Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 121




“Nương, tuy rằng chúng ta và cửu đệ muội thời gian tiếp xúc không dài, nhưng muội ấy tuyệt đối không phải là người lả lơi ong bướm, con tin tưởng muội ấy làm như vậy thực sự là vì cứu người.”

Lời này là lục tẩu Đặng Tuyết nói.

Bình thường Đặng Tuyết hiếm khi mở lời, nhưng mọi người đều biết, nàng ấy là người thông thấu nhất.

Đại tẩu cũng tỏ vẻ tán đồng với lời Đặng Tuyết nói.

“Nương, con cũng nghĩ giống lục đệ muội, cửa đệ muội làm người như thế nào chúng ta đều thấy cả, nếu như nàng ấy thật là người như vậy, sẽ không có chuyện chăm sóc chúng ta suốt cả đường đi, chỉ sợ đã sớm nghĩ cách chạy trốn.”

"Đúng vậy, nương, con cũng tin tưởng cửa đệ muội không phải người như vậy." Bát tẩu cũng lựa chọn tin tưởng Hách Tri Nhiễm.

Mặc lão phu nhân làm sao không hiểu cách làm người củ Hách Tri Nhiễm chứ?

Chẳng qua, cả đời bà tuân thủ quy củ nên ít nhiều khó có thể tiếp thu.

Mắt thấy nhóm con dâu đều đứng về phía nàng dâu thứ chín, Mặc lão phu nhân cảm thấy bản thân mình cũng không cần thiết phải tiếp tục rối rắm.

"Cửu đệ muội của mấy đứa là người tốt, mọi người chúng ta đều thấy rõ ràng.

Hôm nay ta nói thẳng, chuyện này chúng ta coi như chưa từng phát sinh, về sau ai dám nhắc lại, gia pháp xử trí."

"Nương, chúng ta đảm bảo một chữ cũng không nhắc lại." Nhị tẩu là người đầu tiên đứng ta đảm bảo.

Những người khác cũng sôi nổi phụ họa, tỏ vẻ sẽ quên đi chuyện này.

Nữ quyến nhà họ Mặc đạt thành nhận định chung, tất cả đều đi ra khỏi phòng.

May mắn có tiểu cô nương Mặc Hàm Nguyệt ở đây, trải qua một phen nàng ấy chắp nối, rất nhanh, các nữ quyến nhà họ Mặc và Hách Tri Nhiễm đã thân thiện như cũ.

Hách Tri Nhiễm đối với người trong nhà cũng không mang thù, huống hồ nàng có thể lý giải những quy củ đã ăn sâu bén rễ trong lòng nữ tử cổ đại.

Mọi người có thể suy nghĩ thông suốt nhanh như vậy, đối với Hách Tri Nhiễm mà nói, cũng cảm thấy là một việc vui mừng.

Dưới sự dẫn dắt của nàng, nhóm nữ quyến sôi nổi lấy ra kim chỉ, bắt đầu chế tác lầu trại.

Nữ quyến nhà họ Tạ và nhà họ Phương nhìn thấy vậy, cũng sôi nổi đến tham dự cùng.

Nhưng mà, ánh mắt người hai nhà đều có chút không được tự nhiên.

Ánh mắt các nàng nhìn về Hách Tri Nhiễm cũng không phải là khinh thường, mà nhiều hơn sự tìm tòi nghiên cứu.

Không biết người nhà họ Mặc sao có thể làm được như vậy, đã xảy ra chuyện lớn như thế, mà còn có thể làm như không có chuyện gì.

Với Hách Tri Nhiễm mà nói, người nhà họ Tạ cùng người nhà họ Phương đều là người ngoài, trong lòng các nàng ấy nghĩ như thế nào đối với nàng cũng không chút nào ảnh hưởng.

Các nữ nhân ở chỗ này vội đến khí thế ngất trời, Mặc Cửu Diệp giả bệnh ở trong phòng lại đi qua đi lại.

Sự việc vừa rồi bị Lý Nhu Nhi tuyên dương ra ngoài, hắn cũng nghe được rõ ràng.

Không biết vì lý do gì, tuy rằng hắn không hề tin tưởng những lời đó, nhưng trong lòng lại cảm thấy ê ẩm.

Lấy hoàn cảnh của hắn hiện tại, Hách Tri Nhiễm đi theo hắn chỉ sợ cả đời đều không có cơ hội nở mày nở mặt.

Từ trong nội tâm Mặc Cửu Diệp xuất hiện ý nghĩ không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc đời Hách Tri Nhiễm. Nhưng khi hắn nghĩ đến khả năng Hách Tri Nhiễm sẽ rời khỏi hắn, thì cảm giác khiến người ta không thở nổi kia lại càng thêm mãnh liệt.

Giờ phút này hắn chỉ hi vọng Hách Tri Nhiễm có thể tới đây giải thích tình hình thực tế với hắn một chút.

Nếu đúng như lời Lý Nhu Nhi nói, hắn tình nguyện cả đời bị người khác cười nhạo cũng sẽ chọn lựa thành toàn cho nàng...