng bạc, cũng không thể tùy tiện vứt bỏ được."

Bành Vượng liếc Chu Lão Bát một cái, nếu không phải Hách Tri Nhiễm vẫn đứng đó thì hắn ta đã muốn xách cái lỗ tai của tên họ Chu kia lên mà dạy dỗ rồi.

Chu Lão Bát thật là, rõ ràng hắn ta biết mình không có khả năng với Hách thị, vậy mà vẫn còn muốn đến gần người ta.

Lúc đầu Chu Lão Bát tất bật đi tìm người thì thôi đi, dù sao việc đó cũng liên quan đến công việc.

Bây giờ phu thê người ta đã sống sót sau đại nạn và mạnh khỏe quay trở lại, kẻ không có mắt này đi lảng vảng trước mặt người ta...

Mặc Cửu Diệp đang nói chuyện với mọi người trong nhà, hắn nhìn thấy hướng đi của Chu Lão Bát.

Không hiểu sao, hắn cảm thấy không vui trong lòng.

Hắn trấn an mọi người trong nhà, rồi đi về hướng Hách Tri Nhiễm.

Như muốn biểu hiện chủ quyền, tay giật lấy dây cương xe la từ tay của Hách Tri Nhiễm, đồng thời kéo người về phía mình, phân ranh giới rõ ràng với Chu Lão Bát.

Chu Lão Bát hiểu rõ.

Thật ra vừa rồi hắn không khống chế được chính mình, nên mới đi đến nói chuyện với Hách Tri Nhiễm. Hành động này của Mặc Cửu Diệp đã thể hiện rất rõ ràng, như một lời nhắc nhở hắn ta phải giữ khoảng cách với Hách Tri Nhiễm.

Hách Tri Nhiễm là ân nhân cứu mạng của hắn ta, hắn ta không có ý định phá hoại mối quan hệ hôn phu thê của người ta.

Chu Lão Bát bèn ho khan hai tiếng: "Ta còn có việc phải làm ở bên kia, lúc khác chúng ta nói chuyện."