Lương Duyên Oan Nghiệt - Huỳnh Khánh Vy

Chương 5: Chúng ta vui vẻ một chút...




Gương mặt kiều diễm của Lộc Miên xuất hiện bên ngoài xe của Lưu Vỹ với bộ dạng vô cùng kì lạ. Hai má ửng đỏ, đôi mắt mơ màng hệt như người say rượu. Chả là sau khi uống xong ly rượu đó, khoảng hơn mười lăm phút sau thì Lộc Miên bắt đầu có cảm giác lạ. Đến khi cô phát hiện ra ly rượu có vấn đề thì mọi chuyện đã muộn mất rồi.

Tìm cớ đi vệ sinh, Lộc Miên chạy trối chết ra khỏi nhà hàng. Bây giờ có lẽ Lăng Xuyên cũng đã biết là cô bỏ trốn. Nói không chừng đã bắt đầu chạy đi tìm cô rồi cũng nên.

Trong đầu Lộc Miên lúc này chỉ có một suy nghĩ:"Thà ngủ với tên tài xế quèn cũng không thể để mình bị hủy hoại trong tay tên khốn kiếp đó.". Mà tên tài xế quèn mà Lộc Miên nói tới không ai khác chính là người trước mặt.

"Anh đẹp trai, anh không biết lái xe sao?"

Lưu Vỹ đưa đôi mắt lạnh lẽo ra nhìn cô, Lộc Miên vậy mà lại chẳng hề thấy sợ Ngược lại, cô còn cảm thấy ánh mắt đó thật là hấp dẫn nữa kìa.

"Anh nhìn cái gì hả? Anh đẹp trai à, hôm nay chị đây có ngẫu hứng... Hay là... Chúng ta vui vẻ một chút được không?"

"Cô có vấn đề thần kinh à?"

Câu nói không chút cảm xúc của Lưu Vỹ thốt ra khiến Lộc Miên hơi ngạc nhiên. Lần đầu tiên có người dám nói với cô như thế.

Được!

Rất được.

Vừa hay lúc đó, Lăng Xuyên đuổi tới, Lộc Miên không chút chần chừ mà mở cửa xe ngồi vào ghế phụ lái. Lưu Vỹ nhíu mày nhìn cô, anh thật sự muốn ăn tươi nuốt sống cô cho rồi. Thật sự là không biết sợ chết mà.



"Giúp tôi! Hắn ta... Muốn hại tôi."

"Hại cô?"

"Hắn ta là tên khốn kiếp, dám hạ thuốc với tôi."

Chết tiệt!

Đúng là tránh vỏ dưa lại gặp phải vỏ dừa mà. Đã không muốn xảy ra quan hệ với Ân Đình Đình, giờ lại dây vào một cô gái bị hạ thuốc. Đúng là... Không còn gì để nói. Thôi thì anh cứ đưa cô đi khỏi đây đã rồi sau đó sẽ tìm một chỗ an toàn khác để cô xuống xe là được. Dù sao thì cô cũng là con gái.

Chiếc xe cứ thế rời đi trước khi Lăng Xuyên kịp đuổi tới. Anh ta tức giận đá vào cục đá trên đường. Rõ ràng là mỡ đã dâng đến miệng, vậy mà vẫn bị cướp mất. Nhưng mà chiếc xe đó, chẳng phải là...

"Lưu Vỹ..."

Đi được một đoạn khá xa thì chiếc xe dừng lại. Lưu Vỹ nhìn sang cô gái bên cạnh, chỉ thấy cả người cô đổ mồ hôi đầm đìa. Còn anh... lại sắp không chịu được. Cô gái bên cạnh quá đỗi xinh đẹp, ăn mặc thì lại vô cùng gợi cảm.

"Anh nhìn cái gì?"

"Xuống xe!"

"Không xuống."

"Cô muốn chết sao?"

"Tôi tất nhiên muốn sống. Nhưng mà... Tôi rất khó chịu."

Vừa nói, Lộc Miên vừa chồm qua nắm lấy cổ áo sơ mi phẳng phiu kia, đôi mắt mơ màng đầy dụ hoặc nhìn anh.

"Hay là thế này, anh ngủ với tôi một đêm, tôi trả anh mười triệu."

Dù sao thì người đàn ông này cũng rất ư là đẹp trai đi. Ngủ với anh ta một đêm quả thật cũng không tồi. Cô bị hạ thuốc, cũng chỉ có đàn ông mới giải được. Thôi thì phó mặc cho duyên số vậy.



Lưu Vỹ nghe được câu nói của cô thì nhếch môi lên cười. Lần đầu tiên trong đời có người nói với anh câu đó. Mà còn là trong cái trường hợp chết tiệt này nữa chứ. Nhìn lại bàn tay mềm mại của cô đang nắm lấy cổ áo mình, đôi mắt lạnh lùng của anh hiện lên một tia xấu xa.

"Cô chắc chưa?"

"Tất nhiên..."

"Đừng hối hận."

Chiếc xe lại lăn bánh, lao nhanh vun vút đi về phía trước sau đó dừng lại trước cổng nhà của Lưu Vỹ. Hai người đi vào trong nhà, anh tiện tay khóa cửa, đến công tắc đèn còn chưa kịp bật thì đã bị ai đó ôm chặt lấy từ phía sau. Lộc Miên dựa đầu vào lưng anh, giọng cô thều thào.

"Tôi... Tôi nóng..."

Bàn tay mềm mại bắt đầu không chịu yên phận. Lộc Miên vụng về tìm cách cởi nút áo của anh, kết quả, hai cổ tay lại bất ngờ bị anh giữ chặt. Lưu Vỹ nghiến răng nghiến lợi, giọng nói u ám vang lên.

"Chắc chắn không hối hận?"

"Sẽ không..."

Bàn tay to lớn di chuyển đan chặt vào lòng bàn tay cô. Lực đạo anh dùng không lớn nhưng lại khiến người ta phải động lòng. Cơ thể hai người mỗi lúc một nóng hơn, đầu óc cũng bắt đầu không tỉnh táo. Lộc Miên hít thở vô cùng khó khăn, thứ gì đó trong cơ thể làm cô như muốn phát điên lên.

Cuối cùng thì...

Chuyện gì nên tới cũng đã tới...

Trong phòng ngủ của Lưu Vỹ, chiếc túi xách của cô bị vứt lên bàn. Còn chủ nhân của nó thì lại đang đắm chìm trong nụ hôn cuồng nhiệt của người đàn ông mới quen. Chẳng phải là cô dễ dãi, bởi lẽ từ trước đến nay, cô chưa từng có tiếp xúc thân mật với bất kỳ người khác giới nào. Lần này, chỉ vì cô bị tính kế nên mới buông thả để bản thân làm ra những chuyện như vậy.

"Cô hối hận vẫn còn kịp."

"Tôi còn đường lui sao?"

Lưu Vỹ cúi đầu nhìn cô gái trong lòng. Dáng người nhỏ nhưng lá gan thì lại không nhỏ chút nào. Dám mặt đối mặt mà nói chuyện với anh như thế thì có lẽ cô chính là cô gái đầu tiên rồi.

"Nhưng mà... Anh rất đẹp trai."

Vừa nói, Lộc Miên vừa đưa tay lên chạm vào gương mặt người đối diện. Trong cái khoảnh khắc nửa vời đó, Lưu Vỹ lại cảm nhận được trái tim anh đang đập mạnh mẽ. Cô gái trước mắt có gương mặt xinh đẹp, nụ cười thánh thiện nhưng đôi mắt lại ẩn chứa nổi buồn khiến người khác xót xa. Trong phút mơ hồ, anh lại đột nhiên muốn ôm lấy cô vào lòng mà che chở.

Hai cánh tay rắn chắc đột ngột kéo cô ôm vào lòng mình. Lộc Miên bất ngờ bị ôm như thế thì giật mình mà hỏi anh.

"Sao vậy?"

"Không biết..."

"Ớ... Anh..."

"Để tôi ôm cô một chút không được sao?"

Trong thoáng chốc, cả hai đều im lặng. Im lặng đến nỗi nghe được cả hơi thở của đối phương. Hai cơ thể nóng bỏng dựa vào nhau càng khiến cho cả hai người thêm phần khó chịu. Lưu Vỹ buông tay ra, Lộc Miên lại thấy có chút hụt hẫng.

"Sẵn sàng chưa?"

Thay cho câu trả lời là một đôi môi nhỏ nhắn đang hôn lên môi anh... Hành động của cô lại càng khiến anh thêm phần phấn khích. Chiếc áo sơ mi phẳng phiu bị cởi ra rồi vứt dưới sàn. Lưu Vỹ cúi người bế bổng cô lên đi về phía chiếc giường mềm mại...

"Nếu cô muốn... Tôi sẽ chịu trách nhiệm."