Lưu 2 Quỷ

Lưu 2 Quỷ - Chương 24: (Quyển I: Quỷ Tuần Hoàn)




"Kết hôn."

***

Lê Kỳ đi từng bước từ bậc thang xuống, khí thế cao cao tại thượng, phảng phất áp đảo hết thảy muôn ngàn chúng sinh.

A Bảo bày ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội, hỏi: "Biết cái gì?"

Lê Kỳ nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt như sắp chiếu ra tia X-quang, soi A Bảo từ đầu đến đuôi, từ trong ra ngoài một lượt. Chốc lát gã lại khôi phục nụ cười hoà nhã dễ gần ngày xưa: "Ý tôi là, có quỷ đang ẩn nấp trong Quách Trang gây tai vạ cho người dân trong thôn."

A Bảo nói: "Không phải trước đó chúng ta đã bàn việc này rồi còn gì? Chuyện bắt quỷ phải có người thanh toán, hơn nữa..."

"Tôi sẽ viết chi phiếu cho cậu." Lê Kỳ hơi khựng lời, "Nếu không yên tâm thì tôi sẽ về trấn theo cậu, chuyển tiền trực tiếp vào tài khoản cậu."

A Bảo lộ biểu cảm "ngẩng nhìn núi cao⁽¹⁾": "Anh trả tiền hở?"

Lê Kỳ nói: "Tôi đã góp nhặt được kha khá tài liệu sáng tác ở thôn này, cho nên là tiền ấy cứ coi như phí tài liệu thực tế đi."

Một trăm nghìn tệ cho phí tài liệu thực tế, cũng hơi bị giàu đấy.

A Bảo cười tủm tỉm, đang muốn cất lời, bỗng nghe Ấn Huyền nói: "Vụ này chúng ta không nhận."

Lê Kỳ tắt nụ cười, hỏi: "Tại sao?"

Ấn Huyền nói: "Có việc gấp phải về."

"Việc gì vội thế?"

"Kết hôn."

Kết hôn?!

"Kết hôn?!"

A Bảo cũng bất ngờ không kém gì Lê Kỳ. Nhưng A Bảo chỉ kích động hò hét trong lòng, còn Lê Kỳ thì trực tiếp bật ra miệng. Gã mím môi, nặn ra một nụ cười: "Thật sự chúc mừng hai người. Mà giờ này lên trấn Vương Gia cũng không bắt kịp xe để về nữa rồi, có khi phải ở lại đây một đêm đi."

Theo lệ thường, nếu ở lại thêm một đêm thể nào cũng sẽ xảy ra rất nhiều sự việc.

Lý trí nói, "Tàn nhẫn từ chối, tuyệt tình rời đi" mới là thượng sách, nhưng mà...

A Bảo nói: "Được đó, đúng lúc chúng ta tâm sự với nhau. Tôi rất muốn biết anh định viết "Quỷ Tuần Hoàn" như thế nào."

Lê Kỳ cười, nói: "Dĩ nhiên là bắt đầu từ khi chúng ta phát hiện thi thể trưởng thôn tiền nhiệm ở trong cái ao..."

Ba người trong lòng mang tâm tư khác nhau, bằng mặt không bằng lòng trò chuyện trong chốc lát. Song đôi bên nhìn nhau đều thấy khó chịu, không thể kéo dài cuộc hội thoại nữa, cuối cùng đường ai nấy đi.

A Bảo trở về phòng liền nhảy ngay đến sau lưng Ấn Huyền, cười tủm tỉm: "Kết hôn?"

Ấn Huyền nói: "Là kế sách tạm thời."

A Bảo đang rạng rỡ nháy mặt suy sụp.

Ấn Huyền không đành lòng nhìn cậu buồn rầu, bổ sung thêm một câu: "Sao phải vội vàng hấp tấp như thế."

A Bảo lại mừng như lên mây. Một hồi, thở dài tiếp: "Biết rõ gã ta lòng mang ý xấu mà còn phải buôn đằng sóng, nói đằng gió không được vạch mặt. Mệt ghê!"

Ấn Huyền nói: "Tại sao em muốn ở lại?"

A Bảo hơi đứng hình, đoạn mới nói: "Chúng ta không rõ chi tiết gã ra sao, lỡ như mình phản kháng kịch liệt quá làm gã khó ở, sinh ra tâm lý vặn vẹo phản lại mình thì không ngon ăn lắm."

Ấn Huyền nói: "Gã sẽ không làm vậy đâu."

"Chém tre phải dè đầu mắt⁽²⁾. Vả lại," A Bảo ngập ngừng, "Em cũng rất muốn biết, trong hồ lô của gã đến cùng là bán thuốc gì⁽³⁾."

Có điều Lê Kỳ khéo chỉ là một tay mơ bán thuốc, cầm hàng trong tay còn chưa kịp nóng đã đi khua chiêng gió trống. Chưa đến hai tiếng đồng hồ đã nhịn không được lộ tẩy.

Phát hiện ra là từ một mùi khó tả.

Mùi hôi thối có tính công kích cực cao từ bên ngoài cửa sổ ập vào bao phủ toàn bộ căn phòng, hun cho người từ tinh thần phấn chấn thành sống không bằng chết, kể cả bản thân A Bảo là Thi Soái cũng không chịu nổi. Ấn Huyền tuy chưa nói gì nhưng vẻ mặt cũng hết sức khó coi.

A Bảo không thể nhịn được nữa phải xông ra ngoài, chạy đến cửa phòng Lê Kỳ: "Nhà văn đại tài! Tôi biết mấy người trí thức như anh xem tiền như rác, nhưng mà anh cũng đừng có huênh hoang quá như thế chứ!"

Lê Kỳ đẩy mở cửa sổ, biểu cảm gã cũng là một lời khó nói hết: "Không phải tôi."

Trong nháy mắt khi gã mở cửa sổ, mùi hôi tức thì xộc ra nặng hơn. A Bảo ngửi thấy mặt mày tái mét, che mũi, nói: "Lúc anh phủ nhận không thấy cắn rứt lương tâm hả?"

Lê Kỳ trình bày: "Là bạn của tôi."

Đang nói, một cái đầu ló ra từ chỗ cửa sổ.

A Bảo đã chịu đựng đến cực hạn, căn bản chưa kịp nhìn rõ mặt mũi người ta đã vội chạy trối chết, chỉ để lại một câu: "Chúc hai người nồi nào úp vung nấy⁽⁴⁾! Trăm năm hòa thuận!"

Về lại sân thứ hai, mùi hôi thối đã phai nhạt bớt.

A Bảo như sống lại, hít lấy hít để một hơi thật sâu.

Ấn Huyền không thể ngửi nổi mùi hôi này, thấy thế thì sửng sốt.

A Bảo cũng phát hiện hành động của mình quá kỳ quặc so với người thường, vội giải thích: "Không phải, em không phải."

Ấn Huyền nói: "Mùi hôi này ta đã ngửi một lần, giống mùi chồn hôi toả ra khi gặp kẻ địch."

A Bảo nói: "Khéo Lê Kỳ đang nghiên cứu phát minh vũ khí mới ấy? Gã đúng thật chẳng biết chọn lọc gì cả."

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay.

Lê Kỳ xách một xâu tỏi trong tay, thoạt trông y hệt đạo trưởng chuẩn bị thu phục cương thi.

Là đại ca băng đảng cương thi, nội tâm A Bảo giờ đây rất phức tạp: "..." Có vẻ đã đến lúc phải thể hiện đẳng cấp Thi Soái của mình rồi.

Lê Kỳ nói: "Bạn tôi tặng quà cho hai người."

A Bảo nhìn xâu tỏi rõ ràng là chưa được nấu nướng chế biến gì cả, hỏi: "Bạn anh là người miền Bắc à?"

Lê Kỳ trả lời: "Cậu ta chắc là... người miền Nam. Cậu ta bảo ngửi tỏi nhiều là quen được mùi của cậu ta."

A Bảo tay hơi run nhận xâu tỏi: "Quen?"

Còn muốn họ ngửi bao lâu nữa đây? Một giây một phút cũng không chịu nổi đâu OK?

A Bảo khéo léo nói: "Rất là cảm ơn món quà chu đáo mà bạn anh tặng cho bọn tôi. Nhưng giờ bọn tôi phải đi hít thở không khí trong lành tí đã, lát về thì ngửi tỏi sau."

"Đi ra ngoài à? Đi đâu?"

Những ai đã xem "Đừng nói chuyện với người lạ" mà nhìn thấy biểu cảm của Lê Kỳ lúc nói những lời này cũng sẽ liên tưởng ngay tới An Gia Hoà⁽⁵⁾.

A Bảo dựa lên người Ấn Huyền, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể làm cậu giảm bớt áp lực phải tiếp xúc với biến thái: "Đi ra khỏi 'vòng bạn bè⁽⁶⁾' của anh."

Lê Kỳ mỉm cười, nói: "Về sớm nhé."

"Được."

Lê Kỳ bổ sung một câu: "Chắc chắn phải về đấy."

"... Tất nhiên." Nghĩ đến uy lực của bạn gã, A Bảo trả lời một câu không mấy chắc chắn.

Lê Kỳ chuyển đề tài: "Tối nay tôi với bạn định đi ngắm rừng hoa đào một lúc. Hai người đi cùng không?" Không đợi cả hai trả lời đã chêm thêm một câu, "Đúng rồi, bạn tôi không có hiểu biết lắm, đi mời hai người bạn đang chuẩn bị về nhà đến... Hình như hai người quen đấy, một người họ Liên, một người họ Thương."

Vẻ mặt A Bảo thay đổi ngay tức khắc.

Ấn Huyền trông vẫn bình tĩnh như cũ nhưng không khí quanh thân đã giảm thấp nhanh chóng.

Nhìn Lê Kỳ thỏa thuê đắc ý mang vẻ "Con tin trong tay, ta có cả thiên hạ" rời đi, ngực A Bảo như chẹt một cục phẫn nộ to đùng sắp bùng nổ: "Chồn phóng khí như thế nào nhờ?" Cậu muốn phóng lại về chỗ Lê Kỳ với bạn gã!

Ấn Huyền nói: "Dùng mông."

A Bảo cạn lời: "Cái kiểu na ná đánh rắm này sao người cũng nói được vậy... Đúng là làm người ta phải sáng mắt ra."

Kế hoạch giải cứu con tin cần phải bình tĩnh suy nghĩ, bàn bạc kỹ càng hơn.

Quách Trang bị bao phủ trong mùi hôi rình rõ ràng không phải chỗ tốt đẹp gì cho cam.

A Bảo và Ấn Huyền ngông nghênh rời đi dưới mí mắt Lê Kỳ.

Vừa ra khỏi Quách Trang, A Bảo như được hồi sinh, suýt nữa quỳ xuống vái lạy bầu không khí trong lành bên ngoài, than: "Lần đầu tiên biết viêm mũi dị ứng của Sở Lưu Hương không phải là bệnh mà là kỹ năng⁽⁷⁾!"

Ấn Huyền dù chưa khoa trương đến nỗi vậy nhưng cũng có biểu cảm hiếm gặp như trút được gánh nặng.

Hai người đi xuống dưới chân núi.

Đi qua Quách Trang Lão Tửu, có một bóng người lấp ló bên trong, nhìn thấy A Bảo thì vội đi ra tay bắt mặt mừng với cậu.

A Bảo dù sao cũng đã là hoa có chậu, hơn nữa chậu còn đang đứng cạnh nhìn, dĩ nhiên không thể nắm tay nắm chân với người khác, nhanh nhẹn tránh ngay rồi trả cho người đó một ánh mắt "Xin hãy tự trọng".

Người nọ nhìn thấy ánh mắt ấy lại hiểu nhầm A Bảo mang ý khinh thường, trong lòng càng thêm đau khổ: "Đại sư! Cậu làm ơn hãy giúp tôi lần này! Thương người như thể thương thân. Việc đuổi mọi người ra khỏi khách sạn cũng là ý của trưởng thôn, tôi không còn cách nào khác nữa cả."

Nếu ông ấy không nhắc đến, A Bảo đúng thật không nhận ra ông cũng đứng trong đám người hóng chuyện khi mình bị đuổi khỏi khách sạn Hâm Hải.

A Bảo nói: "Có việc gì ông cứ nói, đừng cù cưa cù nhằng mãi."

Người đó nghe thế vội cười nịnh: "Được, được, tôi nói, khách sạn chúng tôi bị ma ám."

A Bảo nói: "Ma quỷ trong thôn mấy người nhiều lắm, đến thăm khách sạn ông cũng có lạ gì đâu."

Không chỉ có ma quỷ theo nghĩa đen mà, còn là ma quỷ trong lòng người.

Chủ khách sạn nóng nảy: "Ôi không được đâu! Ma ám khách sạn thì khách nào dám đến. Đại sư, cậu ra giá đi, bao nhiêu tiền, bao nhiêu tiền thì cậu chịu giúp, cậu nói một câu là được."

A Bảo liền nói: "Một trăm nghìn tệ." (357 triệu VNĐ)

Người đó ngoảnh bước một đi không trở lại.

Thái độ trở mặt vừa nhanh chóng vừa dứt khoát khác hẳn dáng vẻ con người khốn khổ vì tình vừa nãy.

Chủ quán đứng bên cạnh nhìn, cảm thán: "Đúng là ông chủ của khách sạn lớn có khác, con mắt làm ăn thật quá nham hiểm." Nếu không có lợi nhuận kinh doanh thì tuyệt đối không bàn luận thêm.

Ông lại hỏi A Bảo: "Đại sư không đi xem thử thật à? Một trăm ngàn tệ cao quá, nhưng hai ba ngàn chắc chắn không thành vấn đề. Ít nhiều thì vẫn có mối, thịt muỗi cũng là thịt, có cơ hội kiếm tiền thì đừng bỏ phí."

A Bảo khước từ ngay, bây giờ cả đầu cậu toàn là làm sao cứu được Liên Tĩnh Phong với Thương Lộ Lộ, nào có thì giờ rảnh rang mà đi quan tâm chuyện ma quỷ của người khác.

Ấn Huyền chợt khẽ vỗ nhẹ cậu một cái. A Bảo đang định ngẩng đầu, bỗng nghe thấy một tiếng "Đại nhân" lạnh lùng nhưng quen thuộc vang lên cách đó không xa.

A Bảo ngồi phắt dậy, nhìn về hướng phát ra tiếng nói.

Tam Nguyên mặc chiếc áo sơ mi trắng cậu tự làm rồi đốt cho, đứng ở giữa đường mỉm cười. Bên cạnh là Tào Dục đang che ô cho y.

A Bảo kinh ngạc vui mừng đứng lên, vừa định chào hỏi thì thấy chủ quán kinh hãi nhìn chiếc ô lơ lửng trên không, hét to một tiếng "Có ma" rồi chạy phọt rắm.

...

A Bảo hỏi: "Ma ám khách sạn Hâm Hải không phải là hai người chứ?"

Tào Dục trong trạng thái quỷ hồn không hiện hình, đáp: "Chúng tôi mới từ đó ra đây. Lúc trước ngài Ấn gọi cho tôi bằng điện thoại trong khách sạn nên tôi nghĩ hai người ở đó."

Cho dù thế nào, gặp lại nhau sau một thời gian dài xa cách cũng khiến người ta thật vui mừng.

Nhất là từ nay về sau, cậu sẽ không bao giờ còn là truyền nhân phái Ngự Quỷ không có quỷ sử nữa.

Vẻ mừng rỡ lộ rõ trên nét mặt A Bảo: "Đi, đi rước ba nghìn tệ của chúng ta về!" (10 triệu VNĐ)

Đến khách sạn Hâm Hải, A Bảo làm màu trước mặt ông chủ, đón lấy chiếc ô từ trong tay hồn thể Tào Dục, cụp vào, thế là nhận được một tràng vỗ tay và tiếng reo vang ngưỡng mộ. Bọn họ không biết quỷ có liên hệ với người, chỉ cho rằng đại sư đã dùng pháp lực cao cường để thu phục "Ô Quỷ".

Chủ khách sạn cam tâm tình nguyện trả năm nghìn tệ (17 triệu VNĐ), còn xin danh thiếp hết lần này đến lần khác, tỏ ý sau này nếu có làm ma chay cưới xin chắc chắn sẽ để nhờ đến cậu.

A Bảo: "..." Cái kiểu làm ăn này thì thôi khỏi cần.

Túi đút tiền nóng hầm hập làm trong lòng cũng nóng hừng hực. Hai người hai quỷ cùng gửi lời thăm hỏi nhau chốc lát.

Tào Dục với Tam Nguyên vốn dĩ phải ở nhà phụ trách việc kinh doanh và liên lạc đối ngoại nhiều nơi. Mấy hôm trước gọi điện thoại đến khách sạn không thấy ai, cứ tưởng hai chủ nhân đã xảy ra chuyện bèn vội vàng lên đường đến đây.

Bị đuổi khỏi khách sạn chỉ là một tình tiết nhỏ trong chuyến hành trình dài dằng dặc ở thôn Thường Nhạc, A Bảo nói: "Chuyện này nói ra dài lắm."

Khi họ đi dạo quanh thôn có nhìn thấy mấy nhà dân mở cửa sân, bên trong có vài cô bác đang ngồi đan áo len, nói chuyện phiếm.

A Bảo hết sức hâm mộ, bèn tìm một cái sân bỏ hoang, dùng pháp thuật dọn dẹp, sửa qua mấy cái ghế tàn tạ, nói cho văn vẻ là trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt của thôn dân.

Tào Dục cực kỳ ghét bỏ mấy cái ghế què chân, nhưng Tam Nguyên đã ngồi nên gã cũng chỉ đành tạm chấp nhận.

A Bảo hắng giọng, nói: "Thư giãn đầu óc nào. Sau đây hai anh sẽ được nghe về một chuỗi án trong án vô cùng hack não."

Tào Dục cười nói: "À, có tên không?"

"Có." A Bảo nói, "Tên là "Quỷ Tắt Đèn"." Cậu luôn cảm thấy tên mình đặt còn hay ho hơn so với Lê Kỳ đặt.

Bắt đầu từ cái chết của Khâu Mẫn rồi lằng nhằng đến một loạt các vụ án người giết người, quỷ giết người. Hai quỷ hồn nghe đến say sưa.

Chờ đến khi kể xong hết tất cả mọi chuyện thì trời đã tối đen.

A Bảo cầm lấy tay Ấn Huyền xem đồng hồ, đã gần 9 giờ tối.

Tào Dục nói: "Thế nên trước mắt là đang hoài nghi Lê Kỳ nhưng không biết gã có mục đích gì?"

A Bảo cảm giác được tầm nhìn của Ấn Huyền dừng trên mặt mình, mặt không đỏ tim không đập gật đầu: "Tôi không biết. Nhưng hành vi Lê Kỳ uy hiếp bọn tôi đã là lạy ông tôi ở bụi này rồi."

Chợt cậu nghe thấy Ấn Huyền khẽ thở dài một tiếng.

Trong lòng A Bảo căng thẳng.

Ấn Huyền nói: "Cây đào kia là cây đào tiên, mục đích của Lê Kỳ là Đào Tiên Vương." Hắn nói ngắn gọn tin tức mà Tứ Hỉ mang đến.

A Bảo hỏi: "Chừng nào thì người biết? Có phải là cái đêm khuya khoắt người giăng kết giới trong phòng rồi chạy đi hẹn hò với người khác không?"

Ấn Huyền nói: "Sao em biết có người khác?"

A Bảo liếm môi, lảng mắt nhìn lên trời, bắt đầu hát: "Trên người anh có mùi nước hoa của cô ấy..."

(Bài này nè: Nước hoa có độc - Hồ Dương Lâm. https://youtu.be/do8Od9xyu_I)

Mọi người: "..."

Tào Dục sàng lọc bớt những thông tin không cần thiết, hai mắt sáng ngời ngời: "Chuyện gì sẽ xảy ra nếu người bình thường hoặc quỷ ăn Đào Tiên Vương?"

A Bảo nói: "Khéo sẽ trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ... Khoan, trọng điểm bây giờ phải là tìm cách cứu Liên Tĩnh Phong và Thương Lộ Lộ ra chứ?"

Tào Dục sắp xếp lại suy nghĩ của mình: "Chưa nhìn thấy con tin thì cái gì cũng không được tin, nhỡ đâu bị dắt mũi. Nếu Liên Tĩnh Phong và Thương Lộ Lộ thật sự nằm trong tay kẻ ấy, chúng ta có thể đàm phán, thương lượng xem đối phương cần gì. Trước mắt có vẻ là Lê Kỳ muốn cậu giết chết Quách Uyển Giang."

A Bảo tức giận nói: "Tôi giết hay ai giết cũng có khác gì đâu? Chả nhẽ trông tướng tôi vác cái nồi này chắc lắm hay gì?"

("Vác nồi" là ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, chỉ một việc gì đó rõ ràng là lỗi của người khác nhưng lại đổ cho bạn, bắt bạn chịu trách nhiệm.)

Tào Dục cũng là chuyên gia tìm ra trọng điểm: "Tôi nhớ rõ lần hai bên giao thủ chỉ có mình cậu là bắt được Quách Uyển Giang nhỉ?"

A Bảo nghĩ đến những lời tâm tình giống thật mà là giả Ấn Huyền đột nhiên thốt lên lúc ấy, tim bỗng đập mạnh.

Ấn Huyền chủ động giải thích: "Mùi hương của cánh hoa đào sẽ kích thích não bộ, gây ra ảo giác."

A Bảo nói: "Em không bị thế."

Tào Dục nói: "Có lẽ đây mới là lý do thật sự Lê Kỳ trăm phương ngàn kế muốn kéo cậu xuống nước cùng — chỉ có cậu mới giết chết được Quách Uyển Giang."

...

A Bảo chắp tay trước ngực, khẩn cầu ông Trời: "Kính xin lãnh đạo hãy thu cái đãi ngộ đặc biệt này lại!"

Tào Dục nói một cách chậm rãi: "Cũng không phải không thể giết Quách Uyển Giang."

Ba đôi mắt cùng nhất trí dán vào mặt gã.

Tào Dục nói: "Nhưng không được để Lê Kỳ lấy được Đào Tiên Vương."

Đơn giản là anh muốn lấy chứ gì!

A Bảo cảm thấy Tào Dục vẫn là Tào Dục cũ thôi, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.

Cậu trao đổi ánh mắt với Ấn Huyền, đều tỏ rõ lòng nhau.

A Bảo nói: "Không thể giết Quách Uyển Giang."

Tào Dục bật thốt lên: "Tại sao?"

A Bảo nói: "Bởi vì tôi xuất thân từ Thiện Đức thế gia." Vì ham muốn ích kỷ của bản thân mà chạy đến hò đánh hò giết người ta, chưa cần bố cậu động tay các cụ đã hiển linh bổ đôi cậu thành hai nửa trước rồi!

Tào Dục thở dài.

Tào Dục nói: "Chúng ta lại phải đánh nhau với thần thú nữa à? Có phải Ultraman đâu!"

Tam Nguyên nhàn nhạt nói: "Ultraman đánh nhau với quái thú."

Không quan trọng y nói cái gì, chịu nói chuyện với mình là tốt rồi, lòng Tào Dục ngọt như mía lùi: "Ừ, thế thì chúng ta là một tiểu đội đi Tây Thiên thỉnh kinh."

A Bảo lại công nhận cái ý tưởng này, nói với Ấn Huyền: "Người là Đường Tăng, em là Tiểu Bạch Long."

Tào Dục rất kinh ngạc: "Tại sao không phải là Tôn Ngộ Không?"

Ấn Huyền cũng lộ ánh mắt dò hỏi.

A Bảo ghé sát bên tai hắn, cười hì hì nói: "Người còn muốn cưỡi ai nữa?"

Ấn Huyền: "..."

Không được giết Quách Uyển Giang, không đánh lại Lê Kỳ, họ chỉ còn có một lựa chọn — cuỗm được con tin là vọt lẹ.

May mắn Tào Dục và Tam Nguyên chưa bị phát hiện ra, Lê Kỳ không biết họ có người giúp đỡ, có rất nhiều chỗ sơ hở để xuống tay.

Sau khi thảo luận xong ám hiệu và cách liên lạc, A Bảo vẫn cứ ngồi trên ghế chẳng mảy may có ý định đứng dậy, Ấn Huyền cũng không thúc giục cậu.

Tào Dục khó hiểu nhìn về phía Tam Nguyên.

Tam Nguyên hỏi: "Đại nhân còn có dặn dò gì?"

A Bảo nói: "Không có gì, chẳng qua là tôi chưa muốn quay lại."

Tào Dục nhắc nhở cậu: "Sớm muộn gì thì vẫn phải đi."

"..."

A Bảo ngả nghiêng treo trên người Ấn Huyền... đi lên núi.

Vừa bước qua cổng Quách Trang được vài giây, Lê Kỳ đã như bóng ma xuất hiện trước mặt họ: "Đang định đi tìm hai người đây. Tôi với bạn tôi đã chuẩn bị xong xuôi rồi, đi thôi."

A Bảo hỏi: "Tôi muốn gặp hai người bạn của tôi trước đã."

Lê Kỳ cười bí hiểm: "Đến lúc ấy khác gặp được."

Một địa điểm dù có diễm lệ và huyền bí đến đâu song chỉ cần ghé thăm nhiều lần cũng sẽ trở nên tẻ nhạt buồn chán.

Rừng đào cũng như vậy.

Sáng, trưa, chiều, tối... Hầu như là chưa có thời gian nào mà chưa thấy cả, nó đã mất đi vẻ đẹp mới lạ rồi.

Khi đi vào, A Bảo và Ấn Huyền đeo khẩu trang mua ở hàng tạp hoá trong thôn, tâm tình không chút gợn sóng.

Ngược lại Lê Kỳ với bạn gã vừa đi mà lòng phập phồng sóng gió.

Lê Kỳ dùng hai củ tỏi làm đồ bảo hộ, đang rất muốn kéo giãn khoảng cách với bạn mình nhưng bạn gã cứ đi theo gã nói chuyện suốt, cả hai như bị buộc vào sợi dây chun, cứ cách xa thì sẽ bị kéo gần lại.

Giọng nói rầu rĩ của A Bảo từ khẩu trang truyền ra: "Còn chưa đến lúc nữa hả?"

Lê Kỳ quay đầu nhìn cậu một cái, nói mấy câu với bạn mình rồi thình lình lùi ra xa.

Người bạn ấy nói với A Bảo: "Chúng ta làm một cuộc giao dịch."

Người đó không nói thì không sao, nhưng vừa mở mồm ra là cái mùi hôi kia như bình xịt mùi hôi phun thẳng vào mặt.

A Bảo lùi lại hai ba bước mới đứng vững: "Giao dịch gì, ông anh đứng xa ra đã rồi hẵng nói."

Người đó nói: "Ngươi giết Quách Uyển Giang thì ta thả bạn ngươi ra."

A Bảo cao giọng gào lên với Lê Kỳ đứng cách xa bảy tám mét: "Kỳ Lân là thú điềm lành! Anh làm nhiều chuyện xấu như vậy cũng không sợ gặp quả báo ư!"

Lê Kỳ lộ vẻ hơi kinh ngạc, không hiểu sao thân phận của mình lại bị vạch trần, nhưng gã không hề hoang mang: "Ta làm gì?"

Những việc trước kia gã làm mình không nắm được thóp nhưng giờ đang bày sẵn trước mặt đây!

A Bảo nói: "Bắt cóc bạn tôi là sao?"

Bạn Lê Kỳ liền nói ngay: "Bạn ngươi là ta bắt. Cậu ấy không làm gì cả, còn khuyên ta đừng làm thế nữa."

A Bảo nói: "... Hình như đầu ông bị rỗng phải không?"

Chẳng trách lại làm bạn với Lê Kỳ, lần đầu tiên gặp phải đồ đần độn bị bán đi còn giúp người ta đếm tiền! Người kiểu này không mắng không được.

A Bảo nói: "Ông có biết vì sao phải giết Quách Uyển Giang không?"

Người bạn đó nói: "Vì để lấy Đào Tiên Vương. Khi ta độ kiếp xảy ra sự cố khiến cả người hôi rình không thể kìm hãm được, chỉ có Đào Tiên Vương mới có thể giúp."

A Bảo "xì" một tiếng bật cười, nhìn sắc mặt xanh lè của người ta bỗng cảm thấy mình thật bất lịch sự, vội nghiêm mặt, nói: "Sự cố gì mà nghiêm trọng như thế? Chắc ông không phải là chồn... tinh chứ?"

Người kia thoải mái thừa nhận, nói một cách tự hào: "Đúng vậy, còn là động vật quý hiếm thuộc diện cần được bảo tồn của quốc gia."

Nếu là trọng điểm của quốc gia, một người yêu nước chân chính như A Bảo đương nhiên phải cứu vãn nó một tí, nhắc nhở: "Đào Tiên Vương chắc chỉ có một quả nhưng bạn ông cũng muốn có đấy."

Chồn Tinh ăn ngay nói thẳng: "Ta biết mà. Một quả ăn được vài miếng. Vốn dĩ Lê Kỳ không muốn lấy đào tiên nhưng trong lúc vô tình đã tiết lộ tin tức cho ta, vì thế ta mới ra tay. Sau khi lấy được đào tiên ta sẽ chia cho cậu ấy, nghe cũng hợp lý đúng không?". Đam Mỹ Hài

A Bảo: "..." Tự dưng muốn cho Lê Kỳ một tràng pháo tay khen ngợi vì trình độ tẩy não này, có thể khiến cho người ta cam tâm tình nguyện dâng bản thân lên, đến cái nịt cũng không còn thì phải có sức hấp dẫn dồ dại đến mức nào.

Cậu hỏi Chồn Tinh: "Anh ta viết tiểu thuyết trinh thám hay đến thế hả?" Người này chắc chắn là fan cứng não tàn rồi!

Chồn Tinh ngẩn người, nói: "Ngươi đừng có mà đánh trống lảng! Ngươi chỉ cần nói có đồng ý hay không thôi."

A Bảo nói: "Tôi muốn kiểm tra trước đã. Làm sao tôi biết được bạn tôi thật sự ở trong tay ông?"

Chồn Tinh cảm thấy rất có lý, vặn vẹo thân thể, bắt đầu đào xuống đất, chốc lát sau đã đào ra một cái hố lớn, dưới hố lộ ra hai chiếc quan tài vuông vức.

A Bảo nheo mắt.

Liên Tĩnh Phong và Thương Lộ Lộ đều là thân xác người phàm, bị chôn dưới đất lâu như vậy không bị doạ chết cũng bị ngạt chết.

Chồn Tinh lần lượt mở nắp quan tài ra, để lộ hoàn cảnh bên trong.

Đúng thật có hai người nằm trong đó, nhưng bởi vì họ đang đeo mặt nạ dưỡng khí nên không thấy rõ mặt.

A Bảo thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục yêu cầu hắn gỡ mặt nạ bảo hộ xuống để kiểm tra kỹ hai người.

Chồn Tinh nghiêm túc cân nhắc yêu cầu của cậu, định đồng ý thì nghe Lê Kỳ đứng cách xa hơn tám mét gọi cao giọng lại đây: "Thời gian không còn sớm đâu, làm việc chính đi!"

Sự thật chứng minh, nhân vật phản diện luôn luôn phá bĩnh nhân vật chính vào thời điểm quan trọng.

A Bảo chạm vào ngực mình, bí mật ra hiệu cho Tam Nguyên và Tào Dục trong lòng, đoạn lơ đãng nhìn về phía Ấn Huyền.

Ấn Huyền đã chiếm ngay vị trí thuận lợi từ thời điểm Chồn Tinh đào quan tài, âm thầm rút ra dao găm đã chuẩn bị từ trước, phá phong ấn, gây nên hỗn loạn. Khi A Bảo đưa mắt nhìn hắn cũng là lúc phong ấn bị tan vỡ, một cây đào tiên khổng lồ hiện nguyên hình.