Lương Duyên Oan Nghiệt - Huỳnh Khánh Vy

Chương 4: Bị hạ dược




Thành phố Đồng Hưng...

Trong căn biệt thự sa hoa chẳng khác nào cung điện của Lưu Tề Mặc- Một trong những ông trùm khét tiếng nhất trong thế giới ngầm đang diễn ra tiệc mừng thọ. Tất cả những người đến tham dự đều là những kẻ có máu mặt trong giới thượng lưu của Đồng Hưng, bao gồm cả những người gọi là tay anh chị trong giới giang hồ. Tất cả đều đến để chúc mừng đại thọ năm mươi ba tuổi của Lưu lão gia.

Mừng thọ chỉ là việc che mắt, mục đích chính vẫn là muốn tìm vợ cho con trai bảo bối của ông Lưu Vỹ. Một trong những người mà Lưu Tề Mặc cảm thấy ưng ý nhất chính là Ân Đình Đình, con gái của Ân Mộng Trinh- người tình không thể cưới của ông.

"Trinh Trinh! Em xem hai đứa trẻ đẹp đôi chưa kìa!"

"Đẹp đôi thì có lợi gì chứ? Chẳng phải thằng con cưng của anh vẫn không thèm để mắt tới hay sao?"

"Ấy! Nếu như nó không để mắt tới thì chúng ta giúp nó một tay là được..."

"Lão già này! Anh lại muốn làm gì đây?"

Lưu Tề Mặc cười như không cười, ánh mắt cáo già nhìn Ân Mộng Trinh. Như hiểu được ý tứ trong đôi mắt đó, Ân Mộng Trinh trừng mắt nhìn ông. Lưu Tề Mặc ngược lại rất thoải mái, cười hì hì nhìn về phía cậu con trai bảo bối của mình.

"Trinh Trinh! Chúng ta già cả rồi, không biết sẽ chết lúc nào. Nếu như Đình Đình có thể gả cho thằng nhóc A Vỹ thì em có thể yên tâm."

Ân Mộng Trinh trầm mặc không trả lời, đôi mắt đau lòng nhìn về phía cô con gái nhỏ. Cuộc đời của bà đã trải qua quá nhiều bi ai rồi, bà không muốn con gái mình phải chịu khổ giống như bà đã từng trải.

Một lúc sau, phục vụ bưng lên cho Lưu Vỹ một ly rượu vang. Lưu Vỹ không chút phòng bị mà nhận lấy. Nói gì đi nữa thì đây cũng là nhà của ba anh, anh không tin sẽ có người dám giở trò. Nhưng ôi thôi! Lưu Vỹ à! Người dám dở trò với anh ở đây cũng chỉ có một mình ba anh mà thôi.

Uống cạn ly rượu trên tay, Lưu Vỹ vẫn không thấy có gì bất thường. Nhưng chỉ một lúc sau, anh liền phát hiện có chuyện không ổn. Đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía ba mình, chỉ thấy ông ấy mỉm cười thích thú. Lúc này anh mới biết, ông ba trời ơi này đã giở trò với anh rồi.

"A Vỹ! Anh không sao chứ?"

Ân Đình Đình đi tới bên cạnh Lưu Vỹ, nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh. Giọng nói của cô như đang đánh thức một phần nào đó dục vọng trong lòng. Đây không phải lần đầu tiên ba anh gán ghép cho hai người. Chỉ là anh cũng không thể ngờ tới, lần này ông lại dùng đến cách ác liệt như thế. Hạ "xuân dược" lên chính con trai mình, có lẽ ông ấy là người cha đầu tiên nhẫn tâm như vậy.

"A Vỹ..."

"Không sao! Chỉ thấy khó chịu một chút."

"Để em đưa anh lên phòng nghỉ ngơi một lúc."

"Không cần! Anh muốn về nhà."

"Em đưa anh đi..."

Chưa nói hết câu thì người đàn ông trước mặt đã quay lưng đi mất. Ân Đình Đình giậm tay giậm chân tức đến run người. Những người đàn ông muốn có được cô thật sự không hề ít, vậy mà... Vậy mà khi đến tay Lưu Vỹ, anh lại cứ tránh cô như tránh tà. Thế có tức hay không chứ?

"Đình Đình! A Vỹ đâu?"

"Đi rồi..."

"Đi đâu?"

"Mẹ đi mà hỏi ảnh."

Ân Đình Đình tức giận bỏ đi để lại một mình Ân Mộng Trinh đứng đó, bất lực nhìn theo bóng lưng cô con gái của mình.

_____________

Lưu Vỹ sau khi rời khỏi bữa tiệc thì liền lập tức lái xe bỏ đi. Anh buồn bực đưa tay cởi nút chiếc áo sơ mi ra, để lộ cơ ngực săn chắc. Lưu Vỹ thật sự không thể hiểu nổi tại sao ba mình lại làm ra những chuyện này với anh vậy chứ? Chẳng lẽ muốn anh lấy vợ đến vậy sao?

Có câu" Nhắc tào tháo tào tháo tới liền!". Chiếc điện thoại bên cạnh đổ chuông, Lưu Vỹ liếc mắt nhìn qua, quả nhiên là ông ba có một không hai của anh gọi tới.

"Con nghe!"

"Thằng quỷ! Trốn đi đâu rồi?"

"Ba còn hỏi?"

"Ây da! Con ơi là con, ba già rồi, sống nay chết mai. Ba chỉ muốn sớm có cháu bồng thôi."

"Ba à! Con có phải con trai ruột của ba không vậy?"

"Không! Tao nhặt mày dưới hầm cầu."

Lưu Vỹ tức đến nổi nói không ra lời, chỉ còn lại tiếng phì phò trong điện thoại. Lưu Tề Mặc nghe thấy thì vui vẻ hết sức, thật rất hiếm hoi mới có thể chọc giận được cậu con trai này của ông.

"Ba đùa thôi! Con trai à, con chắc cũng biết mình uống phải thứ gì rồi đúng không? Vậy thì... Đình Đình sớm muộn gì cũng sẽ là..."

"Ba! Lần cuối cùng con nói về chuyện này. Thứ nhất con không yêu Đình Đình nên sẽ không cưới cô ấy. Thứ hai thà con lên giường với một cô gái xa lạ cũng không muốn cùng cô ấy. Thứ ba... Ba hãy nhớ rõ hai điều trên."

Không đợi người bên kia trả lời, Lưu Vỹ đã lập tức nhấn nút kết thúc rồi tắt nguồn điện thoại. Anh thật sự là không thể nói chuyện được với ông ba trời ơi đất hỡi này của mình nữa rồi. Thường ngày đều rất là lãnh đạm, luôn cẩn trọng trong tất cả mọi việc. Nhưng cứ động đến chuyện tình cảm của anh là ông lại biến hình đổi dạng, giống hệt như mấy cậu thanh niên hành động nông nỗi. Thật là...

Nhiệt độ cơ thể của anh đang ngày một tăng lên. Lưu Vỹ thật sự cảm thấy rất khó chịu. Anh hạ hết tất cả cửa xe xuống, nhấn mạnh chân ga, chiếc Rolls đắc tiền sang trọng được thiết kế đặc biệt theo yêu cầu của anh lao nhanh vun vút với tốc độ kinh người. Gió lạnh lùa vào bên trong khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Nhưng những ham muốn bên trong thì mỗi lúc một dâng lên mãnh liệt hơn.

Hai mắt đỏ ngầu, toàn thân nóng như lửa đốt. Lưu Vỹ chỉ muốn về nhà thật nhanh rồi nhảy vào bồn tắm để dập tắt ngọn lửa d*c v*ng trong lòng mà thôi.

Đầu óc bắt đầu mơ màng, hai mắt cũng bắt đầu nhoè đi. Lưu Vỹ giảm tốc độ xuống, nói thế nào thì anh cũng không muốn gây ra án mạng. Ấy vậy mà lại có người tự lao đầu vào xe anh mới chết chứ...

Chiếc xe đột ngột phải thắng gấp vì phía trước xuất hiện một bóng người. Lưu Vỹ nhíu mày khó chịu, tại sao hôm nay anh lại có cảm giác như cả thế giới đang chống đối anh thì phải. Rõ ràng là đã giảm tốc và đi đúng phần đường, ấy vậy mà lại vẫn có người lao ra.

Đôi mắt lạnh lùng hiện lên vẻ tức giận nhìn về phía trước. Trong đôi mắt lạnh lẽo của anh xuất hiện một bóng người đang loạng choạng đứng dậy đi về phía anh...