Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 125




Tuy rằng lều trại này nhìn qua đơn sơ một chút, nhưng thăng ở chỗ thực dụng.

Nhóm phụ nhân sau khi nhìn thấy Hách Tri Nhiễm căng lều trại, cả đám đều không dám tin vào hai mắt của mình.

“Cửu tẩu, vừa rồi muội vẫn còn đang suy nghĩ, lều trại trong miệng tẩu rốt cuộc dùng để làm gì, hiện tại xem ra, cái này còn không phải là một căn phòng nhỏ hay sao?”

Quả thực Mặc Hàm Nguyệt hưng phấn quá đỗi, phòng ở tốt như vậy là do tự tay nàng chế tạo ra đó.

Nhìn thấy Mặc Hàm Nguyệt ở chỗ kia cười hề hề ngốc nghếch, trong lòng Hách Tri Nhiễm đột nhiên sinh ra một cảm giác thành tựu.

"Nói là phòng ở thì chưa hẳn, nhưng mà có thể dùng để che mưa chắn gió cũng không tệ lắm."

Nữ quyến nhà họ Tạ và nhà họ Phương đều hâm mộ nhìn người nhà họ Mặc.

Về sau thời điểm bên ngoài hoang vu, các nàng không cần phải nghỉ ngơi ngoài trời nữa.

Đừng thấy hành vi Hách thị không kiềm chế, nhưng cái đầu nhỏ kia là thông minh nhất đẳng, ngay cả cái này cũng có thể nghĩ ra được.

Triệu thị lôi kéo tay đại tẩu.

"Thôi thị à, nhà họ Mặc các người có một người con dâu như vậy, thật đúng là là phúc khí tu luyện ba đời."

"Đúng vậy, cửu đệ muội nhà chúng ta rất lợi hại, biết rất nhiều thứ, đâu chỉ có làm lầu trại đơn giản này." Nhị tẩu nghe thấy đệ muội nhà mình được khen, trong lòng thoải mái đến tràn trề.

Đối với việc được khen ngợi, Hách Tri Nhiễm khiêm tốn vài câu, đồng thời nàng cũng nhìn ra sự khát vọng có được lều trại của nhà họ Tạ cùng nhà họ Phương. "Phương thẩm, Tạ thẩm, lều trại này ba nhà chúng ta đều có phần, hai người dùng một cái, tuyệt đối không thành vấn đề."

Người nhà họ Tạ và nhà họ Phương nghe thấy nhà mình cũng có phần, chân tay đều luống cuống không biết làm thế nào để biểu đạt sự vui sướng trong lòng.

Càng đối với Hách Tri Nhiễm cảm tạ rối rít.

Triệu thị cảm kích nhìn Hách Tri Nhiễm, thành khẩn nói: "Lúc nhà của chúng ta bị xét, cái gì cũng không mang theo được, may mắn có cháu và nhà họ Mặc trợ giúp. Hiện tại ta cũng nghĩ thông suốt, nếu không thể quay lại được cuộc sống áo cơm không lo, thì đành phải đón nhận hiện thực này. Từ nay về sau, nhà họ Phương ta sẽ coi nhà họ Mặc như thiên lôi sai đâu đánh đó, lời này của ta hôm nay để ở chỗ này, bất cứ kẻ nào dám vi phạm, xử lý bằng gia pháp."

Bà ấy vừa dứt lời, các nữ quyến khác nhà họ Phương cũng sôi nổi tỏ vẻ nguyện ý làm như vậy.

Người nhà họ Tạ thấy thế, đồng loạt nhìn về phía mẫu thân của nhị tẩu, Khâu thị.

Hy vọng bà ấy cũng có thể khí phách nói ra những lời tương tự giống như đương gia chủ mẫu nhà họ Phương. Như vậy, lúc các nàng lại nhận ân huệ từ nhà họ Mặc, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu một chút.

Khâu thị nhìn xung quanh một lượt, vẫn còn lưỡng lự.

Nhị tẩu hiểu rõ tính tình của nương nhà mình nhất, bà ấy luôn luôn nghe lời phụ thân nói, loại chuyện như thế này càng không dám làm chủ.

"Nương, chuyện này ngài cũng không cần phải khó xử, về sau chúng ta dùng hành động để tỏ thái độ là được."

Khâu thị liên tục gật đầu: "Phương Nhi nói rất đúng, trong lòng ta cũng nghĩ như thế."

Hách Tri Nhiễm làm những điều này, đầu tiên là do Mặc Cửu Diệp bày mưu đặt kế, mặt khác cũng là suy xét đến việc nhiều người ở quây quần cùng nhau sẽ có thêm sự hỗ trợ chăm sóc lẫn nhau. Đường đi lưu đày dài dằng dặc, ai có thể đảm bảo không cần nhờ đến người khác?

"Các thẩm nói quá lời, chúng ta giúp đỡ nhau lúc khó khăn, không cần phải có nhiều áp lực như vậy."

Nhóm các tẩu tử cũng thi nhau phụ họa, rất nhanh không khí lại trở lên náo nhiệt.